Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 45



Buổi sáng thức dậy thì em không nằm trong vòng tay của tôi, không biết là em đi đâu. Tôi ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân, ngắm mình trong gương thấy mình thật là te tua, rải rác trên mặt là những vết bầm, tay thì bị trầy sướt khá nặng, lưng cảm thấy đau và nhức. Tôi mong là cho tất cả các vết thương đều lành lặn trở lại, tôi thế này tụi em tôi mà thấy thế nào chúng cũng la lên cho mà xem.

“Anh dậy rồi hả?” - em bước vào trên tay cầm gò-mênh

“UHm… em mua gì vậy?” - tôi bước ra và lên giường ngồi

“Mua đồ ăn sáng cho anh nè!”

“Gì ah?” - tôi nhìn vào gò-mênh

“Cơm tấm sườn ah”

“Oh!”

“Anh ăn đi rồi đi dạo một chút cho thoáng, chứ ở trong phòng ngộp lắm”

Tôi liền ngồi vào bàn để dùng bữa sáng mà em đã mua cho tôi. Tôi chỉ mới ăn được vài muỗng thì ông chủ đến cùng với Jack làm tôi bất ngờ, mém tý cho hộp cơm xuống đất.

“Chào con? Thế nào rồi?” - ông chủ hỏi tôi

“Dạ, con chỉ bị trấn thương nhẹ thôi ah”

“Uhm… ta nghe con gái của ta kể hết mọi chuyện rồi, ráng ăn uống giữ gìn sức khỏe”

“Oh! Anh Hai khỏe bị trấn thương có nặng không?” - Jack hỏi thăm tôi nhưng tôi cảm nhận chẳng có gì gọi là thật lòng cả.

“Dạ! bị nhẹ thôi, cám ơn anh đã hỏi thăm” - tôi cười đáp lại lịch sự

“ủa? sao ba qua đây đi chung với Jack vậy?” - em hỏi ba nhưng nhìn Jack đầy vẻ sự không thích Jack có mặt ở đây

“Ah… tại đi công việc chung, nên sẵn ghé qua thăm tụi con”

“AH! Thì ra là vậy” - thế rồi em không nói gì nửa

Ông chủ đến thăm tôi một chút rồi cũng đi ngay, nhưng Jack dành cho tôi một ánh mắt kì lạ, miệng thì cười, làm tôi cảm nhận mọi thứ xấu xa nhất sắp sẽ xảy ra. Nó làm tôi nhớ đến lời răng đe của bọn chúng dành cho tôi, nếu tôi còn tiêp tục với tiểu thư thì bản thân tôi sống cũng không yên với chúng. Rồi tôi cùng với em đi dạo ở ngoài để lấy chút không khí trong lành, đúng là ở trong phòng khá ngột ngạt thật. Ở bên cạnh em thế này, tôi thật sự cảm thấy mình rất rất hạnh phúc.

“Hai ơi” - tôi nghe tiếng gọi đâu đó, giọng giống bé út - “Hai ơi” - lại thêm một lần nửa tôi lại nghe.

“Hù” - hai chúng nó xuất hiện làm tôi giật cả mình và cũng cảm thấy rất vui

“Sao hai đứa lại ở đây?” - tôi ngạc nhiên hỏi chúng

“Lên đây coi anh hai của tụi em như thế nào? Chứ anh hai lúc nào cũng giấu hết tất cả mọi thứ, có biết là tụi em lo lắng cho Hai lắm không hả?” - pé Út trách móc tôi

“Tối hôm qua, chị Trân gọi điện thoại, báo cho tụi em biết nên sáng sớm là kêu xe lên đây ngay” - thằng tư nói với tôi

“Anh Hai lúc nào cũng giâu giấu. Bực mình quá, có gì cũng phải cho tụi em biết chứ, chứ có tụi em thì để làm gì hả? tụi em cũng lo cho anh mà”

Thế là tôi phải nghe chúng nó kêu ca một lúc thì chúng mới để cho tôi yên, thằng ba đang thi nên nó không thể lên thăm tôi được, nó cũng dặn mấy đứa nhỏ chăm sóc cho tôi thật chu đáo, cũng căn dặn khá là nhiều thứ. Chúng nó chưa biết chuyện tôi và em đã đến với nhau như thế nào. Nhưng rồi tôi và em cũng nói ra điều đó, chúng nó mừng mừng lắm. Ôm tôi và em thật thật chặt, chúng nó chúc chúng tôi hạnh phúc bên nhau, chúng nó cũng sẽ chung góp bảo vệ tình yêu của hai đứa.

Buổi tối cũng đến thật nhanh, khi tất cả đang ở trong phòng của tôi thì một bác sĩ bước vào.

“Tất cả có thể ra ngoài cho tôi kiểm tra một lần cuối khi ngày mai bệnh nhân xuất viện được không?” - người bác sĩ đó tai đeo ống nghe, bịch khẩu trang có kèm theo một chiếc mắt kính.

“Ủa? sao nói là không cần kiểm tra nửa?” - em nhìn bác sĩ và hỏi

“tại trưởng khoa quen với ba của tiểu thư, nên muốn chúng tôi kiểm tra thật kỉ, sợ có những biến chứng lạ”

“Ở đây tốt quá ha, chăm sóc bệnh nhân thật chu đáo” - pé út nói

“Thôi chúng ta ra ngoài đi, để cho bác sỉ khám cho Hai” - thằng Tư nói xong rồi tất cả ra ngoài.

Bây giờ trong căn phòng chỉ còn tôi và bác sĩ. Bác sĩ đó bước đến cửa bấm chốt, tôi không hiểu bấm chốt để làm gì? Sau đó bác sĩ tiến tới gần tôi hơn kiểm tra nhịp tim, huyết áp, coi những vết bầm trên mặt của tôi.

“Bây giờ chỉ kiểm tra một chút nửa thôi, anh cởi áo ra đi”

“Ủa chi vậy?” - tôi giật mình khi nghe cái đề nghị đó.

“Kiểm tra xem ngực có bị bầm hay gì không??”

“Thôi không cần đâu, tôi thấy bình thường cũng không bị đau gì cả” - tôi tìm cách từ chối.

Lúc này tên bác sĩ tháo mắt kính ra, lột cả khẩu trang. Tôi mở to mắt nhìn hắn, hắn chính là tên cầm đầu đã đánh tôi ở dưới quê, tại sao hắn lại có mặt ở đây. Đúng rồi … Jack … Jack… biết tôi ở đây. Hắn cho người đến thủ tiêu tôi sao? hắn rất nhanh chỉ cần chớp nhoán hắn đã khống chế được tôi ở trên giường

“Xin chào! Chúng ta lại tái ngộ thêm một lân nửa” - mặt hắn thật gian và cười đều - “Tao nhớ là đã nói với mày là đừng đến gần tiểu thư, nếu không mày sẽ chết, sao mày không nghe?”

“Tôi chẳng làm gì sai mà phải nghe theo các người?” - lúc này tôi vùng vẩy

“Ờ.. thì không sai… nhưng sai là vì mày có tình cảm với tiểu thư… cái sai của mày là không phải con trai “

“Mày buông tao ra” -Tôi cố gắng nhưng vô ích, càng cựa quậy các vết thương của tôi càng đau trở lại.

“Đau ah! Chưa làm gì mà đã đau rồi sao? có vẻ ta khá may mắn khi xử mày thì mày đều bị thương” - hắn chụp lấy cái gối, cố gắng làm sao để cho tôi tắt thở. Tôi nắm lấy tay áo của hắn vật qua vật lại, tôi cố quay đầu sang trái và phải để lấy được một chút hiếm hoi của không khí. Tôi quay đi đâu thì hắn đề cái gối đến đó, khi tôi quay sang trái nhìn thấy cái ly thủy tinh gần sát kế bên tôi, nên liền cố gắng chụp lấy nó, còn hắn thì đang cố gắng giết tôi thật nhanh có thể. Lúc này ở bên ngoài đập cửa liên tục cũng làm cho hắn phân tâm, chỉ một giây duy nhất hắn thả lỏng tay một chút tôi đã chụp cái ly tức khắc, đập thẳng vào đầu bên phải của hắn, chiếc ly thủy tinh bể. Ngay lúc đó mọi người sập vào, còn tôi thì lấy lại hết tất cả không khí, ngồi thở liên tục, mặt tôi xanh như tàu lá chuối, mọi người và bác sĩ tiến vào trong phòng, còn hắn thì nằm bất tỉnh dưới sàn.

“Anh không sao chứ?” - em lo lắng cho tôi rồi ôm tôi thật chặt, còn tôi thì vẫn đang cố gắng hít thở như bình thường

“Anh ổn rồi, không sao, không sao?”

Có hai người bảo vệ đã lôi hắn đi và đem hắn cho cảnh sát giải quyết.

“Hai ơi, Hai có sao không?” - chúng nó lo lắng cho tôi rất rất nhiều, cũng đến ôm tôi thật chặt.

“Ổn rồi!”

Tôi đã đối mặt với tử thần trong gan tấc, điều đó chứng tỏ rằng, từ giờ trở đi tôi sẽ phải cẩn thận và trên cả cận thận, nếu không sẽ có người sơ hở là giết tôi ngay lập tức.

“Tiểu thư ơi … gia sư có sao không?” - người vệ sỉ vào hỏi

“Uh, không sao đâu! Nhưng các anh phải tìm hiểu hắn là ai, có ai đã sai hắn làm việc này cho tôi”

“Dạ”

“Chính là Jack… Jack đã cho người làm việc này”

“Hai ơi … Hai về với tui em đi” - pé út sợ đến phát khóc

“Chúng ta xuất viện thôi” - em nói

Trong đêm hôm đó tôi đã xuất viện và về căn biệt thự của em. Bây giờ tôi được bảo vệ 24/24 cứ như là một người nổi tiếng vậy. Cuộc sống của tôi chắc không yên bình từ đây. Khi về nhà thấy Jack và ông chủ đang ngồi nói chuyện với nhau, Jack nhìn tôi ngỡ ngàng sau đó đã hiểu những gì nên hiểu.

“Ủa? Sao lại xuất viện khuya như thế này?” - ông chủ thắc mắc

“vì do có ai đó đang cố giết anh Thanh bác ah” - em nhìn Jack như muốn xé nát hắn ra, nhưng còn tôi nhìn thấy được hắn cười khinh khi nghe chữ “anh Thanh”

“Có chuyện đó sao? con có thù oán với ai không?” - ông chủ hỏi tôi

“dạ không!”

“uhm… thôi con lên phòng nghĩ đi… ủa còn 2 cô cậu này?” - ông chủ nhìn sang hai đứa em của tôi

“dạ, em của con”

“Ah! con dẫn Thanh lên lầu, rồi xuống đây ba có chuyện muốn nói với con”

“Dạ”

Lên trên phòng tôi ngồi ở trên giường còn em thì xuống gặp ba để nói chuyện về một vấn đề nào đó.

“Hai sương quá! Được ơ cái phòng thật đep” - pé Út đến gần tôi và nói

“Mốt anh em chúng ta học giỏi, thế nào cũng xây được cái phòng giống vậy?” - thằng Tư nói

“Hai oi … em khát nước quá!”

“Em xuống nhà bếp, mở tủ lạnh ra, có mấy chai nước trong đó đó”

“Dạ”

“ê … cho anh tư đi theo nửa, a tư cũng khát”

Còn tôi thì nằm nghĩ trong phòng với bao suy nghĩ diễn ra trong đầu, nếu chúng không làm hại mình, mà làm hại những người thân của mình thi sao? Chúng có cả một băng nhóm, mình làm gì thì chúng cũng biết … có điều chúng đã biết mình không phải là con trai. haiz…. tôi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, cũng không thể nào ngồi yên một chỗ được. Nhưng sao tụi nhỏ lấy nước mà đi lâu vậy nhỉ, hơn 30 phút rồi! Hay chắc là không biết cái tủ lạnh nằm ở đâu. Tôi bước đến cánh cửa thì cánh cửa mở ra, thấy hai vẻ mặt của chúng khá buồn.

“Sao hai đứa đi lâu vậy, có chuyện gì với hai đứa vậy? - tôi cảm thấy lo lắng

“hồi nảy …”

“Sao?”

“Em nghe được câu chuyện của chị Trân và ông chủ của Hai?”

“Họ nói gì?”

Thế là pé út kể hết những gì nó nghe cho tôi

“Trân này! Ba muốn con đi du học?”

“Sao? con học lớp 10 mà đi du học gì ba?” - em phản đối

“ở bên đó điều kiện tốt hơn bên đây khá nhiều” - Jack nói

“Anh im đi” - em có ác cảm khá mạnh với hắn, nhưng không chỉ riêng em và cả tôi nửa.

“Con không được phép nói Jack như vậy?”

“Sao vậy ba? con đang học yên ổn mà! tự nhiên đi du học làm gì?”

“Ta cảm thấy môi trường bên nước ngoài tốt hơn, con học sẽ khỏe hơn, và khi con giỏi họ sẽ phát triển cho con”

“nhưng con ở một mình bên đó thì liệu có ổn không?”

“ta nghĩ Jack sẽ qua đó trông nom cho con”

‘Sao??” - em nhìn Jack -”Jack! Jack có việc ở đây, sao ba có thể bắt anh ấy trông con rồi bỏ việc ở đây được” - em đang cố nói mọi tình huống để không đi

“Việc đó em không cần phải lo, anh cũng phải về bển lo việc, với lại dụ ơ đâu, anh cũng có thể quan lý tốt công ty của mình”

“Đó nghe chưa” - ông chủ như có vẻ đồng ý

“ba ah! con không thích đi du học, con muốn ở lại đây, đừng có ép con”

“Vì tương lai của con, ta muốn con đi du học”

“Qua đó con không học thì liệu có tương lại không?” - em trả lời làm cho Jack và ông chủ cũng im lặng

“Em thích cái thằng nông dân đó lắm ah” - Jack bắt chuyện

“Anh nói cái gì vậy?” - em khó chịu khi nghe Jack nói như vậy

“Lý do thật sự em không muốn đi là thằng nông dân đó, những ly do không thích của em chỉ là cái cớ để thuyết phục ông chủ, cho em ở lại đây thôi”

“Đúng vậy! Đúng là như vậy đấy! Thì sao?” - em nói chuyện như khiêu khích Jack

“tùy em thôi, vì thằng nghèo mạt mà đánh mất cả tương lai của mình, anh thấy không đáng, em cũng phải nghĩ cho ba của em chứ, bộ mặt của ba em với những công ty khác thì sao? Đứa con gái của ông chủ lấy một thằng nghèo đã vậy còn là nông dân”

“Anh hơi quá trong câu nói rồi đó, anh cũng nghĩ quá lố rồi đó, anh nên biết một điều ba tôi không quan trọng giàu nghèo đối với ai thương thôi hay yêu tôi cả”

Vì điều này là điều tôi cũng thấy, thật sự ông chủ không quan trọng, chỉ cần ai có thể mang lại hanh phúc cho con gái ông thì ông sẵn sàng nên duyên cho con gái ông và người đó. Đó là tất cả những gì pé Út và thằng Tư đã kể cho tôi nghe hết. Việc đối mặt với cái chết còn chưa đủ hay sao? nay tôi phải đối mặt với chuyện người yêu tôi sắp phải xa nhau thế này. Còn Jack thì lại bên cạnh, mọi thứ như trong sự sắp xếp của hắn.