Tiểu Thư Trở Lại - Tiểu Thư Siêu Quậy 2

Chương 6: Ngoại truyện 2. Lấy lại kí ức



"Theo bạn, nữ chính nhớ lại, sẽ tốt hay là không tốt, theo quan điểm của mình. Cô ấy nhớ cũng được, không cũng được. Nam chính yêu cô ấy dù cho cô ấy có là ai. Nhưng nếu như nữ chính không nhớ, chúng ta sẽ có chút hụt hẫng. Được rồi, tôi sẽ chiều lòng mọi người.

Câu chuyện nhớ lại này phải kể ngắn gọn thôi."

- Nhật Hạ, lại ôm máy tính. Xuống đây ăn sáng nhanh. Dàn máy tính sẽ bay ra đường khi bố con về, mẹ hứa đó.

Tiếng la khủng bố khiến Nhật Hạ giật bắn người, suýt thì rơi mất mắt kính.

"Các bạn fans đáng yêu, bây giờ tôi có việc bận rồi, hẹn gặp các bạn tối này lúc 8 giờ nhé. Ấn theo dõi và donate cho Hạ Hạ đạt nút vàng YouTube nhé. Tạm biệt mọi người!".

Vội ấn dừng live stream, cô cởi headphone ra ngoài.

- Con xuống ngay đây.

Cô đáp lại. Lon ton chạy xuống nhà.

Thật.

Suốt ngày chỉ mang bố ra doạ.

Nhật Hạ ngồi vào bàn ăn, mùi thơm nước hầm xương sực nức sống mũi cô. Chốc lát sau, mẹ cô bưng khay đi ra.

- Yeah, phở.

Cô reo lên. Háo hức muốn thưởng thức tay nghề của mẹ nhưng tay chưa chạm tới đầu đũa đã bị bà cốc một cú đau điếng.

- Đôi mắt gấu mèo này là như thế nào? Con lại thức đêm livestream trên mạng hả?? Con gái con đứa 20 tuổi đầu rồi, không trưởng thành được à con. Học hành tử tế đi.

- Đau quá đi. Mẹ muốn con bị hư não sao, mất trí nhớ luôn, không nhớ mẹ là ai nữa nhé. Cho mẹ mất con gái yêu đi.

- Mất thế nào, đầu cứng y chang lão già kia, gõ mấy cái không chết được đâu.

- A, bắt quả tang mẹ gọi bố là lão già nhé. Con sẽ mách bố.

- Mách đi, xem có cơm mà ăn không con.

- Thật là, sao ba chịu nổi mẹ vậy?

- Bớt nhiều lời đi. Ăn nhanh còn đi học.

Nhật Hạ không nói nhiều nữa, nói chuyện với mẫu thân chỉ tổ mệt hơi.

- Nguyễn Hoàng Nhật Minh, anh còn biết đường về nhà hay không, hơn bố mươi mấy tuổi đầu rồi anh còn sung mãn quá nhỉ? Tham công tiếc việc đến như thế thì đi luôn nhé. Cái gì? Anh đừng có trách em. Ok, bà đây đóng gói hành lí hộ, quý ngài ghé ngang mang đi cho nhanh nhé. Thân ái!

Dương Cẩm Linh dập máy, Nhật Hạ vẫn húp phở sùm sụp không dám hó hé. Người phụ nữ trung niên gần bốn mươi, nhưng trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, mái tóc đen bới cao sau đầu, mũi cao, da còn nhẵn nhụi lắm, Nhật Hạ thầm cảm thán gen của bố mẹ quá tốt, sinh ra cô vừa thông minh còn xinh đẹp như thế. Nhưng mà bố cô cũng đâu có thua kém chứ, soái khí ngời ngời sao lại lép vế mẹ như thế? Bố yêu của con?

Nguyễn Hoàng Nhật Hạ cô là con gái rươu độc nhất của Nguyễn Hoàng Nhật Minh a. Có thể nói cô là một trong những đứa bé hạnh phúc nhất thế giới, sinh ra đã có đầy đủ tình yêu thương của bố mẹ, gia đình lại đầy đủ vật chất. Căn nhà mà gia đình cô đang ở không quá phô trương, gia đình cũng không thuê giúp việc, sống như tầng khá giả trong xã hội thôi. Chỉ là do gia đình cô giản dị, chứ cô biết rất rõ, mình có gia thế khủng a. Ehem nhưng mà Nhật Hạ đây không lấy đó làm kiêu ngạo nhé, cô vẫn học rất tốt và chi tiêu vô cùng hợp lí. Nửa năm trở lại đây cô bắt đầu livestream trên mạng, beauty blogger, games, reaction, talkshow, kể chuyện các thứ, nó khá thú vị, Nhật Hạ rất thích.

Nói đến bố mẹ một tí. Bố cô là Nguyễn Hoàng Nhật Minh, mẹ là Dương Cẩm Linh, hình như thời đó cũng là các thiếu gia tiểu thư giàu nứt vố đổ vách đấy.

Tôi cũng không rõ rằng thời trẻ hai người oanh liệt dữ dội ra sao, nhưng mỗi lần họp mặt năm mới, chúng tôi lại vào Nam họp mặt với một đám người kì lạ, họ kì lạ y như bố mẹ tôi vậy!

Cậu Lâm, mợ Ngọc. Anh họ tôi, Minh Triết hơn tôi 1 tuổi.

Vợ chồng chú Hải. Con gái của họ, Thùy Dương năm nay lớp 11.

Cuối cùng, là vợ chồng chú Kiệt. Và con trai siêu cấp đẹp trai của cô chú, anh Tuấn Phong. Ừm, từ khi dậy thì thành công, tôi không mê được chàng trai nào khác, là do ảnh hết đó!!!

Bọn tôi sẽ đón giao thừa ở một căn nhà cổ ở ngoại ô. Bố tôi bảo đó là kỉ niệm của các cô chú, họ sống bên nhau khi còn trẻ. Cô Vy hay hồi tưởng và kể cho chúng tôi nghe một vài sự kiện đáng nhớ lúc trước, tôi không dám hỏi có thật không, nhưng khó tin quá, cứ như những nhân vật trong tiểu thuyết mà tôi hay đọc vậy.

Chú Kiệt hay khoe mẽ rằng hồi trẻ mình phong lưu như thế nào, những chiến tích tự hào của chú ấy, nhưng sau khi nhận được cái lườm nguých của cô My, chú ấy liền cụp đuôi, y như bố của tôi vậy, haha những người đàn ông khí chất ơi.

Chú Hải thì chẳng nói gì, ngược lại cô Vy mới là người bốc mẻ chú ấy đủ mọi chuyện đào hoa thời trẻ. Chú tỏ tình cô lãng mạn như thế nào. Thích nhuộm tóc xỏ khuyên lung tung bao ra sao. Cô kể tới đâu thì chú ngượng tới đó. Riêng Nhật Hạ thấy quá khứ của chú đáng yêu mà, sao phải xấu hổ chứ? Chú ơi my idol ('_').

Chỉ có cậu mợ của cô là luôn mùi mẫn, thật là ganh tị với tình cảm của bọn họ, giữ lửa tốt như vậy. Tuy nhiên, tình cảm của cậu mợ là lâm li bi đát nhất, đúng kiểu một bộ drama ngược luyến tàn tâm ấy, cái này do mẹ cô kể cho cô nghe.

Chỉ có chuyện tình của bố mẹ cô, là không thấy ai nói gì. Cô có hỏi, chỉ đổi lấy tràng cười sảng khoái của mọi người. Bố nói: mẹ mày tí tuổi đầu đã bị bố gạt yêu đương qua tin nhắn rồi. Nói xong, mẹ điên máu đánh bố bôm bốp, cô chú thì càng cười lớn hơn. Cái gì vậy? Cô không cam tâm, mọi người ơi đã lỡ chém gió rồi thì chém gió cho trót, sao lại phân biệt đối xử với bố mẹ con thế?

Dù sao thì.

Ôi các cô chú của con ơi.

Có thật là vậy không hả? Ai mà biết được. Nên tin mấy phần đây. Hồi trẻ mọi người đều dữ dội như vậy sao? Cô thấy cô đủ ý viết một câu chuyện ngôn tình hành động lâm li bi đát ngược thân ngược tâm cừu hận tình thù quy mô toàn cầu xuyên Trái Đất rồi đây.

Được, nếu đã chém, con sẽ chém giúp cô chú, tiện thể nâng bố mẹ con thành nhân vật chính cho mọi người xem.

Nhật Hạ bắt đầu vẽ vời ra trong đầu, một câu chuyện qua một con người nghiền ngôn tình như cô, đến nay đã kể được hơn 80 phần. THẬT.KINH.KHỦNG.

Có rất nhiều fans hỏi cô, ý tưởng từ đâu mà cô có để nghĩ ra câu chuyện này thế, Nhật Hạ trả lời, đó là trong giấc mơ của cô. Căn Villa những năm trước, có các thiếu gia các tiểu thư chung sống, thân phận họ không tầm thường, những bi kịch đẫm máu, những câu chuyện ngọt ngào, nhiều tình tiếc đầy cảm động. Nhật Hạ vẽ vời theo ý thích, nhờ nó, cô từ một streamer trung trung trở nên hot. Câu chuyện Nhật Hạ kể có nhiều điểm phi logic, câu từ hơi lũn cũn, tuy vậy nó lại có cốt truyện rõ ràng, liên kết nhiều chi tiết đến hợp lí. Dân mạng đều nóng lòng muốn xem cái kết của câu chuyện sẽ đi về đâu.

Nhưng.

NHƯNGGGG.

OAAA, cô cạn ý tưởng rồi, mẹ ơi con gái xin lỗi, vì một phút cao hứng con đã khiến cho mẹ suýt nghẻo, sau còn mất trí. Đảm bảo mẹ mà biết, là chổi chà sẽ giáng xuống đầu ngay. ><

Đặt bát phở cạn không còn một tí nước xuống, cô nói:

- Mẹ này, con ví dụ thôi nhé, chỉ ví dụ thôi. Nếu mẹ bố là nhân vật chính trong một bộ phim, bố mẹ yêu nhau đầy sóng gió kịch tính lắm. Nhưng vì biến cố mà mẹ mất đi trí nhớ. Qúa khứ của bố mẹ không tốt đẹp lắm, bố cũng không muốn mẹ nhớ lại, chỉ muốn mẹ sống vui vẻ bình an thôi. Vậy mẹ có chọn nhớ lại không? Mẹ yên tâm bố vẫn yêu mẹ dù mẹ như thế nào nha.

Cẩm Linh khẽ giật mình, nhưng chưa đầy một giây sau bà ngước lên nhìn con bé.

- Lại nạp mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn gì vào đầu đúng không? Lại bổ não ra mấy thứ kì cục. Có mau lên không, muộn giờ học đấy.

- Mấy câu này sao mẹ không nói với mấy cô chú ấy, mọi người còn drama hơn con nhiều còn la con.

- Nhưng chuyện của cô chú là thật, mẹ chứng kiến.

- Mẹ nói như thế thì là như thế à? Con không tin nhé. Nói như thế mấy cô chú đều có chuyện tình lâm li tâm lí đầy kịch tính như thế, sao bố mẹ lại nhạt nhẽo quá vậy?

- Nhạt cái gì mà nhạt, chuyện người lớn biết cái gì, mẹ con ngày xưa cường đại lắm nhé, có biết mẫu người lãnh đạm không, ngự tỷ ấy, mẹ chính là như vậy.

- Oẹ, có quỷ mới tin.

- Nói cái gì?

- AAAA, con đi học đây!!

Nói xong, cô vội ôm cặp chạy biến.

- Đừng có la cà với con bé Oanh tới khuya, nghe chưa?

Dương Cẩm Linh gọi với theo.

Hết nói nổi, con với cái. Bà đau đầu ghê.

- Nguyễn Hoàng Nhật Minh, gen của ông đấy!

"...

Tưởng đâu tháng ngày sau đã là cái kết đẹp. Ai ngờ lại xảy ra một biến cố.

- Hai vạch?-Nhật Minh đứng bật dậy giữa cuộc họp cổ đông. Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn. Sếp làm sao thế?

Dương Cẩm Linh mang thai, đó là một tin vui lớn. Cô đã rất hạnh phúc, trong bụng cô có một sinh linh mới. Cảm giác làm mẹ phi thường tuyệt vời. Nhật Minh cứ ngây ngây ngẩn ngẩn trong nhiều tuần liền, anh luôn kề sát bên cô, như một con Koala cứ ôm chặt lấy thân cây. Thực sự trông rất buồn cười, nhưng cũng rất ấm áp.

Tất cả mọi người đều chúc mừng. Tiệc trong gia tộc linh đình náo nhiệt, tất cả đều tới chúc mừng, những thuộc hạ trung thành, những bạn bè từ khắp nơi đều tới dự.

Ngày hôm đó, cô mặc một chiếc váy trắng ngang đùi. Tóc dài qua thắt lưng. Bên cạnh là Vy và Ngọc đang dìu cô đi xuống cầu thang, thai đã 8 tháng, là một bé gái, mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Minh Lâm hiếm khi hiền dịu ôm cô một cái, hôn thật nhẹ lên trán cô.

- Em gái ngoan, chúc em bình an.

- Mẹ tròn con vuông.- Thảo My và Kiệt đứng bên cạnh Minh Lâm, nàng nghẹn ngào rơi lệ, cho nên kiệt đành nói thay.

Nhật Minh đứng ở sảnh chính tiếp khách, vụng về nhận lấy lời chúc của đối tác, lần đầu tiên họ thấy nụ cười của Nguyễn Hoàng Nhật Minh hạnh phúc tới vậy. Vĩnh Hải đứng ở bên cạnh, giúp anh tiếp rượu.

Khung cảnh ấy đẹp đẽ biết bao, thế nhưng...

Nhật Minh thấy cả người hơi choáng, tim anh đập nhanh dồn dập, có gì đó bồn chồn trong lòng. Lo lắng quay đầu nhìn Cẩm Linh, cô vẫn đứng đó, nhìn thấy anh, cô mỉm cười dịu dàng, anh thấy thế, trong lòng có chút nhẹ nhỏm, không có gì cả, vợ anh thật đẹp.

ĐOÀNG!

CHỚP NHOÁNG.

TẤT CẢ HỔN LOẠN.

ĐỔ VỠ. MÁU!

ĐỎ THẪM!

TIẾNG THÉT.

TIẾNG KHÓC.

EM.NGÃ.XUỐNG!

- DƯƠNG CẨM LINH!!!

..."

Nhật Hạ bật dậy giữa giảng đường, cô ngơ ngác trước ánh nhìn của bạn bè và vị giáo sư già.

- Nhật Hạ, em lại ngủ gật sao, em...

Tất cả đều sững người, cô đang khóc, nước mắt tuông ra như suối,

Nhật Hạ không biết, nhưng cô thấy đau lòng, tâm tình cô như vỡ nát.

Tại sao? Sao lại bi kịch như vậy, sao họ mãi không có được một hạnh phúc trọn vẹn.

Sad ending sao. Đừng như thế, không được.

Hai tiết học cuối không thể tập trung, tâm hồn cô lơ lửng trên mây.

Cho đến khi tan học, bóng dáng mẹ xuất hiện trước cổng trường, mẹ của cô, đẹp quá, mẹ rõ ràng...là người không tầm thường.

- Thúy Oanh gọi cho mẹ, sao lại ngủ mớ rồi khóc như trẻ con thế kia?

Cẩm Linh hiếm khi dịu dàng, xoa đầu con gái.

- ...con xin lỗi, con lại mơ thấy các nhân vật trong câu chuyện mà con nghĩ ra.

- Là câu chuyện nào? Câu chuyện đang đi đến hồi kết kia sao?

- Mẹ...mẹ xem nó ạ? Con xin lỗi, chỉ là hứng thú nhất thời mấy lời cô chú nói năm ngoái dịp tết thôi. Con thấy thú vị nên vẽ vời một chút.

Cô lí nhí đáp.

Dương Cẩm Linh im lặng, bà không biết nói gì với con gái bé nhỏ của mình.

- Con mơ thấy điều gì đáng sợ lắm sao?

- ...

- Lên xe đi, ta về nhà.

- Vâng, con xin lỗi, con sẽ dừng mơ mộng lại, con sẽ học hành tử tế hơn, không kể chuyện nữa đâu.

Ngồi vào xe, cô buồn bã nói.

- Mẹ muốn nghe. Kể mẹ nghe xem.

- Hả, nhưng buồn lắm, me muốn nghe thật sao?

Bà gật đầu.

Trên đường về nhà, câu chuyện của cô lại tiếp tục, giọng cô thỏ thẻ, đôi khi nhỏ dần, đến cao trào còn khóc thút thít làm bà mẹ nào đó phì cười.

Sau khi về nhà, ai làm việc nấy. Mẹ nấu cơm, cô thì tắm rửa. Hôm nay bố không thể về được, thật sự mẹ biết bố bận, mẹ chỉ dỗi thế thôi. Muốn nghe giọng bố nên gọi điện tùy tiện mắng vài câu.

Bữa tối diễn ra trong im lặng, sau khi ăn xong, hiếm khi mẹ lại gọi Nhật Hạ vào phòng.

Căn phòng của bố mẹ, từ năm 12 tuổi Nhật Hạ ít khi đi vào. Rất ấm cúng, bố mẹ cô rất yêu thương nhau. Tuy bố không lãng mạn nhưng là người cuồng nhiệt. Rất nhiều lần cô thấy bố mẹ mình hôn nhau.

Nhật Hạ ngồi trên giường, mẹ lục lọi ngăn kéo trong tủ quần áo, lát sao, bà xoay người lại đưa cho cô một chiếc hộp gỗ.

- Đây là kỉ vật tình yêu của bố mẹ.

Cô rất hiếu kì, mở ra, bên trong là một chiếc hoa tai đính một viên đá chói mắt, bên cạnh là một chiếc lắc của nữ màu trắng, cả hai thứ này đều sáng như vậy, đã nhiều năm rồi đều không cũ, có lẽ là kim cương trắng. Còn có, một chiếc di động cổ lổ sĩ cô không tưởng được, loại chỉ gọi và nhắn tin được ấy, cuối cùng, trong góc là một đồng xu, loại tiền không còn xài được của nhiều năm về trước.

Nhật Hạ khó hiểu nhìn mẹ mình.

- Để mẹ kể cho con nghe về một cái kết khác. Một cái kết tuyệt đẹp.

"...

Tất cả đều rối loạn.

- Dương Cẩm Linh!

Minh hét lớn. Anh lao tới thân ảnh vừa khụy xuống nền gạch lạnh lẽo.

- Đừng bỏ anh...đừng bỏ anh.... LINH LINHHH! - Trương Tố Như, là cô ta, con đàn bà điên này!

- Bắt lấy cô ta!

- Đừng lại gần, nghe nói bị nhiễm HIV rồi.

- Cẩn thận!

Trương Tố Như sau khi bị hủy bỏ hôn ước với Nhật Minh, kinh tế trương gia không còn tốt như trước nữa, dần dần mất đi danh tiếng, Tố Như lao vào chơi bời sa đọa, cuối cùng bị HIV, cha mẹ cũng không muốn nhìn mặt đứa con gái ngu ngốc. Trên báo, thiên kim tiểu thư Dương gia có hỉ sự. Cô thấy hận Cẩm Linh thật sự, tại sao cô ta lại hạnh phúc như vậy, không được.

Cô ta mua một khẩu súng, trà trộn vào bữa tiệc để sát hại Linh.

Bị bắt được, cô ta gào thét: tại sao, tại sao không phải là cô, hào nhoáng, danh vọng!

- Tỉnh lại...tỉnh lại đi em.

Nhật Minh không chú ý tới gì cả, anh chỉ nhìn cô. Giây phút này chỉ mong cô đừng rời xa anh như thế.

- Bình tĩnh đi Minh, bắn không trúng, chỉ trúng vai thôi, xe cấp cứu đang tới, mày phải thật lí trí.

Máu sau đầu, là do Linh té ngã, va đầu vào tay vịn cầu thang.

- Làm ơn...ông trời...con xin ông, cứu cô ấy, cứu mẹ con cô ấy...

Dương Cẩm Linh tỉnh dậy, xung quanh trắng muốt, mùi thuốc sát trùng ngập khoang mũi, cô trợn mắt, bụng nhỏ. Con, con cô đâu.

- Con ở đây.

Âm thanh bên tay vang lên, tất cả hoang mang trong mắt cô xoa dịu.

Anh nắm lấy bàn tay cô, siết nhẹ.

- Vợ, em tỉnh rồi, may quá... may quá.

- Minh...em đây.

- Ừ, nhận ra anh không?

- ...nhận ra.

- Tốt rồi tốt rồi.

- Anh...

- Đừng nói nhiều, em cần phải nghỉ ngơi.

Cô yếu ớt lắc đầu, cô phải nói:

- Ý em là... Haller, Con Dao Bạc, thiên vương, vừa yêu vừa hận, người yêu của em.

- ...

Em nhớ ra rồi. Em nhớ ra tất cả rồi. Người đàn ông, mối tình thê lương của em.

- Xin lỗi, vì chỉ có anh là phải nhớ, chỉ có anh chịu cô đơn khi ta xa nhau, em lại ngu ngơ không biết gì cả. Em xin lỗi. Dù như thế nào đi nữa, em cũng muốn nhớ lại, tất cả những kĩ niệm ta đã trải qua. Đắng cay ngọt bùi, bốn mùa xuân hạ thu đông, kỉ niệm nào cũng phải nhớ, mãi mãi!

Nhật Minh khóc, nước mắt anh rơi như suối. Chàng trai bá đạo của cuộc đời cô. Khóc!

Đứa bé sinh non nằm trong lồng kín có chút yếu ớt, nhưng vì người mẹ nào đó ý thức mạnh mẽ, em bé vẫn thuận lợi đón chào cuộc đời này.

Bên ngoài cửa sổ, mưa, đây mới là cái kết.

..."

Dương Cẩm Linh đắp chăn cho con gái, bà khẽ đi xuống giường.

- Bà xã, sao hôm nay con bé lại ngủ ở đây?

Suỵt. Bà để bàn tay lên môi ra dấu im lặng.

- Sao anh lại về?

- Nhớ em!

Nhật Minh choàng tay ôm lấy Cẩm Linh từ phía sau.

- Hôm nay, con bé mơ thấy ác mộng, thấy em bị bắn suýt chết.

- Có phải em đã lỡ miệng nói cho nó nghe gì không?

- Không hề!

- Vậy thì tại sao?

- Anh có nghe thử câu chuyện con bé kể về tất cả chúng ta chưa?

- Anh không quan tâm lắm.

- Trùng hợp, tuy có trẻ con và buồn cười theo nó kể, nhưng thật sự...rất giống chúng ta.

Vật còn người còn. Chuyện xưa khó tin. Nhưng ai biết được, có phải thật hay không?

- Bà xã, em biết vì sao không?

- Tại sao?

- Bởi vì đó là con gái của chúng ta!

Đêm nay, Nhật Hạ mơ một giấc mơ rất đẹp. Năm cô lên tám tuổi, được bố mẹ đưa đi công viên nước, đi sở thú. Có cô chú, có mọi người. Có anh Tuấn Phong mua keọ bông gòn cho cô, có anh Minh Triết bế bé Thùy Dương. Mọi người đều vui vẻ.

Tiếng chuông điện thoại vào buổi sáng đánh thức Nhật Hạ khỏi giấc ngủ. Cô vươn vai, ngáp một cách đầy thỏa mãn sau giấc ngủ sâu. Lấy điện thoại đặt bên cạnh, sau khi nhìn rõ số người gọi, Nhật Hạ còn vui vẻ hơn, ý cười rất đậm.

- Anh Tuấn Phong!

"Bé con Nhật Hạ nên xuống giường đi thôi."

- Anh không đi làm sao?

"Đoán xem."

Chất giọng trầm khàn nam tính đánh vào tai khiến hai má cô có chút đỏ.

" Ngốc, anh đang ở sân bay, tất cả mọi người sẽ đi chuyến sớm nhất hôm nay để ra Đà Nẵng."

- Thật sao? Mọi người ra đây ư? Em đi báo với mẹ.

Nhật Hạ bật dậy khỏi giường. Cơn buồn ngủ phút chốc tiêu biến, cô phải đi thông báo cho mẹ ngay mới được.

- M...

Nhật Hạ dừng lại, khung cảnh trước mắt thật yên bình.

Ánh bình minh, khung cửa sổ nhỏ. Cẩm Linh tựa vào bờ vai của Nhật Minh. Cùng nhau uống trà.

Nhật Hạ về phòng, cô đánh răng qua loa, sau đó khởi động máy vi tính.

Các fans yêu quý lại là mình đây. Xin lỗi vì tối qua lỡ hẹn. Phần kết của tiểu thư siêu quậy sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

Để tôi kể bạn nghe, một câu chuyện có thật, và cái kết tuyệt đẹp.