Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 26: Lời của Giai Âm chính là lời ta nói



Mục Giai Nhan đây là muốn nói sang chuyện khác, ánh mắt Mục Giai Âm quét một vòng qua đám người hầu, thấy ánh mắt Mục Giai Âm, mọi người liền mắt xem mũi, mũi nhìn tâm. Quên đi, giặc cùng đường chớ đuổi, trước không nên ép Mục Giai Nhan nóng nảy.

Mục Giai Âm hơi nhăn mày, suy tư về lời nói của Mục Giai Nhan.

Ý của muốn nói là Mục Giai Nhan, sự tình hôn lễ lớn như vậy, cô lại không hiểu chuyện mà đào hôn. Còn có, Mục Giai Nhan khẳng định lấy thế lực của Quyền gia cùng địa vị của Quyền Thiệu Viêm, Mục Uẩn Ngạo nhất định không dám thay cô đòi công đạo.

Mục Giai Nhan không biết người đang ngồi trước mặt cô ta, không có gì là không thể đòi lại.

Mục Giai Âm nhớ tới tin nhắn Tả Trí Viễn gửi cho cô vào buổi sáng đào hôn đó. Cô nhớ kiếp trước, căn bản Tả Trí Viễn cũng không biết sự tồn tại của tin nhắn đó, sau này lúc cô phát hiện ra mối quan hệ của Tả Trí Viễn cùng Mục Giai Nhan, Tả Trí Viễn mới thản nhiên thừa nhận, mà di động của hắn mấy ngày đó đều do Mục Giai Nhan giữ.

Mục Giai Âm cũng không thể không hoài nghi chuyện này là do Mục Giai Nhan hãm hại cô. Dù sao, đoạn video đó, chính là từ Mục Giai Nhan mà truyền đi ra ngoài.

"Chị nghĩ em biết rõ nguyên nhân chị đào hôn chứ." Mục Giai Âm cố ý nhấn mạnh ở hai chữ “nguyên nhân”.

Lần này Mục Giai Nhan nghe được nhưng có chút không hiểu: "Nguyên nhân? Chị không có nói với em mà."

Chẳng lẽ do Tả Trí Viễn? Mục Giai Âm phát hiện quan hệ giữa cô cùng Tả Trí Viễn sao? Mạc kệ, phát hiện cũng không có gì không tốt, hiện tại Mục Giai Âm đã là vợ của Quyền Thiệu Viêm, nếu Mục Giai Âm lại ghen chuyện cô ta cùng Tả Trí Viễn, vừa vặn có thể dùng việc này nháo loạn một phen.

Phản ứng của Mục Giai Nhan không giống như bị người ta bắt trúng điểm yếu. Là Mục Giai Nhan ngụy trang quá tốt sao? Mục Giai Âm áp chế hoài nghi trong lòng, khẽ cười: "Đại khái là chị quên không nói cho em biết nguyên nhân, chính là lời chị cả đã nói."

"Nhưng chị cả cũng không nói với em vì sao chị và anh rể cãi nhau " Mục Giai Nhan một tay chống má, trong ánh mắt đơn thuần tỏ vẻ không hiểu hỏi: "Không lẽ chị cãi nhau với anh rể là vì anh ấy là gay, anh ta lừa hôn sao?"

Mục Giai Nhan tuyệt không hâm mộ hôn nhân của Mục Giai Âm, là vì cô ta nghĩ Quyền Thiệu Viêm là gay, cô ta càng cảm thấy hôn nhân này của Mục Giai Âm chính là hôn nhân chính trị, hoàn toàn không có hạnh phúc.

Việc Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm kết hôn, những chuyện có liên quan đến Quyền Thiệu Viêm đều lan truyền khắp nơi, trong đó tin tức lớn nhất chính là Quyền Thiệu Viêm lừa hôn.

"Ai nói anh ấy là gay?" Trong giọng nói của Mục Giai Âm rõ ràng không vui.

Mục Giai Nhan biểu cảm như bị doạ sợ, cẩn thận vỗ vỗ ngực, mới vô tội nói: "Là lời đồn đãi, trên mạng ai cũng nói như thế, cũng không phải em nói, chị đừng hung dữ với em, em sai rồi."

Kỳ quái, cô hung dữ lúc nào, mà Mục Giai Nhan lại diễn như vậy a? Mục Giai Âm hạ quyết tâm không đi an ủi Mục Giai Nhan, mắt lạnh xem Mục Giai Nhan diễn trò.

Thấy Mục Giai Âm chậm chạp không chịu đáp lại mình, Mục Giai Nhan nhìn về phía một nữ giúp việc lớn tuổi bên cạnh ủy khuất rớt hai giọt nước mắt. Nữ giúp việc kia rất nhanh liền chịu không được nước mắt mỹ nữ, liền gây khó dễ đối với Mục Giai Âm.

"lời đồn đãi trên mạng… không có lửa thì làm sao có khói, lại nói, người khác nói được, thế nào lại không cho tam tiểu thư nói? Nhị tiểu thư ngài nói đúng hay không a?" Nữ giúp việc lớn tuổi kia ỷ vào bản thân ở Mục gia đã hơn hai năm, có chút lai lịch, liền không đem Mục Giai Âm thanh danh vốn đã kém, cùng thân phận nhị tiểu thư để vào mắt.

"Đừng như vậy, khẳng định chị ba là vì thương anh rể, vì bảo hộ anh rể mới nhất thời sốt ruột." Mục Giai Nhan một bên khuyên một bên gạt lệ.

Sự tình giữa cô cùng Quyền Thiệu Viêm, người sáng suốt đều biết hôn sự do người lớn hai nhà tự quyết định, bọn họ ở cùng nhau mới có vài ngày, nói bọn họ tình cảm tốt, ai tin đây?

"Nghe nói Quyền thiếu sau khi kết hôn sau liền luôn ở ngoài thi hành nhiệm vụ thì phải..." Lời nói Mục Giai Nhan vừa mới hạ xuống, chung quanh liền có người lắm miệng bổ sung.

Mà toàn bộ người ở đây cũng tùy theo tiếng động mà nháo lớn lên.

"Mọi người đừng nói nữa... Đừng nói nữa..." Mục Giai Nhan trên mặt còn vương nước mắt, thanh âm nho nhỏ khuyên can nói, phảng phất là giống như cô ta thật sự sốt ruột.

Nhưng Mục Giai Âm thấy rõ từ trên mặt Mục Giai Nhan có một tia cười thoải mái.

Người ngoài còn không biết còn tưởng Mục Giai Nhan bị ủy khuất.

"Chồng tôi không phải gay." Mục Giai Âm cầm cốc sứ trong tay đặt mạnh ở trên bàn, khiến toàn phòng đều an tĩnh lại sau mới nói.

Nghe vậy, xung quanh lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Trong mắt Mục Giai Nhan thoáng qua một chút đắc ý, cô nói cái gì, cô cho là mọi người chịu nghe sao?

"Bà có vẻ có rất nhiều lời muốn nói?" Mục Giai Âm vừa nói xong nữ giúp việc lớn tuổi kia liền nói: "Là do nhị tiểu thư nói không đúng thôi." Nữ trung niên xùy cười, rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, lại còn muốn học làm thiếu nữ che miệng cười, nếu là đổi lại người có khí chất một chút làm này động tác cũng không ngại, vừa vặn bà ta lại làm động tác này, quả thật là vũ nhục ánh mắt người nhìn.

"Bà cảm thấy tôi nói không đúng, tôi cho bà câu này, nghe thử đúng hay không?" Vẻ mặt Mục Giai Âm lạnh nhạt, môi đỏ mọng khẽ mở: "Bà bị sa thải."

"Ngươi nói cái gì?" Giọng Nữ trung niên bén nhọn cười rộ lên, Mục Giai Âm hàng năm đều ở nước ngoài trong nhà không có chút địa vị nào. Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư mới có quyền tùy ý sa thải người hầu, nhị tiểu thư cô tính là cái gì chứ.

Mục Giai Nhan vẫn duy trì trạng thái khóc nức nở, bỗng dưng cảm thấy không thích hợp.

Mục Giai Nhan nương theo tầm mắt Mục Giai Âm nhìn về phía lầu hai, Mục Uẩn Ngạo vốn đang nghỉ ngơi lại đứng ở đầu cầu thang lầu hai.

Vừa rồi cô ta chắc không có biểu hiện gì không ổn chứ.

Khi nào thì người hầu nhà bọn họ lại không có quy củ như vậy? Mục Uẩn Ngạo dáng lưng thẳng thắn, nhìn thần sắc kiên cường của Mục Giai Âm, trong lòng đột nhiên đau xót, đây chính là đứa bé của con dâu mà trước khi chết đã phó thác ông nhất định phải chiếu cố thật tốt, hiện tại lại bị đám người hầu này khi dễ như thế.

"Ông." Mục Giai Nhan nhút nhát kêu một tiếng, cũng có ý nhắc nhở mọi người xung quanh thu liễm chút. Cô ta không nghĩ Mục Giai Âm sẽ được ông nội đồng tình."Người tỉnh?"

Người hầu xung quanh cũng có chút kích động, nhưng lập tức đều trấn định, dù sao còn có tam tiểu thư che chở. So với nhị tiểu thư luôn ngỗ nghịch, Mục Uẩn Ngạo khẳng định càng thích tam tiểu thư. Bằng không làm sao có thể đem nhị tiểu thư gả cho Quyền Thiệu Viêm. Chuyện đó liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của người con gái đó.

Mục Uẩn Ngạo không để ý Mục Giai Nhan, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nữ giúp việc trung niên kia.

Nữ trung niên cảm thấy không đúng, Mục Uẩn Ngạo luôn đối xử hiền lành với mọi người, khi nào dùng loại ánh mắt như muốn chọc thủng người khác như vậy chứ.

"Bà không nghe rõ Giai Âm nói? Ta đây lại lặp lại một lần nữa “Giai Âm nói bà bị sa thải". Trong giọng nói Mục Uẩn Ngạo mang theo ý tứ che chở cùng giận dữ.

"Lão gia... tôi".

"Về sau ở trong nhà này..." Nữ giúp việc trung niên nóng lòng giải thích lại nghe lời nới tiếp theo của Mục Uẩn Ngạo một nhát ném thẳng bà ta vào địa ngục.

"Lời của Giai Âm chính là lời ta nói."