Tiểu Tình Nhân

Chương 2: Con muốn ly hôn



Kiều An Hạ chậm rãi quay về nhà Viễn, toàn thân đau nhức.

Đêm qua người đàn ông đầy vết thương kia quá mức mạnh bạo, đến lúc cô mơ hồ kết thúc thì trời đã gần sáng.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Vương Loan đụng phải mình: “Con khốn nạn, mày còn biết về nhà, mày là con dâu nhà họ Viễn lại đi cả đêm không về, đêm qua mày đã đi đâu?”

Kiều An Hạ mệt mỏi, không muốn trả lời.

Vương Loan nắm lấy áo của Kiều An Hạ mắng chửi: “Sao mày dám lờ đi lời nói của tao, mày quên rằng gia đình của mày đã cầu xin Viễn Phàm cưới mày như thế nào sao?”

Kiều An Hạ hừ lạnh một tiếng, đẩy Vương Loan ra: “Bọn họ cầu Viễn gia, Viễn gia các người đi tìm bọn họ đi.”

Không chú ý, Vương Loan kéo mạnh cổ áo của Kiều An Hạ, vô tình lộ ra những vết đỏ tím đầy ám muội trên người cô.

“Mày…” - Vương Loan rống lên: “Được lắm Kiều An Hạ, mày dám ngoại tình sau lưng con trai tao, người đâu tới đây, trói tiện nhân này lại.”

Kiều An Hạ bị trói, quỳ ở từ đường nhà họ Viễn, Vương Loan cầm roi, vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo trừng mắt nhìn Kiều An Hạ.

“Mày cuối cùng có khai hay không?”

“Không biết.” - Kiều An Hạ nhìn dáng vẻ tức đến xì khói của Vương Loan, cuối cùng cô cũng trải qua được khoái cảm của sự trả thù.

“Mày không nói, tao đánh chết mày.”

Roi da lần lượt nện xuống thân thể Kiều An Hạ, cô đau đớn khom lưng, tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Con trai bà có thể ra ngoài ăn chơi đàng điếm, tôi không thể ra ngoài kiếm nhân tình sao? Anh ta không quản được chính mình, tôi liền cho anh ta mọc sừng, cái này là ăn miếng trả miếng, công bằng thôi.”

Vương Loan tức giận đến mất khống chế, buông lời chửi rủa, roi da không ngừng quật xuống như điên, cho đến khi Kiều An Hạ không chịu nổi mà ngất đi.

Kiều gia…

Một chậu nước tạt lên gương mặt đang bất tỉnh của Kiều An Hạ.

Cô đã chết chưa? Cô đã được lên thiên đàn chưa? Nếu có một cuộc sống khác, cô nhất định sẽ làm chủ chính mình.

“Ôi… Kiều đại tiểu thư tỉnh rồi.”

Giọng nói của em gái cùng cha khác mẹ của Kiều An Hạ vang lên: “Chị ở Viễn gia lại đi ngoại tình, bị trả về nhà họ Kiều, chị có biết Kiều gia đang cực kì xấu hổ vì chị không?”

“An Hiên, đừng nói nữa.” - Mẹ kế Hứa Phượng đạo đức giả nói.

Kiều An Hạ nhìn hai người bọn họ thở dài, thì ra không phải là thiên đường, mà chính là địa ngục.

Cô nén cơn đau, đi về phía ghế ngồi xuống: “Đây không phải là do trong nhà có một tấm gương từ tiểu tam thăng chức thành chính thất, tôi đây học theo dạng này.”

“Chị…” - Kiều An Hiên trừng mắt tức giận: “Ba… ba xem chị ấy nói gì?”

Lúc này Kiều An Hạ mới phát hiện Kiều Văn Quốc cũng đang ở đây, cô mím môi lại, cũng không muốn móc mai nữa.

“Ba, con muốn ly hôn.” - Kiều An Hạ kiên định noi.

“Ba không đồng ý.” - Kiều Văn Quốc lên tiếng.

Trong lòng cô tràn ngập chua xót và thất vọng, bởi cô vẫn vọng tưởng cha ruột của mình vẫn sẽ có chút xót thương mình.

Cười lạnh một tiếng, Kiều An Hạ trực tiếp đi ra ngoài: “Không quan trọng, con đã trưởng thành rồi.”

Kiều Văn Quốc giận đến ho khan, như muốn ho văng cả phổi ra ngoài, Kiều An Hạ hơi dừng chân lại, cũng không quay lại.

Hứa Phượng và Kiều An Hiên chạy đến vỗ lưng Kiều Văn Quốc: “An Hạ, tình hình công ty An Sinh sắp không giữ được rồi, dự án gần đây thu lỗ một khoảng gần như cạn kiện, nếu không có Viên Phàm giúp đỡ, cơ nghiệp Kiều gia An Sinh lập tức sụp đổ.”

Kiều An Hạ chấn động, nhớ đến lời Vương Loan mắng chửi điên cuồng, thì ra là sự thật.

“An Hạ.” - Lúc này Kiều Văn Quốc mới lên tiếng, gương mặt đầy nét đau khổ: “Đừng trách ba, là do ba bất lực không bảo vệ được An Sinh của mẹ con gầy dựng, hôm nay có lẽ nó đã bị hủy trong tay ba.”

Kiều An Hạ nhớ đến trước khi mẹ cô qua đời, nắm lấy tay cô, dặn cô hãy bảo vệ tập đoàn An Sinh…

“Một lần cuối, coi như ba van xin con. Con quay về Viên gia cầu xin tha thứ, chỉ cần Kiều gia vượt qua khó khăn lần này, ba nhất định sẽ đón con về.”

Kiều An Hạ nhìn về phía Kiều Văn Quốc, cô thật sự không thể tin vào người đàn ông này, nhưng để cứu Kiều thị An Sinh của mẹ mình, cô buộc phải thử một lần…

Lúc này tại bệnh viện tư nhân lớn nhất Hải Thành.

Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, Lương Ân sau khi đi lấy kết quả trở về, nhìn thấy Mạc Thiên đã thay quần áo, gương mặt rửa sạch sẽ lộ ra tinh xảo, đẹp trai tuấ mãnh, tựa như trong tranh bước ra. Lại kết hợp với ánh mắt sắc bén như dao, chất chứa đầy đủ khí chất vương giả.

Lúc này, Mạc Thiên đang lười biếng ngồi trên ghế salon hút thuốc.

“Anh làm gì vậy? Anh tưởng mình là người sắt sao? Bác sĩ nói anh phải nghĩ ngơi ít nhất nữa tháng.”

Khói mờ lượn lờ, che đi gương mặt lạnh lẽo của Mạc Thiên, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm.

“Xuất viện đi.” - Mạc Thiên mở miệng nói: “Cậu đến bãi đổ nát đó, lấy hình ảnh camera cho tôi.”

Lương Ân kinh ngạc: “Anh muốn làm gì, lưu giữ lại bộ dạng thê thảm máu me đầy người hôm qua sao?”

Mạc Thiên liếc hắn một cái: “Tìm người.”

“Tìm ai?” - Lương Ân nói xong, sau đó nhận ra cái gì đó liền há mồm: “Mẹ kiếp, Mạc Thiên… anh là thích M sao? Chẳng lẽ anh đối với người phụ nữ được Mạc gia phía tới làm nhục anh, lại nghiện rồi.”

“Câm miệng.” - Mạc Thiên thanh âm lạnh lẽo, chưa đựng nguy hiểm.

“A…” - Lương Ân đột nhiên nhận ra sự nguy hiểm: “Tôi sẽ tận lực.”

Buổi tối, Kiều An Hạ quay vè Viên gia.

Lúc này Vương Loan và Viên Phàm đang ngồi ăn cơm tối, nhìn thấy Kiều An Hạ quay về, Vương Loan liền buông đũa nói: “Thật ghê tởm, ta không ăn nổi.”

Kiều An Hạ không để ý bà ta, muốn đi về phòng.

“Đứng lại.” - Viên Phàm lúc này mở miệng, thấy Kiều An Hạ quay về phía nhìn hắn, hắn cười lạnh chỉ tay xuống đất: “Quỳ xuống bò đến đây.”

Kiều An Hạ nhìn xuống đất, môi cắn chặt, không nhúc nhích.

“Sao? Cô không muốn?”

Kiều An Hạ vẫn đứng yên không động, lập tức chọc tức Viên Phàm, hắn đứng lên, lao đến phía cô, nắm lấy chiếc cằm thanh tú của cô: “Kiều An Hạ, cô đang giả vờ thanh cao cái mẹ gì? Cô chỉ là một đứa không có địa vị, lấy được tôi chính là ân huệ của đời cô. Tôi đối với cô không tốt sao, một tháng 20 triệu tiền tiêu vặt, không cần đi làm, tôi chỉ nhờ cô nấu chút cơm và phục vụ mẹ của tôi, làm gì có lỗi với cô? Cô vậy mà dám ra ngoài vụng trộm?”

Kiều An Hạ cười lạnh: “Anh muốn như vậy tại sao không đi tìm giúp việc, làm giúp việc thậm chí còn có được nhân quyền, còn có thể tự chủ nhân sinh của mình, còn tôi… tôi không có gì cả. Nếu như anh cảm thấy như vậy là tốt, thì chúng ta đổi đi, một tháng tôi cho anh 20 triệu, anh phục vụ tôi và mẹ của anh, không cần yêu cầu gì nhiều, một ngày ba bữa, anh cảm thấy sao?”

“BỐP.”

Viên Phàm hung hăn vung lên gương mặt Kiều An Hạ một cái tát.

Kiều An Hạ vung tay muốn tát lại, nhưng bị tay của Viên Phàm chụp lại khống chế.

“Mẹ kiếp, cô muốn chết hay sao mà dám đánh tôi. Cô không biết hôm nay người cha vô dụng của cô đã đến quỳ xuống cầu xin tôi đừng ly hôn và tha thứ cho cô lần cuối hay không? Cô đánh tôi à, thử đi… tôi sẽ cho người thu thập đống phế liệu nhà cô, xem cô còn phách lối không?”

Kiều An Hạ cắn môi, hay tay nắm thành quyền, hôm nay cuối cùng cô cũng nhìn rõ người bên cạnh chính là tên cặn bã.

Thấy cô bất động, Viên Phàm mới hài lòng buông lỏng cô, vỗ vỗ lên gương mặt cô: “Ngoan ngoãn sớm hơn có tốt không, cô phải cảm ơn thì có một người cha tốt, nếu không phải vì ông ta quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin, cửa này cô không thể bước vào. Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng trách tôi không nhớ đến tình nghĩa vợ chồng.”

Viên Phàm bỏ mặc cô ở phòng khách, đi lên lầu, bên cạnh là người hầu vẫn một mực trông chừng theo lệnh.

Toàn thân cô lạnh buốt, thấu cả tim gan.

Trên lầu, mơ hồ có tiếng cải vã.

“Loại tiện nhân đó con còn giữ lại làm gì, vì sao không ly hôn đuổi cổ cô ta đi.”

Giọng nói gian xảo của Viên Phàm vang lên: “Tại sao lại phải ly hôn với cô ta? Mẹ không biết Kiều An Hạ là mỹ nhân xinh đẹp nhất Hải Thành sao? Bên ngoài có bao nhiêu người ghen tỵ với con, mua một cái bình hoa xinh đẹp đặt bên cạnh, còn có thể ra bên ngoài phong lưu, sao có thể ly hôn? Tốn bao nhiêu tiền mới mua được cái bình hoa đó, phải giữ gìn cẩn thận, được giá cao nhất mới có thể giao dịch…”

Kiều An Hạ cười khổ một cái, Hải Thành đệ nhất mỹ nhân, ha ha…

Cô từng cho rằng khuôn mặt xinh đẹp này chính là ông trời ưu ái ban tặng, chỉ không ngờ phúc họa đều kèm theo nhau.