Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 1: Trùng sinh



“Phanh” sau gáy máu chảy tuôn trào, bắn tung toé lên nửa khuôn mặt Mục Giai Âm, ánh mắt dần mơ hồ, cô chỉ mơ màn nhìn thấy Mục giai Nhan hét lên rùi lui về phía sau…

Mục Giai Âm khoé miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười châm chọc, nắm chặt mảnh sứ, cô hướng tới Mục Giai Nhan đang há hốc mồm, hại cô ra nông nỗi này, Mục Giai Nhan cô nhất định chết không tử tế.

Nóng… Cơ thể thật nóng, như bị đặt ở trong chảo dầu, Mục Giai Âm hơi thở dồn dập, trong lòng kinh sợ, nhanh chóng mở mắt ra. Trên người mồ hôi ứa ra, làm bộ áo cưới trên người ướt hơn một nửa, dính dính nhớp nhớp, khiến Mục Giai Âm cực kỳ khó chịu. Đằng sau cửa phòng tắm truyền đến thanh âm sung sướng của gã đàn ông đáng khinh đó, hết tất cả, đều cùng hai năm trước giống nhau như đúc. Mục Giai Âm ngơ ngác xem cảnh tượng quen thuộc trước mặt, theo bản năng đưa tay sờ lên sau cổ —— nơi đó bóng loáng vô cùng, không hề có vết rạch xấu xí kia.

Chẳng lẽ, cô trùng sinh?

Mục Giai Âm mừng như điên, gắt gao túm lấy áo cưới trên người, thất tha thất thểu nhảy xuống giường, hướng cửa chạy tới, cô muốn ra ngoài, cô phải rời khỏi đây!

Cô biết, vì trúng xuân dược, tiếp theo cô liền không kiềm chế được mà cùng với gã đàn ông trong phòng tắm kia xảy ra quan hệ, cũng chính đêm này hai năm trước, cô cùng tên kia trên giường bị quay lén rồi tung video lên mạng, đêm nay là đêm bắt đầu tất cả mọi bi kịch của cô, có cơ hội làm lại, cô tuyệt đối không để nó lại xảy ra! Thân thể so với ý thức còn nhanh hơn, từ lúc Mục Giai Âm hạ quyết tâm liền tiến về phía trước, Mục Giai Âm kéo thân mình nặng nề tới trước cửa phòng. Chỉ là,mặc kệ cô dung bao nhiêu sức, cửa cũng không có chút sứt mẻ.

Bị khoá trái, cô căn bản không có biện pháp ra khỏi đây, làm sao bây giờ? Mục Giai Âm mím môi, trên gương mặt ửng đỏ là dáng vẻ quật cường, Mục Giai Âm không chịu buông tha, ở trong phòng tìm cách, nhất định có thể tìm được chút manh mối. Được trùng sinh, cô nhất định phải sống sót, phải sống thật tốt!

Trong phòng không thiết bị truyền tin nào, cô không thể ra ngoài xin giúp đỡ. La to sao? Phòng ở đây hiệu quả cách âm vô cùng tốt, chỉ sợ người còn chưa gọi được, lại làm kinh động tên sắc lang trong phòng tắm kia.

Mục Giai Âm nhìn về phía cánh cửa dẫn ra ban công. Cô còn nhớ nơi này khách sạn nhỏ, như vậy ban công hẳn là nối nhau... Đúng vậy, chính là nơi đó! Thấy được tia hi vọng, trong thân thể Mục Giai Âm nhất thời toát ra một cỗ sức mạnh, sau đó, Mục Giai Âm nhanh chóng chạy đến ban công. Tốc độ cực nhanh, so với vận động viên chuyên nghiệp chạy trăm mét còn khí thế hơn, nhưng bước chân lại quỷ dị một điểm âm thanh đều không có.

Thời điểm đi ngang qua cửa phòng tắm, Mục Giai Âm híp mắt hàn khí bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm bên trong, hôm nay tha hắn, chờ cô thoát khỏi đây, ngày khác nhất định sẽ đáp lễ!

Ban công phòng này cùng ban công phòng bên cạnh cơ hồ cách nhau một khoảng không nhỏ, nếu cô cố gắng một chút, vẫn là có thể với tới vách bên kia. Mục Giai Âm cúi đầu nhìn xuống mặt đất, ánh trăng rọi xuống càng đem ban công tầng năm trở nên cao dị thường.

Nếu không thành công, nhất định tan xương nát thịt.

Mục Giai Âm chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi tâm tư, tầm mắt khóa tại ban công đối diện. Bất luận như thế nào, chỉ được phép thành công, không được thất bại! Mục Giai Âm nhanh chóng trèo lên rào chắn ban công, trợn tròn mắt, mặt không biểu cảm, cẩn thận tỉ mỉ một mặt nỗ lực duy trì cân bằng, một mặt cấp tốc hướng ban công đối diện vươn cánh tay tới.

Ba cm, hai cm, một cm. Được rồi! Trên mặt Mục Giai Âm vẫn cẩn thận như trước, cô điều động khí lực toàn thân dồn về phía sau, sau đó, dưới tác động của khí lực đem cô thành công bật đến phía đối diện.

Vừa rơi xuống đất, bên tai Mục Giai Âm vang lên thanh âm nhỏ. Bởi vì Mục Giai Âm dùng sức quá lớn, cơ thể đau đến phát run, trên mặt là thần sắc mừng như điên! Thật sự thành công, cô vừa rồi là ôm quyết tâm liều chết!

Bên kia tên đàn ông trong phòng tắmnguyên bản đang nhàn nhã đột nhiên nghe thấy tiếng động trên ban công, ngay cả quần áo đều không kịp mặc liền chạy nhanh tới ban công.

Ở ban công kế bên, trên mặt cô hiện ra một nụ cười quỷ dị khiến tiểu Lục nhịn không được co rúm lại, sau đó liền thẹn quá hoá giận, giơ chân chỉ vào Mục Giai Âm nói, "Đàn bà túi, muốn chạy đi đâu? Lăn về đây cho ông." "Ngươi nhất định sống không lâu nữa." Mục Giai Âm sớm dự đoán được tiểu Lục căn bản là một tên nhát gan, cô là cố tình chờ hắn tới. Lời này là nói với tiểu Lục, cũng là với chủ nhân của tiểu Lục -- Mục Giai Nhan nói!

Cô nhất định lấy mạng bọn họ.

Mục Giai Âm không tiếp tục xem tiểu Lục mà là thong dong đẩy ra cửa ban công đi vào. Vận khí cô cũng không tệ, gian phòng vừa bước vào cũng không có người. Hai chân bởi vì động tác vừa rồi liền mềm nhũn, Mục Giai Âm không chống đỡ nổi, đành phải cùng sử dụng tay chân đi vào trong phòng, cuối cùng còn nỗ lực vịn vào tường, đem cửa ban công khoá trái. Mọi việc đều phải thật cẩn thận.

Ở ban công đối diện Tiểu Lục rối loạn đi quanh, chân nhịn không được cũng phát run, trên nụ cười vừa rồi của Mục Giai Âm, dưới ánh trăng chiếu xuống phá lệ quỷ dị, thật giống như từ trong địa ngục bò ra một quỷ hồn, nhưng khuôn mặt rõ ràng là sinh đẹp như vậy...

Mục Giai Âm không nghe được bất kì âm thanh nào. Nhưng trong cơ thể càng nóng mãnh liệt, gần như đem lý trí Mục Giai Âm thiêu đốt hết. Cô nhìn chiếc giường giữa phòng, dùng chút khí lực cuối cùng đi qua, vừa chạm đến giường liền mất đi ý thức.

Nhất định là xuân dược! Đừng để cô bắt được kẻ chủ mưu phía sau, cô nhất định khiến người đó sống không nổi!

Nhưng là, hiện tại thật sự là khó chịu... Mục Giai Âm vô ý thức rên rỉ, đầu óc như muốn sắp nổ, cô hi vọng bên người có một cái máy làm lạnh. Quần áo trên người sớm đã bị Mục Giai Âm cởi bỏ, nhưng cơ thể vẫn truyền đến từng trận khí nóng khiến cho Mục Giai Âm vừa khó chịu lại gấp gáp.

Hơn nữa, lý trí nói cho cô biết, bởi vì trong cơ thể là xuân dược, so với làm lạnh cơ thể, cô càng khát vọng có một người đàn ông hơn! Thượng đế phảng phất như nghe được yêu cầu của Mục Giai Âm, ngay sau đó, cô chỉ biết là có người vào, cònlà một người đàn ông.

Mặc dù người kia còn cách cô một đoạn, Mục Giai Âm vẫn cảm thấy như lọt vào hầm băng. Người kia quanh thân đều duy trì một tầng băng dày đầy nguy hiểm, nếu là ngày thường Mục Giai Âm nhất định đối với loại người này sợ là tránh còn không kịp, nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy tế bào toàn thân cao thấp đều hoan nghênh hắn.

Cô đây là gặp vận cứt chó đi, thoạt nhìn bất luận như thế nào đêm nay đều phải ở trong này. Người này, cô cũng không chán ghét, vậy... hưởng ứng theo lời mời của ông trời đi, tận hưởng lạc thú trước mắt đã!

Người kia ngày càng đến gần cô, khoé miệng Mục Giai Âm tự nhiện hiện ra một nụ cười tươi cùng ngọt ngào, lý trí đều mất hết, thân thể khô nóng làm cho không gian chậm rãi dâng lên một cỗ ái muội. Đại khái là vì trúng xuân dược, Mục Giai Âm hiện tại đối với hơi thở người bên cạnh cực kỳ mẫn cảm.

Hơi thở nam tính mạng theo xâm lược tiếp cận Mục Giai Âm, theo bản năng cô liền hướngtới gần người nọ. Cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương liền chết bò lên cổ người kia. Bên người là mùi vị của nữ nhân xinh đẹp, khiến cho hơi thở trở nên hỗn loạn -- Quyền Thiệu Viêm phản ứng rõ ràng chậm hơn nửa nhịp.

Quyền Thiệu Viêm con ngươi âm trầm càng thêm rét lạnh ba phần, Lưu Duệ làm việc lại như vậy? Phòng ở của anh cho phép phụ nữ vào khi nào?

Quyền Thiệu Viêm không thích khi bị người khác đụng chạm, cho hiện tại ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn dựa vào bản năng thân thủ muốn đẩy người phụ nữ trong ngực ra, không ngoài ý muốn hai tay Quyền Thiệu Viêm đụng phải da thịt lộ ra của người nữ kia.

Da thịt cùng da thịt tiếp xúc khiến Mục Giai Âm phối hợp phát ra một tiếng rên rỉ. Này sau khi xuân dược phát tác, nguyên bản là tiếng rên rỉ bình thường, bây giờ lại giống như là dẫn theo một loại ma lực, thiên kiều bá mị, nháy mắt ngay tại trong đầu Quyền Thiệu Viêm quăng xuống một quả bom phát nổ. Nếu là bình thường, Quyền Thiệu Viêm sẽ không chút do dự đẩy Mục Giai Âm ra, nhưng là hôm nay, trong cơ thể có xuân dược, Quyền Thiệu Viêm so với người bình thường càng dễ phản ứng hơn.

Người đàn ông này sao còn chưa bắt đầu... Cô đã phối hợp đến như vậy rồi, hắn vẫn thờ ơ như vậy? Mị lực của cô không kém như vậy chứ, suy nghĩ trong đầu Mục Giai Âm rối loạn.

Người phụ nữ bên cạnh không ngừng kích thích, trong cơ thể xuân dược phát tác, ý thức Quyền Thiệu Viêm trở nên mờ mịt, cau mày, biểu cảm lạnh nhạt, tùy ý phát tiết trên người cô.

Rất nhanh trong phòng vang lên thanh âm hài hòa, mang theo bản chất nguyên thủy nhất, ngay cả ánh trăng cũng thẹn thùng vùi vào trong tầng mây. Kiều diễm tràn ngập phòng.

Sáng hôm sau, Mục Giai Âm bị đau tỉnh lại.

Tả Trí Viễn lại nổi điên đánh cô sao? Mục Giai Âm gắt gao cuộn thân thể lại, vừa động, hạ thân liền truyền đến cảm giác đau như bị xé rách, Mục Giai Âm đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cô đã quay lại hai năm trước. cả người Mục Giai Âm run lên, mở to mắt, cô đang nằm trên giường, da thịt trắng nõn hiện lên từng mảng xanh tím, hoàn toàn là dấu vết sau hoan ái. Bất quá, người đàn ông bên cạnh cô là ai? Mục Giai Âm nhanh chóng quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt hơi nheo lại, càng nhìn lợi hại.

Một đời này, cô sẽ không ngây ngốc để xảy ra chuyện bất lợi gì với bản thân mình nữa. Cô phải nhanh chóng thu phục người đàn ông này.

Trước hết phải khống chế được hắn ta.

Mục Giai Âm nhìn ly trà nhỏ trên tủ đầu giường, nước trà đã nguội, chắc là từ tối qua. Chén trà trên tủ ở bên cạnh người đàn ông kia, Mục Giai Âm thuận thế khóa trên người hắn ta, đồng thời cầm lấy ly trà đập mạnh xuống mặt tủ, ly trà liền vỡ vụn, tay Mục Giai Âm còn bị mảnh vỡ bắn ra cắt bị thương.

Động tĩnh mạnh liền đem người đàn ông kia đánh thức. Cầm trong tay mảnh vỡ Mục Giai Âm kề vào cổ nam nhân, giọng điệu uy hiếp nói, "Anh tốt nhất nên ngoan ngoãn..." Hai chữ phối hợp chưa kịp nói ra liền bị Mục Giai Âm nuốt ngược vào bụng.

Có ai có thể giải thích cho cô một chút cái tình huống trước mắt này là sao không?