Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không

Quyển 1 - Chương 39: Ngày đen đủi



" Hồng sẽ đãi Nhi bữa trưa ngày mai "- giọng nó nói nhỏ nhẹ mà khuôn mặt căng thẳng đến tột độ.

" Không cần đâu, cũng tại Nhi để linh tinh nên Hồng mới bị mất tiền mà "- mặc dù trong lòng rất muốn nhận cái vé ăn trưa miễn phí đó nhưngcứ thấy cắn rứt lương tâm làm sao. Tưởng trả thù cho bõ tức thôi, ai ngờ làm nó hỏng cá cái váy, nhận bữa trưa nữa có mà ....có mà...( Bắp: Ơ ,chưa nghĩ ra được :

" Không sao, để Hồng đền lại cho Nhi..."

"Không sao đâu mà..."

" Đãi"

"Không cần"

"Đãi"

"Không cần"

(Bắp : @@)

Nó đến mỏi mồm với cô thôi. Không để cho người ta trả lại bữatrưa bị mình làm tong sao? Hay là ngại nhỉ. Nghĩ rồi đầu nó chợt sánglóe lên một điều rất thích hợp thay cho bữa ăn đó. Cười thầm trong lòngmột cái, nó vui vẻ nói với cô: " Nếu Nhi không nhận thì thôi vậy. Cứ cho Hồng xin lỗi nha "

Cô mếu máo nói "không sao" mà trong lòng đang ngầm tiếc nuối. Mẹ nó, mới nói có mấy câu không cần đã không đãi nữa sao .

Thế là cứ một buổi chiều qua đi nhanh chóng. Mọi người trong vănphòng đã đi về hết rồi chỉ còn cô ở lại. Đáng ra cô cũng định đi về từsớm với mọi người rồi, nhưng lại nghĩ công việc này thế nào ngày maicũng phải làm, tối nay đang rảnh tội gì mà không ở lại làm cho ráng xong để ngày mai ngồi chơi xơi nước . Nó thấy cô chăm chỉ ở lại làm việc,đang định theo gót cô nhưng cái tội là "anh người yêu" gọi đi chơi nênphải gút bai cô mà đi hẹn hò.

Đánh máy xong dòng chữ cuối cùng,cô uống một hụm cafe đắng rồi nhanh tay tắt máy . Nhưng trời chẳng chocô tí may mắn nào cả, lúc tắt máy tính đi, cô quên lưu bài thế là côngsức cả một buổi tối đã bị gáo nước rửa trôi đi.

" Con mẹnó!!! Cái ngày gì thế này!!!" - cô đặt tay lên hai bên má mình, mồm chữ A kêu trời kêu đất. Đến tác giả đây cũng phải công nhận sắp xếp ngày nàycho cô đúng là đen đủi thật.

Cô cười một cách đau lòng trước công sức bao nhiêu của mình. Nếu thời gian đó cô mà đến tiệm màlàm thêm chí ít cũng được gần trăm , đâu phải đau lưng, mỏi mắt mà chảkiếm được chút lợi nhuận thế này. Khóc thì đã khóc rồi, than trời cũngthan rồi, cô lẽo đẽo cầm cái túi xách đóng cửa ra về. Cứ tưởng cái côngti này chỉ có cô là đang làm trong giờ này ai mà ngờ cũng phải có đếnchục người. Đúng là nhân viên tận tụy có khác.

Đến chỗ thangmáy, cô nhấn đi xuống rồi bước vào. Cái cảm giác rung rung mà chật chộithật làm cô sợ sệt, vì cái cảm giác đó luôn làm cho cô nhớ tới hình dáng của...của...con nhện ( Bắp : Ôi thần linh ơi! Lạy chị :

* Quay trở lại chỗ anh chút

Sau khi đồng hồ điểm bảy giờ, anh sắp xếp lại giấy tờ rồi cũngxách cặp đi về. Đến chỗ thang máy, đang định nhấn nút thì nhận ra là cóngười vừa đi, thật là xui xẻo. Anh cứ biểu lộ ra bên ngoài là một conngười lạnh lùng không quan tâm đến cái chuyện đó nhưng mà bên trong cũng đang căm thù cái người vừa vô thang máy sau mình mấy giây đến tận xương tủy, một khi đã biết được người đo là ai chắc chắn sẽ gây ấn tượng cực , cực kì kì tốt với anh nha.

Đợi mãi cũng qua được khoảng thờigian khắc nghiệt đó, may sao anh cũng đã kịp nguyền rủa con người đó nếu không chắc anh phải chạy xuống tận phòng bảo vệ mà coi camera xem chamẹ nào đó là ai mất.

***********

Bước ra khỏi cái công ti ,cô cảm giác có một thế giới khác lạ hơn, trong lành hơn cái không khícăng thẳng, xúi quẩy trong đó một cách kì diệu. Điều cô bây giờ đangphân vân là chả biết có nên bỏ tiền ra bắt xe về không hay là đi bộ.Định là bỏ tiền ra thì lại nghĩ phí , đi bộ thì sợ muộn. Cách tốt nhấtcô nghĩ ra là :" nếu cái giày phải của cô bị cô ném xa hơn cái giày trái thì sẽ đi bộ mà nếu cái giày trái bay xa hơn cái giày phải thì sẽ đi xe ". Duyệt cái ý tưởng ngắn ngủi đó, cô rút hai chiếc giày dưới chân mình ra , dùng một sức không hề nhẹ quăng đi .

Đúng là tránh đượcvỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa. Tưởng rằng cái kế hoạch vừa nghĩ ra tốt đẹplắm kia, ai ngờ đâu vì dùng sức mạnh quá mà cái giày phải bị ném tuốtlên ngọn cây , đành ra cô chỉ còn một chiếc giày trái và phải chấp nhậnsố phận đi bộ về nhà ...

(Còn tiếp...)