Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 26



Bài đăng bởi Rau Câu, 20XX-X-XX, 09:24

Sáng hôm nay đã làm cái đó với Trần… Hơi đau một tí, nhưng không đau lắm… Ườm, Chị Luci nói rất đúng, còn cảm thấy phê nữa… (=///=)

Cơ mà trông Trần thật không cao hứng chút nào hết —— nhưng… đâu thể trách nào tớ được, tớ cũng đâu ngờ là mới làm được một nửa thì bị biến trở về đâu! (= “=) Tớ không cố ý đâu… Mệt mỏi vượt qua ngưỡng giới hạn thì biết làm cách nào để khắc phục đây? Bảo ảnh tiếp tục ảnh cũng không chịu, đã vậy tớ còn biến to ra… Hình dạng nguyên thuỷ của tớ đâu có xấu đâu, sao anh ấy nỡ lòng nào đen mặt đẩy tớ ra chứ?! Tức chết đi mất! o()o

Nhưng Trần đối xử với tớ rất tốt ~ Tớ nói muốn ăn rau câu, ảnh liền đi ra ngoài mua ngay ~ Ừa, tớ sẽ cố gắng luyện tập, lần sau tuyệt đối không để bị biến trở về như vậy nữa!

Còn một việc tương đối đáng ghét là: hình như bác Lý Khoa Lạp Mã nghe được… Lúc tớ rời phòng ngủ đi ra thư phòng, ổng vẫn làm bộ đang ngủ —— ánh sáng trên người rõ ràng đã tắt ngúm mà còn giả bộ ngủ… Tớ khinh! Tớ là tớ cóc thèm sợ ổng nói gì, bất quá Trần có vẻ rất để ý đến chuyện đó… Thôi kệ đi! Dù sao thì lúc phi thuyền tới đón chúng tớ, tớ để cho ổng về bằng cửa truyền tống vậy!

Thân thể mỏi nhừ, mệt quá là mệt, không biến hình được. Chỗ kia còn hơi đau, ừ, một chút mà thôi ~ Chị Luci nói, luyện tập nhiều lần là được. Có thật vậy không nhỉ?

Được rồi, mấy đứa có xem tin tức về chiếc phi thuyền bị rơi kia không? Cũng không biết bọn người cứu trợ du lịch vũ trụ có thấy được tín hiệu cầu cứu hay không —— chúng nó đã vứt tớ ở Trái Đất nhiều ngày vũ trụ rồi, thật vô trách nhiệm hết sức… May là gặp Trần đấy ~ bằng không tớ chắc chắn không sống nổi đến bây giờ đâu ~

Nói cho mấy đứa một bí mật nga ~ tớ đã yêu Trần từ cái nhìn đầu tiên đó ~(-^_^-) Hiện tại tớ cảm thấy thật hạnh phúc a ~ có thể ở cạnh bên người mình yêu ~

Ườm, mọi người cũng thật hạnh phúc nhé ~



“Em viết đó hả?” Tôi chỉ vào màn hình máy vi tính hỏi nó .

Nó nằm ườn trên bàn phím gật đầu: “Đánh chữ mệt ghê… Tay em nhấc lên hết nổi rồi nè…”

“… Xoá bài này được không?”

“Sao phải xoá?” Nó không vui, “Cực khổ lắm em mới viết xong đó!”

Tôi lắc lắc ngón tay: “Cái này… không ai… đi kể chuyện của mình ra cho chúng nó đọc như vậy cả!”

“Không được phép sao?” Nó ngơ ngác hỏi lại, “Thế nhưng chị Luci nói, làm cái kia xong nhất định phải chia sẻ kinh nghiệm đó —— như vậy mới phù hợp với ‘Tài nguyên cộng đồng’ a.”

Tài nguyên cộng đồng… Từ lúc nào mà loại kinh nghiệm này đã trở thành tài nguyên của cộng đồng vậy?

“Kệ bà nó, em xoá nó đi có được hay không?”

“Không được!”

“Vì sao?”

“Phải tôn trọng thành quả lao động của em!”

Nó hùng hồn đáp lại, còn tôi thì vừa cười vừa mếu.

Rơi vào đường cùng, đành tung ra ngoan chiêu một lần nữa: “Ờ, nếu như em không xoá, anh sẽ không cho em ăn rau câu nữa thì sao?”

“Ôi…” Nó quả nhiên do dự, nhìn tôi rồi lại bồi hồi nhìn màn hình.

“Hôm nay anh còn mua cho em rau câu hoàng đào mà em thích nhất nữa này.”

Vì vậy, trời đánh còn tránh bữa ăn, mật ngọt thì chết ruồi.

Nó cầm rau câu, không cam tâm mà xoá bài, qua hai phút, nó hưng phấn mà gọi tôi: “Trần! Không xoá được nữa rồi ~ ”

“Chuyện gì xảy ra?” Tôi kinh ngạc nhìn qua.

Nó đắc ý chỉ chỉ màn hình:

Phản hồi của Luci, 20XX-X-XX, 18:41

“Ai da ~ lại SF sao? Rau Câu nhỏ đáng yêu à ~ cuối cùng thì cưng cũng chăn ấm gối êm rồi ~ tỷ tỷ ta an tâm rồi ~ lần sau cũng nhớ viết ra nha ~~ ”



“Không xoá được, có người phản hồi rồi.” Nó lấy rau câu che mặt, mắt to cảnh giác nhìn thẳng vào tôi, “Cái này là không được trách em nha!”

Luci… Tôi hận con nhỏ này cả đời… (OTZ)