Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 12



Bước vào phòng họp, đây là phòng cực lớn, có bàn xếp thành hình chữ nhật, trống giữa, có khoảng 31 ghế. Alice bước vào ngồi ở chiếc ghế đầu, ở giữa 2 hàng ghế. Tam quân thì chọn bừa 1 chỗ rồi ngồi.

- Sao không gọi cho Mary thế?_ Alice đảo mắt quanh phòng không thấy Mary.

- Đã gọi điện báo và đến nhà tìm nhưng Phó bang bảo đang bận, có gì gửi mail sau._ Nam quân vừa lướt web = điện thoại vừa nói

- Bận cái đầu nó có mà đi chơi với dai_ Alice đặt tay len bàn chống cằm.

- Người đó tên Minh thì phải?_ Hạo quân nhìn Alice.

- Sao hôm nay thông minh xế, mà vào vấn đề đi._ Alice cười khen hạo quân nhưng nụ cười chưa được mấy giây đã vụt tắt.

- Có 1 thể lực mới nổi, đã cướp mất lô vũ khí của chúng ta trên đường từ Nga về. Có tên là Bang Light. Chủ bang này đã có nhiều tuyên bố hùng hồn với các đối tác làm ăn của chúng ta rằng bang chủ chỉ là 1 đứa con gái hơn nữa mới 17 tuổi vắt mũi chưa sạch. Nhiều lúc đến các bar của ta gây sự, đánh người không lý do._ Vương quân vừa nói vừa điều khiển hình ảnh trên máy chiếu.

- Nực cười. Thứ nhất sao đối tác làm ăn của ta lại đi gặp cái bang đó. Thứ 2, bang đó mạnh đến nỗi tam quân của chúng ta không làm gì được trong khi giữ trong tay không phải là ít binh lực sao? Thứ ba, rốt cuộc Bang chủ bang đó là ai, đã gặp ta chưa mà tuyên bố hổ báo vậy._ Alice cười cợt nói, nói xong không quên tặng cho tam quân một cái nhìn đầy tức giận.

- Thưa, thứ nhất, mấy ông bà ý bị uy hiếm và lôi kéo nên tới gặp chúng._ Hạo quân trả lời trước.

- Thứ hai, đúng là tam quân có nhiề binh lực chính xác là hơn 500 người nhưng sợ dùng người sai việc, quân tự thì nhiều mà sống thì ít, hẳn sẽ bị bang chủ và phó bang truy tội._ Nam quân ngồi xoay ghế qua lại tiếp lời Hạo quân.

- Thứ ba, bang chủ đó tên thật là Đặng Thái Trường, tên trong bang là Cody. Hiện nay 20 tuổi, mới từ Anh về Việt Nam, Hình như đã từng là bạn học cũ cấp 2 của bang chủ ngày tiểu học._ Cuối cùng là Vương quân nói.

- Đặng Thái Trường...bạn cũ tiểu học... Cody... Không thể nào, không đúng._ Alice lúc đầu ngập ngừng nghĩ. Khi nghĩ ra thì đập bàn đứng dậy.

- Sao vậy bang chủ?_ Hạo quân lo lắng.

- 3 người còn nhớ Vương Minh Hiếu không? Adam, bạn trai cũ của tôi ngày cấp 2 ý?_ Alice quay lưng lại họ, 2 tay chắp ra sau.

- Có ạ_ tam quân nghĩ một lúc rồi cùng chả lời.

- Chắc mọi người cũng biết, Adam bị tai nạn lúc 15 tuổi, tai nạn giao thông. Lúc đó có đi cùng 1 người bạn. Vì nghe nói tôi bị bắt cóc nên họ tới cứu tôi. nhưng tôi không hề bị sao, là do người bạn kia lừa anh ấy tới đó để bắt cóc anh ấy tống tiền. Nào ngờ, với cái tốc độ Adam đi đã gây ra tai nạn. Người bạn đó là Cody, anh ta đã bỏ Adam lại đó không gọi cấm cứu mà bỏ đi._ Giọng Alice trầm xuông, nhỏ dần, có chút nấc lên nhè nhẹ.

- Nhưng tại sao hắn lại gây hấn với Người?_ Nam quân hỏi

- Là vì sau cái chết của Adam ta đã lục tung đất nước Anh lên tìm Cody, gia đình anh ta có 1 công ty nhỏ, anh ta thì chỉ ăn chơi, lại không dám xin tiền ba mẹ nên bắt cóc Adam. Ta điều tra biết mọi việc nên làm công ty đó phá sản, ba mẹ hắn tự vẫn, Cody không biết đã bỏ đi từ lúc nào._ Trong giọng nói của Alice càng có thêm sự bức bối.

- Vậy là muốn trả thù, chúng ta sẽ làm gì đây?_ Vương quân dường như đã suy đoán đúng.

- Sắp xếp lịch trình, chuẩn bị vũ khí, anh em, ta sẽ cướp lại lô hàng đó và...làm cho bang Light cùng...người tên Cody đó biết mất khỏi mặt đất này_ Alice nắm chặt tay, nhấn mạnh từng chữ một.

- Vâng thưa bang chủ_ Tam quân một lần nữa đồng thanh trả lời

Nói đến đây, Alice quay người bước ra khỏi phòng lên nhà trên. Cô thoàng nhìn qua cái bàn thấy có một chiếc vòng cổ rất ưng ý mình. Cô tiến lại, cầm chiếc vòng cổ có đính kim cương đỏ trên hình trái tim. Bên cạnh là 2 người hầu.

- Đẹp đấy!_ Alice cười

- Quả là bang chủ có khác, Đây là mẫu mới nhất trên thế giới chỉ có 3 chiếc, Bang đã nhanh tay mua được 1 chiếc ạ._ 1 cô hầu kính cẩn thưa.

- Gói cho ta cái này, rồi gửi về biệt thự._ Alice nói rồi bước ra khỏi biệt thự lên chiếc Lamborghini được tài xế lai về nhà.

Biệt thự Thủy tiên đã ở trước mặt cô. Bước vào nhà, người làm cúi chào Vy.

- Mừng cô chủ về nhà_ Họ đồng thanh chào.

Vy ra kí hiệu cho họ đứng dậy rồi tiếp tục lên phòng. Lười biếng mở cửa phòng, vứt cặp 1 bên rồi. Nắng đã tắt rồi, không khí trong phòng buồn hơn bao giờ hết. Cô đã quá mệt mỏi với những kí ức cô vừa mới nhớ lại. Nằm xuống cái giường êm ái cô chìm vào giấc ngủ.