Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 30: Canh thịt bò và bò viên



"Ta rời khỏi nhà trốn đi!"

Thiếu đông gia của tửu lầu Vương gia ngồi trên băng ghế, đôi tay vòng lại, vẻ mặt nghiêm túc mà nói với hai người đang bận bịu bên bệ bếp.

Chỉ là cánh tay cậu vốn đã ngắn, lại mặc dày nữa, dẫn tới động tác ôm ngực phi thường gian nan, nhìn qua có hơi buồn cười.

Không có đáp lại.

Cậu sửa sang lại cái tay nải lớn đến cơ hồ là giống với mình sau lưng, kiên định nói: "Lần này ta là thật sự tức giận đó!"

Trên cái mặt thịt núc ních chỉ thiếu dán một tờ giấy: Các ngươi mau tới hỏi ta vì sao nha?

Không ai phản ứng.

Đông Đông nuốt nước miếng, có chút nóng nảy, vì thế lớn tiếng hơn nữa mà nói: "Trừ phi cha với nương xin lỗi với ta, bằng không tuyệt đối không quay về!"

Cái mặt bánh bao thịt cố gắng căng lên biểu hiện ra quyết tâm kiên định.

Không ai đang nghe hết.

Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, ba lần thất bại liên tiếp làm Đông Đông uể oải một trận, khí thế nháy mắt sụp đổ, lập tức không nhịn được lòng hiếu kỳ mà bò xuống băng ghế, cõng cái tay nải lớn xáp tới, nhón mũi chân dựa vào bệ bếp hỏi: "Ca ca tỷ tỷ, các ngươi đang làm gì thế?"

Lực chú ý của tiểu hài tử chính là dời đi nhanh như vậy.

Trong cái tay nải kia cũng chẳng biết đến tột cùng là đựng cái gì, quả thực là lớn đến kinh người, nhìn qua giống như một tòa núi lớn đè trên thân thể nhỏ yếu của cậu bé vậy, đi lên thì lắc lư: Chính Đông Đông cũng thường xuyên bị nó mang lệch.

Nhóc bò lên bệ bếp một cái, tay nải hơi chậm một bước, cũng phốc một cái mà đập lại đây theo.

"Ái da!" Thiếu đông gia lảo đảo một bước.

Mạnh Dương trơ mắt nhìn nhóc bị kẹp giữa tay nải và bệ bếp, có trong một nháy mắt như vậy đều biến mất, y như cái bánh kẹp thịt sống sờ sờ.

Da mặt chàng run rẩy vài cái, thật sự không nhịn được, cúi đầu hự hự cười rộ lên.

Sáng sớm hôm nay, khi Đông Đông lấy cái hình tượng này gõ mở cửa ấy, trực tiếp làm chàng khiếp sợ:

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầu Tiên của Mạnh Dương căn bản là không thấy Đông Đông bị chôn dưới tay nải, bất thình lình còn tưởng rằng là tay nải thành tinh đó!

"Khụ." Trên mặt chàng hơi mang theo ý cười chưa rút đi, kéo Đông Đông ra đằng sau, ngữ khí trong ôn nhu lại lộ ra cảnh cáo, "Coi chừng lửa."

Tay nải này hơi bị lớn chút, vừa không cẩn thận sẽ liền cọ vào cửa lòng bếp, lỡ mà bị châm thì khó lường.

Tiểu hài tử sẽ không biết 4 chữ "Nước lửa vô tình" viết như thế nào.

Bạch Tinh nhướng mày cao cao, chỉ chỉ trên mặt đất, "Lọt."

Chậc, quả bí đao lùn này.

Đông Đông sửng sốt, lúc này mới phát hiện chỗ nút buộc tay nải không bọc kín, đồ vật đang không ngừng rớt ra ngoài đã phủ kín một đoạn đường ngắn từ băng ghế đến bệ bếp.

Nhóc lại ôm đầu ai da một tiếng, vội ngồi xổm xuống nhặt.

Nhưng mà theo động tác ngả về trước, cúi thấp xuống của nhóc, tay nảy cũng đột nhiên đè về trước theo, làm nhóc đổ nhào xuống, đồng thời, chút vật phẩm còn sót lại bên trong lại từ cái miệng bị hở kia rớt ra, ào ào rớt đầy đất.

Bạch Tinh: "......"

Mạnh Dương: "......"

Đông Đông ai da ai da kêu bò loạn trên mặt đất, nhặt cái này rớt cái kia, nhặt cái kia lại rớt cái này, hai bàn tay nhỏ bốc tràn đầy, nhưng đồ đạc trên mặt đất lại càng ngày càng nhiều.

Cả người nhóc đều choáng váng, cũng tức hỏng rồi!

Áo da, gối đầu bông con hổ, hai quả trứng gà luộc, một thanh kiếm gỗ thủ công tinh xảo...... Thậm chí còn có một cái vòng tay vàng!

Bên rìa như ẩn như hiện, là một cái chăn nhỏ thêu hoa đi?

Bạch Tinh nhìn mà mí mắt co giật, này đây đều là cái thứ lung tung rối loạn gì?

Nàng nhướng mày, mũi chân câu một cái, đá đồ vật mới rớt từ trong tay nải ra lên không trung, tay phải tìm tòi bốc một cái:

Một cái tẩu thuốc ngọc xanh tỉ lệ cũng không quá tốt......

Còn là hàng xài rồi, trên này có có cao khói thuốc thật dày nè!

Y ~ Bạch Tinh rất ghét bỏ mà bĩu môi, đổi đầu cái tẩu nhẹ nhàng gõ một chút trên đầu Đông Đông, "Ngươi đang chuyển nhà sao?"

Đông Đông đang giận dỗi với tay nải lớn ôm đầu, lớn tiếng nói: "Mới không phải, cha mắng ta! Nương cũng thay lòng đổi dạ, cũng không giúp ta! Ta muốn trả thù bọn họ!"

Cho nên liền trộm đi tẩu thuốc và trang sức bọn họ thích nhất.

Mạnh Dương ngồi xổm xuống, cùng nhau nhặt với nhóc, kiên nhẫn hỏi: "Thế vì sao mà ông ấy mắng ngươi vậy?"

Nếu mà vô lý, cho dù là phụ thân cũng phải biện một phen, có điều suy xét đến tiền án trước nhiều không đếm xuể của Đông Đông, chàng cứ cảm thấy sai không ở trên người Vương chưởng quầy.

"Hắn nói muốn mời phu tử cho ta," Đông Đông hừ hừ 2 tiếng, cái mặt thịt núc ních chậm rãi căng lên, chu mỏ nói, "Nhưng ta không thích...... Ta nói rõ ràng ta là cha rồi mà, nào có đạo lý cha đọc sách?"

Người lớn thật là không nói lý, rõ ràng là lúc trước cha tự mình nói, nhưng giờ nhóc lại lần nữa nói ra, cha liền giận tím mặt, xách chổi lông gà lên đánh người!

Hừ, không nói lý, người lớn thật là đáng giận!

Bạch Tinh: "......"

Ừ, là thiếu đánh.

Mạnh Dương đau đầu một trận, bỗng nhiên cảm thấy có một nhi tử cổ linh tinh quái khó lòng phòng bị như này, vợ chồng Vương chưởng quầy cũng không dễ dàng ghê gớm.

"Đông Đông," Chàng dùng khăn mặt sạch sẽ cẩn thận nhặt trang sức đáng giá lẻ tẻ trên đất lên gói kỹ, ôn nhu lại nghiêm túc nói, "Đây không phải cái có thể đùa giỡn, nhanh nhanh thả lại đi."

Chỉ riêng một cái vòng tay vàng này đã nặng chừng 1 lượng, không tính tiền công thì đổi thành bạc cũng có chừng mười mấy lượng, nhà bá tánh tầm thường cũng không thấy có được của để dành như này.

Thậm chí trang sức như này, chính Vương thái thái cũng chưa hẳn sẽ có cái thứ hai.

Nếu không cẩn thận đánh mất, chỉ sợ phải lo lắng.

"Ngươi vô thanh vô tức chạy ra, cha mẹ hẳn là lo lắng lắm." Mạnh Dương nghiêm túc nói, "Tới, ca đưa ngươi về, về sau không thể thế này nữa."

Ngủ một giấc dậy phát hiện không thấy nhi tử, vợ chồng Vương chưởng quầy phải sợ hãi biết bao nha.

"Không muốn!" Đông Đông điên cuồng lắc đầu, dứt khoát ném tay nải, xoay người ôm chặt đùi Bạch Tinh, đáng thương vô cùng nói, "Sư phụ! Ngươi dẫn ta đi lưu lạc giang hồ đi!"

Cậu nhất định có thể trở thành đại hiệp!

Cậu phải làm đại hiệp!

"Vì sao ngươi lại muốn làm đại hiệp?" Bạch Tinh đột nhiên hỏi.

Đông Đông chớp chớp mắt, không cần nghĩ ngợi đã nói: "Bởi vì rất uy phong!"

Cậu nghe trên thoại bản nói, đại hiệp lợi hại lắm luôn.

"Không uy phong," Bạch Tinh mặt vô biểu tình nói, "Làm đại hiệp phải màn trời chiếu đất, mấy ngày không ăn được cơm nóng, ngủ trong hoang dã."

Đông Đông co rúm lại, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Có sâu không?"

Cậu rất sợ sâu đó.

"Còn có dã thú," Bạch Tinh cười lạnh nói, không e dè mà vạch trần một góc giang hồ với nhóc, "Dã thú ăn người. Hàm răng bén nhọn cùng móng vuốt sắc bén của chúng nó rất đáng sợ, có thể xé mở da thịt ra như trở bàn tay......"

Dã thú đã đáng sợ như thế, nhưng càng đáng sợ hơn, còn có người a.

Đông Đông dồn dập nha mấy tiếng, đôi tay che lỗ tai lại, khuôn mặt hồng nhuận cũng có chút trắng cả.

Nhưng qua một lát, cậu vẫn là dùng sức phồng mặt lên nói: "Ta không sợ!"

Nhưng mà thật kỳ quái nha, tỷ tỷ xinh đẹp không có khen cậu lớn gan như cậu đã đoán trước vậy, mà là thay đổi một loại ánh mắt, một loại thần sắc làm cả người cậu không được tự nhiên.

Đông Đông rụt rụt cổ, đột nhiên có chút khẩn trương, không hiểu sao lại khẩn trương, "Tỷ tỷ?"

Cậu nhóc thậm chí cũng không dám gọi sư phụ nữa.

Bạch Tinh chỉ là cảm thấy chính mình có hơi buồn cười, thế mà lại nói thật với một đứa trẻ.

Nói cũng nói vô ích.

Lá gan nó lớn sao? Không, chỉ là vô tri, lịch duyệt cằn cỗi làm cái đầu nhỏ của nó trống không, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không thể.

Cậu nhóc bây giờ tựa như tất cả những người chưa từng tự mình trải qua giang hồ vậy, lỗ mãng mà ngây thơ, có thể hứa hẹn dễ như trở bàn tay, phảng phất lên núi đao xuống biển lửa chẳng qua cũng chỉ đơn giản như ăn cơm đi ngủ vậy.

Nhưng không phải, nếu là như thế, nghĩa phụ sẽ không phải chết, Khang tam gia sẽ không phải không còn một chân, Đào Hoa cũng sẽ liền không trở thành cô nhi.

Giang hồ, thật sự sẽ ăn người.

Đông Đông vô thố mà nhéo tay, theo bản năng quay mặt về phía Mạnh Dương xin giúp đỡ.

"Ca ca?"

Người sau sờ sờ cái đầu tròn xoe của nhóc, "Ngoan, về nhà thôi."

Có thể bình an giàu có cả đời, chẳng lẽ không tốt sao? Đây là chuyện mà bao nhiêu người đáng thương trên thế gian cầu mà không được nha.

Bạch Tinh rũ mắt xem xét Đông Đông trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn về phía cổng lớn một cái, sau đó vươn tay ra, trực tiếp xách cái lưng quần cậu nhóc lên rồi liền đi ra ngoài.

Cái bộ dáng nhẹ nhàng kia nhìn mà Mạnh Dương hâm mộ một trận: Sức lớn thật tốt nha.

"Tỷ tỷ sư phụ, sư phụ!" Tỷ tỷ là muốn ném mình sao? Trong nháy mắt Đông Đông không rảnh lo khẩn trương nữa, kêu wao wao, cánh tay cẳng chân phịch loạn, lắc lư như chơi đánh đu ấy.

Mạnh Dương nhìn mà trong lòng run sợ, chạy chậm theo ở đằng sau, hai cánh tay dùng sức duỗi thẳng ra, hờ hờ mà tiếp ở phía dưới Đông Đông, sợ nhóc một không cẩn thận liền rơi xuống, "Coi chừng coi chừng......"

Theo Đông Đông giãy dụa, bụng nhỏ của nhóc lại truyền đến tiếng hát không thành kế to tướng, "Tỷ tỷ ~"

Nhóc mềm mũm gọi, đáng thương vô cùng.

Ta còn chưa có ăn sáng đó.

Bạch Tinh nhướng nhướng mày, "Đói rồi?"

Đông Đông liều mạng gật đầu, chép miệng, khát vọng đầy mặt, "Vẫn còn bánh bao nhỏ nóng hầm hập thơm ngào ngạt chứ?"

Bạch Tinh cũng chép miệng, cơ hồ là mang chút khoe khoang mà nói: "Bọn ta ăn rồi, ăn bánh thịt bò, uống canh thịt bò!"

Lấy đám thịt bò nhỏ vụn còn thừa không biết có thể làm gì băm rồi tạo thành thịt viên, sau đó đè dẹp lép trên ván sắt, trơ mắt nhìn nó chảy ra ỡ, bên ngoài thơm thơm giòn giòn, bên trong lại non mềm như cao ~

Lại đi kèm với dưa chuột ngâm tương của thư sinh, rắc rắc rắc rắc, bữa sáng ngọt ngào cỡ nào.

Hề hề.

Đông Đông: "...... Oa a a a!"

Tỷ tỷ thật đáng ghét!

"Nhanh nhanh đi," Bạch Tinh không kiêng nể gì mà biểu thị công khai lãnh khốc vô tình của người giang hồ, "Đừng quấy rầy bọn ta làm điểm tâm!"

Buổi chiều hôm qua nàng đã làm ra bơ, một khối to màu vàng nhạt. Sau khi Mạnh Dương biết được thì lập tức ngâm một chậu đậu đỏ và một chậu đậu xanh, nói hôm nay làm bánh xốp đậu xanh và bánh xốp đậu đỏ ăn.

Điểm tâm vỏ xốp Trung Nguyên nha, nàng mong nhớ suốt một đêm!

Lúc bí đao gõ cửa, Mạnh Dương đang nấu đậu đâu.

Nếu không phải có cái đứa ngày chặn ngang một gậy, không chừng lúc này điểm tâm cũng sắp ra lò rồi!

Muốn quấy rầy ta ăn điểm tâm? Cửa cũng không có!

"Điểm tâm?" Đông Đông vừa nghe, động tác cứng đờ, một lần nữa liều mạng ngẩng đầu lên, "Sư phụ, không giữ ta lại ăn điểm tâm sao? Ta sẽ ngoan ngoãn."

Điểm tâm Mạnh ca ca làm sao? Hu hu, nhóc cũng muốn ăn. Bánh bao nhỏ lần trước ăn ngon lắm đó.

"Không!" Một tiếng này quả thực tàn nhẫn nha!

Đông Đông lập tức mặc kệ, "Hu hu ta muốn ăn, sư phụ......"

Kêu bậy cái gì, ai là sư phụ ngươi?

Bạch Tinh chậc một tiếng, tay trái để không nhẹ nhàng nhấn một cái trên eo nhóc con, vật nhỏ liền ai ui một tiếng xụi lơ, giống như thịt khô hong khó treo trên tay nàng.

Thế nào, tiểu tử thúi, biết giang hồ hung hiểm chưa?

"Thịch thịch thịch! Dương Tử?"

Có người gõ cửa, là giọng của Vương chưởng quầy.

Mạnh Dương ngẩn ra, lập tức liền rõ ràng vì sao Bạch Tinh đột nhiên muốn đi ra ngoài, vội đáp lời chạy tới mở cửa.

Ai, ngũ cảm của người tập võ thật đúng là ghê gớm, chàng còn cái gì cũng chưa phát hiện đâu, Bạch cô nương thế mà đã nghe thấy tiếng bước chân của người tới sao?

Tới đây không chỉ Vương chưởng quầy, còn có Vương thái thái, trời lạnh căm, hai vợ chồng đều gấp đến độ chóp mũi đổ mồ hôi, tóc bên viền mũ ướt nhẹp, đang hồng hộc bốc hơi trắng vào trong không khí.

Hai người hiển nhiên là một đường chạy chậm tới đây.

Không đợi bọn họ mở miệng, Mạnh Dương đã chủ động nói: "Đông Đông ở đây."

Hai vợ chồng nhẹ nhàng mà thở ra có thể thấy được bằng mắt thường, phảng phất tinh thần mang theo dọc đường đi đều tan đi theo.

Đằng sau Bạch Tinh duỗi tay về phía trước, "Cho đây."

Nàng giống như là thật sự đang trả lại một quả bí đao.

Vương thái thái nhanh chóng duỗi tay đón lấy, mặt đều thẹn đến đỏ bừng, "Đây thật đúng là......"

Quá mất mặt!

Bà ấy tới vội vàng, mái tóc xưa nay chải búi chỉnh chỉnh tề tề đều có chút rối loạn, vài sợi tóc nơi thái dương rơi xuống, đang lắc lư theo gió, tỏ rõ nội tâm nôn nóng cả một đường của chủ nhân.

Vương chưởng quầy lau mồ hôi, xấu hổ mười phần mà lại bất đắc dĩ mà nói, "Thật là xin lỗi, đứa nhỏ này thật là......"

Ngay cả người làm cha như mình đây cũng đang thường xuyên nghĩ lại, có phải đời trước tạo cái nghiệt gì hay không? Sao đến nỗi lại nuôi ra một đứa hỗn như này.

Trời mới biết sáng sớm hôm nay, hai vợ chồng bọn họ vừa thấy con không thấy, đồ đạc đáng giá cũng không thấy, còn tưởng rằng trong nhà có tặc vào, thuận tiện bắt con đi, lúc ấy sợ tới mức thân thể đều lạnh, cơ hồ chết ngất đi.

Tiền bạc mất còn có thể kiếm lại, nhưng nếu con mất đi......

Hai người đều đã qua tuổi 30, nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh dưỡng được một mình Đông Đông, xem như trân bảo mà yêu. Nếu con có bất trắc gì, vợ chồng bọn họ còn sống còn cái gì vui thú chứ?

Cũng may Vương thái thái thận trọng, khi nhào vào trên giường đệm nhi tử rớt nước mắt ấy đột nhiên phát hiện không thích hợp:

Nào có kẻ trộm nào lại trộm trống bỏi với gối bông con hổ chứ?

Vương chưởng quầy cân nhắc một phen, cũng dần dần phục hồi tinh thần lại, sau đó liền phát hiện một đôi dấu chân nhỏ trên cửa sổ......

"Đây là đồ đệ ấy mang đến," Mạnh Dương về phòng một chuyến, mang cái tay nải lớn đã lần nữa buộc kín mít, "Nếu trên đường không có đánh rơi, hẳn là đều ở bên trong."

Hẳn là không có đi? Chàng mơ hồ nhớ rõ khi cho Đông Đông vào cửa đó, có theo thói quen mà nhìn mấy lần trên con đường tiểu gia hỏa tới đây, mặt đất trơn bóng, trông cũng không có rớt thứ gì.

Chàng lại mở một cái khăn mặt riêng ra, cười cười, "Mấy thứ này rất là quý trọng, vẫn là đừng để chung với nhau thì hay hơn."

Đúng là cái vòng tay vàng và một cái nhẫn vàng vừa nãy, còn có tẩu thuốc ngọc xanh của Vương chưởng quầy.

Hàng vàng mềm mại, rất dễ va chạm, một khi biến hình liền không tiện đeo nha.

Vợ chồng Vương chưởng quầy càng thêm quẫn bách, mười phần ngượng ngùng nhận lấy.

Con tìm được rồi, gia sản cũng mất mà tìm lại được, Vương chưởng quầy đầu tiên là mừng như điên, tiện dà cuồng nộ, giơ bàn tay thật dày lên liền muốn chào hỏi trên mông Đông Đông.

Thấy tình thế không ổn, Đông Đông lập tức giãy dụa trong lòng mẫu thân mà nhảy xuống, cất bước liền chạy.

Vương chưởng quầy giận cực, thậm chí chẳng rảnh lo còn đang ở nhà người khác, một hai muốn ra cái hơi ác khí này ngay lập tức không thì không được, đuổi theo đằng sau không bỏ.

Thấy ông ấy động chân hỏa, Mạnh Dương lo lắng ông dưới cơn thịnh nộ đánh hỏng con, cũng đi khuyên giải theo sau, "Ai da ai da, Vương chưởng quầy, đơn thuần đánh người là vô dụng nha! Đứa nhỏ tuy nhỏ, vẫn là phải giảng đạo lý với nó mà......"

"Giảng đạo lý? Tiểu hỗn đản này nếu mà giảng đạo lý, họ của lão tử liền viết ngược!" Vương chưởng quầy tức muốn hộc máu nói.

Mạnh Dương sửng sốt, theo bản năng nghĩ: Nhưng họ ngươi viết ngược lại, không phải vẫn là chữ Vương sao?

*: Chữ vương đây nè 王

Ba người vừa chạy vừa kêu, loạn thành một đoàn, dẫn tới gà vịt gọi bậy, Vương đại gia đối diện cũng đến ngó một cái, "Ui, ta còn tưởng là giết heo đó."

Thì ra là Vương chưởng quầy đánh hài tử à, vậy thì không có việc gì rồi.

Ông chỉ là nhìn một cái liền đi, trong viện nhàn rỗi đảo mắt một cái lại lần nữa dư lại hai người Bạch Tinh và Vương thái thái.

Bạch Tinh bỗng cảm thấy có chút khẩn trương: Nàng không biết nên nói cái gì.

Vương thái thái tựa hồ nhìn ra nàng khó chịu, chủ động mở miệng nói: "Thật là xin lỗi, năm lần bảy lượt quấy nhiễu thanh tịnh của các ngươi."

Thanh âm của bà cũng giống như cũng giống như người vậy, ôn ôn nhu nhu, như gió đông ấm áp ngày đông.

Bạch Tinh không lên tiếng.

Nàng đột nhiên có chút câu thúc, không ngừng nghịch tóc, nhưng mà dúm tóc mái nghịch ngợm kia lại giống như một hai muốn đối nghịch với nàng, bị vén trở về rồi lại lập tức phốc cái chui ra, nhảy nhót trong không khí, kêu gào:

Còn có chiêu gì, đều dùng ra hết đi!

Thật là kiêu ngạo hư rồi!

Vương thái thái nhấp miệng vui vẻ, "Để ý ta chải đầu giúp ngươi không?"

Chải đầu? Bạch Tinh sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu.

Không ngại.

Vương thái nhìn ngó khắp nơi, lôi kéo Bạch Tinh đi đến bên mép bàn đá đặt dưới cây lựu khô queo, lại lấy cái chăn nhỏ, áo da Đông Đông trộm mang ra trải lên.

Bà ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ, ôn nhu nói: "Ngồi xuống đi."

Trong một góc còn có tuyết đọng dày cui đâu, ghế đá lạnh như cục đá vậy, không lót chút gì để ngồi xuống thì không được.

Bạch Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó liền nghe thấy Vương thái thái ai ui một tiếng.

Nàng lập tức xoay người sang chỗ khác, lúc này mới phát hiện đao côn sau lưng mình đảo qua trước mặt đối phương, sợ tới mức người ta ngã người ra đằng sau, sợ lại bị quẹt phải.

"Thật xin lỗi." Bạch Tinh nhìn một mảng hồng hồng trên cằm Vương thái thái, nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói.

"Chỉ là quẹt nhẹ một chút, không sao hết," Nhưng mà Vương thái thái bị quẹt tới lại an ủi ngược lại tiểu cô nương co quắp bất an này, "Đây là cái gì vậy?"

"Đao." Bạch Tinh ngoan ngoãn đáp.

Nàng trở tay tháo đao xuống, ôm vào trong lòng, vẫn không nhúc nhích.

"Như vậy à." Vương thái thái rất nghiêm túc gật gật đầu, một bộ dáng thụ giáo.

Bà là thật sự có đang nghe người khác nói chuyện đó nha.

Bạch Tinh bỗng có chút vui vẻ cùng nhảy nhót không hiểu nổi, một loại cảm xúc ấm áp trong lồng ngực không ngừng phồng lên.

Đáy mắt nàng nổi lên một chút vui mừng nhỏ vụn, ôm đao ngoan ngoãn ngồi yên, eo ưỡn đến thẳng tắp.

Có người muốn chải đầu thay mình nha!

Vương thái thái mới vừa cởi mũ cài trên đầu Bạch Tinh xuống, bên trong liền vèo cái trào ra một đống tóc lớn lộn xộn, cuộn sóng thật dài, giống con thú nhỏ giương nanh múa vuốt.

Bà ấy đột nhiên cười khẽ ra tiếng, "Tóc ngươi phát triển thật tốt, vừa đen lại dày, mượt mà."

Đây là chuyện tốt sao? Bạch Tinh không biết. Nhưng nếu người ta nói là như vậy, thì hẳn là vậy đi.

Vì thế nàng lại có chút cao hứng, mũi chân trên đất cũng nhịn không được mà chấm chấm.

Ánh nắng mới lên ôn nhu rải xuống, phơi đến người ta ấm áp.

Thật tốt nha!

Một đống tóc xoăn đen bóng như này, đều bị thô bạo mà buộc trong một cái vòng da, hình như gân của động vật nào đó.

Vương thái thái cẩn thận mà hủy đi, vẫn là không thể tránh được mà giật xuống mấy sợi tóc.

"Xem ngươi, không yêu quý đầu tóc của mình như vậy, có đau hay không?"

Tuy rằng là đang hỏi Bạch Tinh, nhưng chính Vương thái thái lại nhăn túm cái mặt lại, đôi mày tú khí nhăn lại, phảng phất đau chính là chính mình.

Bạch Tinh nhanh chóng lắc đầu, thấy bà đang đánh giá cái vòng da, lập tức chủ động nói: "Là gân hươu."

Nàng trộm hít một hơi, là hương vị thơm thơm nhàn nhạt.

Đây là hương vị của nương sao?

Nàng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy thật dễ ngửi nha.

"Tự mình làm à?" Vương thái thái kinh ngạc nói.

Bạch Tinh gật đầu, nhỏ giọng ừ.

"Đây cũng thật ghê gớm!" Vương thái thái khen ngợi đầy mặt, lại hỏi, "Cũng là tự mình săn sao?"

Bạch Tinh dùng sức gật đầu, tóc xoăn đầy đầu cũng theo đó kích động run run nè, giống như nước biển màu đen đậm dưới ánh mặt trời, lấp lánh tỏa sáng.

"A, ngươi cũng thật lợi hại." Đôi mắt Vương thái thái sáng lấp lánh, trên mặt toát ra kinh ngạc và cảm thán chân thật.

Trái tim Bạch Tinh nhảy bùm bùm, một loại cảm xúc tên là kiêu ngạo dần dần nảy sinh, nhanh chóng lan tràn.

"Da hổ," Nàng có chút không biết nên nói cái gì, đầu lưỡi hơi líu lại, vội vàng nói, "Ngài có muốn xem da hổ của ta không?? Thật sự rất đẹp."

Lúc này, nàng không hề là đao khách Bạch Diêu Tử làm người nghe tiếng sợ vỡ mật nữa, chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ khát vọng có được khích lệ cùng khẳng định của trưởng bối.

"Còn có da hổ?" Vương thái thái càng thêm kinh ngạc.

Thấy Bạch Tinh bay nhanh gật đầu, ánh mắt bà lại đột nhiên trở nên mềm mại, bên trong thấm ánh sáng kỳ dị nào đó.

Bà bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ cái đầu xù xù của tiểu cô nương, đau lòng nói: "Rất vất vả đi?"

Vẫn là đứa nhỏ đâu.

Ánh mắt đứa nhỏ này trong suốt lại thông thấu, có chút lãnh ngạo như băng tinh vậy, tựa hồ là đối với cái gì cũng không để bụng.

Nhưng người như vậy đó, thường thường trong lòng mềm đến rối tinh rối mù. Giống như nghêu sò, một khi mở ra chính là thịt mềm, hốt một cái là chuẩn một cái.

Hốc mắt căng trướng, mũi lên men, Bạch Tinh có chút vô thố mà nghĩ, thật kỳ quái nha.

Rõ ràng đã quen rồi, cái này có gì đâu? Đều là vì còn sống nha! Nhưng chính là mấy chữ đơn giản như vậy, lại giống một chiếc chìa khóa thần kỳ, đem những ấm ức đơn đả độc đấu mấy năm nay của nàng thả ra hết.

Vất vả sao? Bừng tỉnh lại, hình như là...... có một chút đi.

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, cảm thấy trên người nữ nhân này có một loại lực lượng thần kỳ, làm nàng không cách nào kháng cự: Ôn nhu.

Là ôn nhu nha.

Như gió xuân, tựa mưa phùn, không có bén nhọn mang tính xâm lược nào, giống như một quả cầu mềm mại, cười khẽ đi tới. Ngươi cảm thấy không cần kháng cự, cũng không cho kháng cự, nhưng chờ phục hồi tinh thần lại rồi, lại ngạc nhiên phát hiện đã bị thâm nhập.

Cẩn thận nghĩ đến, đặc tính cùng loại này cũng không phải chỉ một người.

Hàng xóm của mình, gia gia nãi nãi trưởng trấn, Trương đại gia...... Thậm chí ngay cả đại thúc bán thịt bó có duyên gặp mặt 2 lần với tiểu nhị quán mì tiếp đón mình ăn mì thịt dê lúc trước, trên người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ôn nhu cùng loại. Loại ôn nhu này chẳng phân biệt đối tượng, khảng khái mà rộng mở vòng ôm ấp, trước tiên tiếp nhận người khách ngoại lai là mình đây.

Tóc tai của Bạch Tinh thật sự loạn đến lợi hại, Vương thái thái trước hết dùng ngón tay thuận sơ sơ giúp nàng, lúc này mới gỡ xuống cái lược ở trên đầu, một chút lại một chút, nhẹ nhàng mà chải vuốt.

Nữ tử đương thời lưu hành búi búi tóc cao, đẹp, nhưng cũng rất dễ loạn, cho nên mọi người đều quen cắm một cái lược trong tóc, để tiện xử lý tùy thời tùy chỗ.

Răng lược mượt mà nhẹ nhàng xẹt qua da đầu, mềm mại, thật thoải mái.

Bạch Tinh thậm chí nhịn không được mà nheo đôi mắt lại, hơi hơi hỉnh mặt lên, giống như một con mèo con tắm gội ánh nắng mặt trời.

Vương thái thái cảm thấy đây có thể là một tiểu cô nương rất chán ghét phiền toái, cho nên cũng không có chải mái tóc phức tạp gì cho nàng, mà là lỏng lẻo tết một bím tóc bốn sợi.

Tóc nàng quá nhiều, ba sợi bình thường thì căn bản không túm tới nổi.

Bím tóc đuôi sam từ đỉnh đầu cao cao bắt đầu lan tràn xuống phía dưới, mãi thuận tới cái ót, sau đó lại ăn luôn tóc vụn bên cổ, thuận mãi đến trước ngực.

Vương thái thái vừa lòng mà đánh giá vài cái, lại gom lại mấy sợi tóc lẻ tẻ còn lại, y như ảo thuật mà móc một cái gương nhỏ từ trong lòng ra đưa cho Bạch Tinh, "Đến xem này, có thích hay không?"

Bạch Tinh lúng ta lúng túng nhận, quả nhiên soi trái soi phải trong gương.

Nàng cũng không nhớ rõ lần soi gương trước đó của mình là chuyện khi nào.

"Nha, Bạch cô nương." Mạnh Dương chẳng biết đã tới khi nào, có chút kinh ngạc nhìn, "Ngươi như vậy thật là xinh đẹp nha."

"Phải không?" Bạch Tinh cảm thấy có một tí xíu không được tự nhiên như này, nhưng trong lòng lại không khắc chế được một chút vui mừng nhỏ.

Nàng lại nhìn nhìn vào gương, sướng rơn, khóe môi nhịn không được lại vểnh lên trên.

Nàng hiện tại cũng cảm thấy thế này thật là đẹp mắt.

Hì hì.

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh có kiểu tóc mới nà!

Mạnh Dương: Bạch cô nương như vậy thật là đẹp mắt, còn xinh đẹp hơn trước kia!

Bạch Tinh: Hì hì, ta như vậy thật là đẹp mắt!