Tiếu Tướng Quân

Chương 27



Đoàn Ngự Thạch trở lại biệt quán của Hổ thành, vô cùng khẩn thiết muốn gặp lại Dung Nhi. Từ khi bước vào cửa, câu đầu tiên hắn hướng đám gia nhân nói, chính là nàng.

“Dung Nhi đâu?”

Hắn đi qua thiền viện, vào bên trong biệt quán, hướng Thuý Ngọc hỏi, cước bộ vẫn không ngừng lại, đôi mắt sáng như chim ưng không ngừng quét ra xung quanh tìm kiếm hình bóng giai nhân.

“Đã sai người đi thỉnh tiểu thư rồi ạ, tướng quân xin nghỉ ngơi, nô tỳ lập tức chuẩn bị rượu và đồ nhắm, xin tướng quân hãy tẩy trần trước!”

“Không cần!”

Hắn vung tay lên, hướng đại sảnh đi đến…

Ở phía bên trong hành lang, một thân ảnh đang đứng lặng, hắn vốn không chú ý tới, đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi hắn…

“Phu quân.”

Đoàn Ngự Thạch giật mình, dừng lại cước bộ, hắn quay đầu nhìn, ngây ngẩn cả người…

Chỉ thấy Tô Dung Nhi một thân tơ lụa nhu váy, thắt lưng buộc cao, bày ra dáng người thon, cái eo nhỏ, vàng bạc sắc tuyến đan vào sa mỏng, nhìn thật động lòng người.

Nàng trên tóc điểm xuyến trâm vàng, sắc môi đỏ bừng quyến rũ, cử chỉ nàng tao nhã, dáng đi thướt tha, giống như tiên nữ giáng trần, xinh đẹp đến đắm say lòng người…

Vừa về đến gặp nàng như thế, Đoàn Ngự Thạch nhìn đến choáng váng, hắn vốn vẫn biết nàng xinh đẹp, nhưng chưa từng nghĩ tới nàng như thế quốc sắc thiên hương, hoa ghen nguyệt thẹn…

Tô Dung Nhi trong mắt khó nén được hưng phấn, nhìn hắn đứng ngay trước mặt, nàng thật muốn lao nhanh tới trong lòng hắn, nhưng ngại vì phải duy trì bộ dáng tiểu thư đoan trang khuê các, bao nhiêu vất vả của nàng thật xứng đáng nha, bởi vì nàng nhìn thấy phu quân trong mắt hiện lên kinh diễm cùng say mê…

“Phu quân… a!”

Mới tiến lên một bước, nàng đã dẫm phải tà váy, cả thân mình mất đà, lao ngã về phía trước…

Thảm!!! Cái này mà ngã thì…

Nhưng không bị ăn đau như đã dự đoán, khi nàng lao về phía trước thì đột nhiên có một đôi cánh tay quen thuộc nhanh đưa đến, đem nàng ôm vào trong ngực, bảo hộ nàng, không để nàng té ngã bị thương.

Nàng ngước mặt lên, cùng phu quân đối mặt, vừa vặn con ngươi đen như ngọn lửa nóng kia cũng gắt gao nhìn nàng.

Nàng thật muốn hỏi hắn, nàng như thế nhìn có xinh đẹp hay không? Nhưng thật không cần nữa, vì ánh mắt nóng rực như ngọn lửa thiêu đốt kia đã cho nàng câu trả lời rồi.

“Dung Nhi cung nghênh phu quân trở về.” Nàng xấu hổ nói.

Đoàn Ngự Thạch ôm siết nàng vào lòng, cảm thấy vô cùng ấm áp, trên chiến trường quyết liệt gió cùng máu, tàn khốc vô tình, giờ phút này thật hạnh phúc, cho dù bất luận phải trải qua bao nhiêu năm vất vả, chỉ cần nhìn thấy nàng, cái gì cũng không còn quan trọng nữa, vì nữ nhân yêu mến này của hắn, tất cả cực khổ đều đáng giá.

Tô Dung Nhi nhỏ nhẹ giọng nói: “Phu quân vừa mới trở về, nhất định đang đói và mệt, Dung Nhi lập tức sai người chuẩn bị nước ấm để phu quân tẩy sạch thân mình.”

Nàng dịu dàng hiền thục dẫn phu quân hướng phòng khách đi đến, giơ tay nhấc chân đều có khí chất của một tiểu thư khuê các.

Đoàn Ngự Thạch theo nàng chậm rãi đi vào, nửa tháng không nhìn thấy nàng, hiện tại nàng thay đổi, thật sự là làm hắn thấy kỳ lạ khó hiểu...

Hắn còn tưởng rằng, khi hai người gặp lại, nàng sẽ như một chú chim nhỏ, bay vào trên người hắn, bởi vì nàng vốn là một tiểu cô nương tính tình bướng bỉnh, cổ quái đáng yêu, một giai nhân thật đặc sắc.

Đi qua phòng khách, tiến vào nột phòng phía sau, Đoàn Ngự Thạch lại thêm một lần sửng sốt, bởi vì bên trong trang sức xa hoa, mỗi một cây cột đều khắc hoa treo đèn, ánh nến rực rỡ, lụa mỏng quyến rũ, lại thêm một cái lư hương đang toả ra hương thơm dễ chịu…

“Đây là…”

“Đây là những chuẩn bị dành riêng cho phu quân, huynh thích không?” nàng dịu dàng hỏi, trên môi hiện ra lúm đồng tiền thật dễ thương, làm Đoàn Ngự Thạch nhất thời si mê.

“Các ngươi đi ra ngoài đi, một mình ta hầu hạ tướng quân là được rồi!” Nàng đối bọn nha hoàn nói.

Thuý Ngọc dẫn đầu bọn nha hoàn, cúi mình hành lễ, sau đó liền rời đi khỏi phòng.

Sau khi những kẻ khác đã lui ra, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Đoàn Ngự Thạch vốn nghĩ, Dung Nhi đoan trang dáng vẻ theo quy củ, chỉ là đang hướng hắn vui đùa, hắn cũng im lặng nhìn nàng, xem nàng đang có mưu tính gì, cũng nghĩ là, bây giờ không có ai xung quanh nữa, nàng hẳn sẽ khôi phục lại bản tính của mình.

Nhưng không có, nàng vẫn dịu dàng, mềm mại giúp hắn dỡ xuống quân trang, hầu hạ hắn tắm rửa, giúp hắn cọ rửa thân mình, tẩy sạch mái tóc đen đang rối tung, luôn chú ý đến độ ấm của nước để kịp thời châm thêm nước nóng…

Đoàn Ngự Thạch khó hiểu, theo như hiểu biết của hắn về tiểu tử kia, nàng trước tiên sẽ là đùa diễn, không bao lâu sau, sẽ khẩn cấp tự động hiến thân, muốn ăn hắn…

Nhưng mà, thật sự hắn đã sai lầm rồi, vì từ đầu đến cuối, nàng chỉ là ở một bên hầu hạ, không hề đối hắn động tay chân, tuy rằng hắn rất muốn nàng, nhưng cố gắng nhịn xuống, hắn muốn xem nàng đang đùa cái gì, đang sắm vai hiền thê à? Nếu là như thế, hắn cũng đành tiếp nhận thôi!

Tắm rửa xong, nàng giúp hắn mặc quần áo, sau đó đi vào phòng khách, hắn lại tiếp tục ngẩn người…

Trong phòng, trên bàn sớm đã được bày ra các thức ăn cùng hoa quả ngon, chỉ chờ nam chủ nhân xuất hiện, bọn nha hoàn đã đứng chờ sẵn sàng phục vụ, thấy nàng và hắn đi ra, vội cúi người hành lễ.

“Phu quân, mời dùng bữa!”

Đoàn Ngự Thạch nhếch mày lẳng lặng đánh giá nàng, cử chỉ của nàng, thật rất có khí chất, giống như đã trải qua rèn luyện, không còn giống như ngày xưa, một tiểu cô nương nghịch ngợm.

Lúc đầu hắn còn thấy có chút thú vị, cũng thật tâm tận hưởng, nhưng bây giờ tựa hồ, hình như có chút kỳ quái?

Ăn uống đã xong, hắn nghĩ rằng trò chơi đã kết thúc, Dung Nhi của hắn cũng sẽ khôi phục nguyên bản tính tình, vì tắm, ăn uống đều đã xong, nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều đối với hắn rất cung kính, làm cho hắn mày nhíu càng sâu!

Hình như tiểu tử kia, đối với hắn sẽ “mềm mại” như vậy vĩnh viễn sao??? Hắn thật không quen, phi thường không quen nha!!!

Hắn không thích nàng dịu dàng như thế, từ lần gặp gỡ ngày xưa, hắn đã yêu thích một nàng thiếu nữ tính tình bướng bỉnh, hoạt bát đáng yêu. Trên đường trở về, hắn cũng chỉ nhung nhớ hình ảnh nàng thẳn thắng, hoạt bát, không quanh co lòng vòng cầu yêu, chỉ có nàng mới có thể kích khởi hắn lửa nhiệt tình.

Dung Nhi từ trong phòng đi ra, ngồi đối diện hắn ở phòng khách cung kính nói: “Phu quân trên đường đã vất vả nhiều, giường đã được chuẩn bị tốt, đã có thể nghỉ ngơi, nhưng nếu phu quân chưa muốn ngủ, Dung Nhi sẽ gọi người pha trà nóng đến và hầu chuyện với phu quân!”

Hắn đương nhiên muốn lên giường nghỉ ngơi, hơn nữa không phải là chỉ một mình hắn, mà là cùng với nàng.

“Nghỉ ngơi.” Hắn không chút do dự trả lời.

Nàng dắt tay hắn, hướng phòng đi đến, Đoàn Ngự Thạch rốt cuộc không còn kiên nhẫn, đưa tay ôm bổng nàng lên.

“Á…” Nàng hô nhỏ, bởi vì đột nhiên bay lên không, nàng sợ đến mức lấy hai tay ôm chặt cổ hắn.

Đoàn Ngự Thạch không nhiều lời, chỉ vài bước là đã đến trước giường, thả nàng xuống, không nàng có cơ hội mở mệng, môi hắn chụp xuống môi nàng, ngọn lửa đam mê bùng cháy trong miệng nàng, dây dưa cuồng nhiệt…

“Ưhm… phu quân…” Nàng bối rối giãy dụa, muốn ngăn cản hắn, nhưng lại hoá thành giai nhân đang đùa giỡn trong lòng hắn.

Tay hắn không hề an phận, bắt đầu trên người nàng làm loạn, khám phá đường cong cơ thể của nàng, hắn vội vàng giữ lấy nàng, cởi bỏ la sam trên người nàng, mãnh liệt biểu thị công khai là hắn muốn nàng, từ lúc vào cửa nhìn thấy nàng, hắn đã có suy nghĩ như thế, có thể chờ cho đến bây giờ, đã là cực hạn của hắn.

“Không được… phu quân!” Nàng đẩy tay của hắn ra, làm hắn khó hiểu, hắn vốn đã mau chóng bị dục hoả thiêu đốt, vậy mà nàng cư nhiên kêu tạm dừng.

“Tại sao?”

“Bởi vì không hợp quy định lễ nghĩa!”

Nàng cùng hắn giảng quy định lễ nghĩa??? Hắn không có nghe lầm chứ???

Nếu hắn không có nhớ không lầm, thì khoản thời gian nàng cùng hắn ở quân doanh, Dung Nhi cũng không chỉ một lần phá hư nhân thế sở nhận quy định lễ nghĩa.

Chỉ cần có cơ hội, là nàng đều đối với hắn rất sỗ sàng.

Nàng thường nói lung tung không kiêng kỵ điều gì, đôi khi khiến cho hắn thật dở khóc dở cười…

Nàng còn nữ giả nam trang, không chút nào để ý nam nữ thụ thụ bất thân…

Nàng hoạt bát hiếu động, luôn làm ra những cử chỉ lớn mật…

Là nàng đã làm cho hắn vui vẻ, làm cho những ngày buồn tẻ của hắn tràn ngập hương vị tình yêu, nàng không trách hắn trầm mặc ít lời, bởi vì nàng rất thích nói chuyện, nàng rất đặc biệt, nàng chính là một nữ tử không chịu lễ giáo bình thường trói buộc mà.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có một mình nàng dám đảm đương cùng hắn đối mặt mà bình luận chuyện vết sẹo trên gương mặt hắn.

Hắn còn sợ mình đối với nàng chưa đủ nhiệt tình, nhưng so với những dự đoán đó, hôm nay nàng thật khác thường, còn bảo hắn không hợp quy định lễ nghĩa?!

“Quy định lễ nghĩa ư?” Hắn hoài nghi chính mình nghe lầm.

“Đúng, ban ngày nam nhân không nên cùng thê tử làm chuyện đó, sẽ bị chê cười là miệt mài vô độ, huynh là tướng quân càng phải nên cẩn thận, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người khác cười nhạo, hơn nữa Dung Nhi vẫn chưa cùng phu quân bái đường, cho nên… kiêng kỵ một chút thì tốt hơn!”

“Ai nói với nàng những điều đó?” Hắn chất vấn.

“Thuý Ngọc nói.”

Quả nhiên!!!

“Nàng ta nói gì?”

“Nói là… tướng quân vốn thân phận cao quý, không giống một dân chúng bình thường, và nhất cử nhất động của tướng quân phu nhân tương lai càng phải cẩn thận hơn, không được làm ra những chuyện khiến cho tướng quân mất mặt, nhất là cử chỉ phải phù hợp với tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các!”

Thì ra là thế, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao tiểu tử này đột nhiên lại hoá thành như thế, nguyên nhân là do bọn nha hoàn ở sau lưng nói chuyện.

Nửa tháng nay không có hắn, bọn nha hoàn đã làm ra những chuyện gì để tra tấn nàng? Dung Nhi vốn có chủ kiến riêng, không dễ dàng thoả hiệp như vậy, nhưng nay lại phải cố gắng khác thường, sắm vai một nhân vật ôn nhu hiền thục như thế, hoàn toàn trái ngược với tính tình nguyên bản của nàng, nhất định là do nàng đã nghĩ cho hắn, sợ hắn vì nàng mà bị mất mặt.

Tô Dung Nhi cẩn thận quan sát vẻ mặt của phu quân, thấp giọng hỏi: “Huynh mất hứng sao?”

Mất hứng? Haizz, hắn đương nhiên mất hứng! Nhưng đối tượng khiến hắn mất hứng chính là bọn nha hoàn.

Thấy Dung Nhi vẻ mặt lo lắng, hắn biết nàng hiểu lầm, nên thở dài nói.

“Nha đầu ngốc, nàng không cần phải ép buộc bản thân mình trở thành một tiểu thư khuê các, ta vĩnh viễn không bao giờ yêu cầu nàng làm như thế!”

“Phu quân khônh thích ư?”

“Đương nhiên, ta chỉ thích nữ nhân thẳng thắn, đáng yêu, nói chuyện không sợ hãi người kia thôi, chứ không thích một nữ tử suốt ngày miệng đều là cấp bậc lễ nghĩa như thế này!”

Tô Dung Nhi mở to đôi mắt đẹp: “Ý của phu quân là, muội có thể làm chính mình, cho dù dã man thô lỗ, không hề có bộ dáng của tướng quân phu nhân cũng được phải không?”

Hắn nhướng mày: “Ai quy định là tướng quân phu nhân phải có bộ dáng gì, huống chi người mà Đoàn Ngự Thạch ta yêu thương chính là một Tô Dung Nhi vốn thật tình.”

Tô Dung Nhi nghe xong thật kích động ôm lấy hắn, có phu quân cam đoan, nàng thật sự yên tâm, rốt cục đã được tự do rồi! ^^

“Thật tốt quá a! Phu quân!!!” ^^

Nàng vô cùng vui vẻ nha! ^^ Phu quân muốn nàng là chính mình, từ lúc nàng cùng hắn ở cùng cho đến nay, hôm nay là lần đầu tiên hắn nói ‘yêu’ nàng đó nha!!!

“Muội thật vui nha, huynh có thể chấp nhận nguyên bản tính tình của muội, mấy ngày nay muội cứ lo lắng, lo lắng không thể xứng đáng với huynh!”

“Không được nói như thế, nàng đã nói với ta, nhìn người phải nhìn tâm, nàng đã mở ra tâm của ta, nên ta nào có thể trái lại, bức nàng trở thành một người nàng không muốn, nếu là như vậy, ta căn bản không xứng với nàng.”

Tô Dung Nhi hít sâu một hơi, cùng hắn nói chuyện cả buổi, thật là làm cho nàng cảm động, nam nhân nàng yêu quả thật là độc nhất vô nhị, có lẽ hắn không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt yêu đương, nhưng khi mở miệng, tuyệt đối là thật tâm hứa hẹn, cả đời không bao giờ thay đổi.

Chỉ cần phu quân của nàng không ngại, thì tất cả những chuyện kia nào có gì đáng ngại chứ? Người khác muốn nói huyên thuyên thì cứ việc nói, còn nàng thì chỉ quan tâm đến suy nghĩ của phu quân mà thôi!

Ánh mắt đảo nhẹ quyến rũ, nàng đột nhiên chuyển biến, đầu ngón tay đùa giỡn trong ngực hắn.

“Aiii… huynh không chịu nói sớm, hại người ta phải cố gắng làm một tiểu thư khuê các đến mệt chết khiếp a, còn phải mặc cái loại váy rườm rà không tiện hoạt động, trên đầu còn phải gắn một đống dĩa ăn nặng nề nữa chứ!”

“Là cây trâm.” Hắn sửa chữa.

“Tuỳ tiện, gọi sao cũng được mà, nếu phu quân không thích, vậy mau bỏ mấy thứ chướng mắt này đi.”

Tô Dung Nhi hoạt bát đáng yêu đã trở lại rồi, hắn biết rất rõ, bởi vì đôi chân thon dài kia của nàng đang tự động triền ở hai bên hông của hắn, đây là hành động quen thuộc của nàng, mỗi khi tiểu nữ nhân này muốn câu dẫn hắn, nàng luôn luôn trước động tay, sau đó là động chân…

Hiện tại, nàng đối với hắn liếc mắt đưa tình, cái lưỡi thơm tho liếm cánh môi, ý đồ câu dẫn hắn quá rõ ràng…

Hắn không cần ngôn ngữ, trực tiếp lấy hành động thể hiện hoàn toàn dục vọng của hắn.

Hai người dây dưa nóng bỏng cùng một chỗ, hắn nhiệt tình tiếp nhận da thịt mềm mại của nàng, bàn tay không an phận sờ soạng từng tấc da thịt non mềm, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập hỗn loạn, váy áo của nàng bị hắn đem thoát ra tất cả, bàn tay bắn thân thủ buông khinh la trướng, che dấu xuân ý bên trong dạt dào…