Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 3



Nó nhìn núi đồ ăn nhỏ trước mặt, từ mì ăn liền đến sủi cảo đông lạnh.

Nó lấy hai xúc tu phấn phấn lật qua lật lại quả núi nhỏ, lầm bầm hai tiếng xem thường, không chịu mở bao giấy ra.

Tôi hơi đau đầu hỏi nó: “Rốt cuộc mày ăn cái gì?”

Nó nhìn tôi, con mắt ướt sũng, thẹn thùng xoắn xúc tu: “…”

“Mày vừa nói gì?” Tôi không nghe rõ cho lắm.

“Tôi nói…” Nó rút nhỏ một vòng nữa, ánh sáng hồng phấn dần dần bao trùm nó, “Anh có tiền xu không?”

Tôi mò mò trong túi tiền, lấy một đồng đưa cho nó: “Mày nói đến cái này sao?”

Nó nũng nịu chớp mắt mấy cái: “Không phải cái này… Là cái loại nhẹ hều nhỏ xíu ấy…”

Hiểu rồi, là đồng xu mệnh giá một đồng.

Nó nhìn đồng xu của tôi đắm đuối, kích động run toàn thân: “Có thể cho tôi không?”

“Ừ, nè.” Tôi gật đầu, hiếu kỳ hỏi nó, “Mày cần tiền xu để làm gì thế?”

Nó xoắn lấy đồng xu, mắt to ngập nước chớp chớp: “Ăn á.”

“Mày ăn cái này hả? !” Tôi vô cùng kinh ngạc.

Nó gãi gãi đầu, liếc mắt nhanh về quả núi đồng ăn nhỏ, trả lời tỉnh bơ: “Đúng vậy! Hành tinh của các anh chỉ có mỗi cái này là ăn được thôi!”

Tôi không đỡ được, chỉ có thể ngồi yên một bên xem nó ăn.

Nó cẩn thận lấy hai xúc tu cầm tiền xu, sau đó vươn xúc tu thứ ba ra để chà sát bề mặt đồng xu.

“Mày đang làm gì đó?” Tôi hỏi.

“Làm sạch đồ ăn.” Nó đáp.

“Hả?”

Nó ngừng tay, nghiêm túc nói với tôi: “Anh không biết sao? Phải tẩy rửa đồ ăn trước khi ăn, không thì sẽ bệnh đó!”

“…” Tôi câm nín.

Nó tiếp tục “làm sạch” đồ ăn, làm xong mặt này liền trở qua mặt khác.

Đồng tiền xu 98 sau quá trình tẩy rửa của nó đã trở nên sáng choang. Nó cầm lấy tiền xu đưa tới trước mắt.

Tôi còn chưa kịp thấy nó mở miệng thì đồng xu đã biến mất tiêu.

Ánh sáng trên nó trong nháy mắt chuyển thành màu tím, sau đó chậm rãi khôi phục thành màu xanh phấn.

“Ngon quá ~” Xúc tu của nó tụ lại trên đầu mà nhảy nhót lần nữa, mắt to nhắm lại như đang tận hưởng.

Tôi chống cằm hỏi nó: “Muốn nữa không?”

Nó lập tức mở mắt ra, nhìn tôi đầy mong đợi: “Tôi được ăn thêm một đồng nữa sao?”

Tôi gật đầu, đưa nó một đồng xu nữa.

“Anh…” Nó nghẹn ngào, ánh mắt long lanh, “Anh là người tốt…”

Nhìn động tác “tẩy rửa” của nó, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mày đến Trái Đất bao lâu rồi?”

Nó suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừm, hai ngày vũ trụ… Là hai tuần theo cách nói của người Trái Đất các anh đấy.”

“Vậy mày giải quyết vấn đề ăn uống lúc trước như thế nào?”

Màu hồng phấn nhất thời bao lấy thân thể nó, động tác của nó cũng chậm lại. “Nhất định phải trả lời sao?” Nó đáng thương nhìn tôi.

Tôi nhìn nó run rẩy co cụm như một viên rau câu trên ghế, chợt hiểu ra tâm trạng của những kẻ thích đùa mấy vật cưng đáng yêu như này: “Không thể trả lời sao?”

“Cũng không phải không thể trả lời…” Nó xoắn xoắn xúc tu, đảo mắt tới lui, “Tôi… ừm… tìm được đó…”

“Tìm được á?”

“Ừ thì… Trên mặt đất sẽ có nè, dù sao cũng không có ai muốn, nên tôi…” Giọng nó càng ngày càng nhỏ, dần dần biến mất.

“Vậy sao mày lại đánh cướp anh?”

Nó len lén liếc mắt nhìn tôi, nói lầm bầm không rõ: “Lúc sau… không tìm được nữa…”