Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 17



Sáng chủ nhật, thời tiết trong veo, nắng rọi khắp nơi.

Tôi nghiêm gương mặt xanh lè phơi quần áo vừa giặt trên ban công, oán hận nghiến răng vài cái, quyết định vào phòng ngủ lôi đầu dậy cái đứa hại tôi mơ bậy bạ cả đêm.

Rèm cửa sỗ vẫn buông, trong phòng tối như ban đêm.

Tôi kéo rèm cửa, mang theo tâm tình khó chịu mà nhấc chăn lên.

“Dậy đi! Mặt trời lên cao rồi kìa!”

Không có tiếng trả lời.

Không có ai dưới chăn!

Lòng tôi cả kinh, ném hết chăn xuống mặt đất.

Gối đầu, ga giường, còn có quần lót tôi ép nó mặc sau khi tắm tối hôm qua —— vậy mà không có nó!

“Rau Câu?!” Tôi luống cuống, nhỏ giọng hô một tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại như cũ.

Tủ quần áo, sàn giường, thậm chí ngăn tủ nhỏ để vật dụng linh tinh cũng bị tôi lật tung mấy lần.

Không thấy nó đâu cả!

“Tại sao lại có thể như vậy được…” Tôi hoảng sợ đứng bên giường: cửa sổ phòng ngủ vẫn đóng, tôi ngủ trên sô pha phòng khách cũng không thấy nó rời phòng —— một người to như vậy mà biến mất sao ?!

Lẽ nào bị người ngoài hành tinh khác rước về rồi? Ngay cả chào tạm biệt một câu cũng không luôn à ?!

Ngực tôi như bị cái gì đè nặng, bị dồn nén đến mức không thở nổi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mất thăng bằng, ngã ngồi lên giường.

“Rau Câu!” Nhắm mắt lại, tôi không thể hiểu mình đang khó chịu cái gì, chỉ biết gọi nó không ngừng, áp lực dồn nén không thể khống chế được.

“Ưm…”

Một tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến tôi hoài nghi rằng mình có đang nghe lầm hay không.

“Ừm… Rau câu… Ăn ngon…”

Lại một tiếng.

Lần này tôi đã nghe rõ, giọng nói ở ngay phía sau tôi!

Tôi cẩn thận quay đầu lại: không có ai hết. Trên giường chỉ có mấy thứ: gối, chăn, quần lót…

Quần lót trắng tươi bỗng giật giật!

Sau đó là tiếng hừ mơ hồ.

Tôi trợn mắt há miệng mà nhìn chiếc giường một cách kì quái, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Đứng dậy, cất bước, đến bên cửa sổ, thả rèm xuống. Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nhìn về phía trên giường.

Đốm sáng xanh lam nhàn nhạt đang cuộn người, mắt to nhắm tịt, mấy cái xúc tu xuyên qua quần lót, thỉnh thoảng ngoe nguẩy vài cái.

“Ăn ngon…” Nó lầm bầm, vô thức duỗi xúc tu gãi gãi quả đầu tròn.

Má bên trái giật giật hai cái, tôi dữ tợn cười một tiếng rồi giơ nó lên trước mắt.

Nó mơ mơ màng màng mở nửa con mắt nhìn tôi, làu bàu hỏi tôi: “Trần… Anh đang làm gì vậy?”

“Mày nói xem anh đang làm gì!” Tôi bắt lấy xúc tu nó, tàn nhẫn cắn.

Có lẽ do sắc mặt của tôi thực sự rất xấu xí, nó chớp chớp mắt, cuối cùng tỉnh táo lại.

“A? Chuyện gì thế?” Nó ngơ ngác uốn mình, cố gắng lấy xúc tu ra khỏi miệng tôi, nhưng không có kết quả.

“Mày còn hỏi anh!” Tôi dở khóc dở cười nhìn trạng thái lơ tơ mơ của nó, tất cả cảm giác lo lắng tức giận đều đã tan thành mây khói.

“Ơ?” Nó mở to mắt, nửa ngày sau mới ý thức được tình trạng của mình, “Sao em biến trở về rồi?”

“Anh mày đây cũng muốn biết lắm đấy.”

Cuộn mình trên sô pha phòng khách, thân thể nó trong suốt nhìn không rõ, đôi mắt màu nhạt vô tội nhìn tôi đắm đuối.

“Khi độ mệt nhọc vượt qua ngưỡng an toàn thì hình dáng sẽ bị cưỡng chế trở về ban đầu á?” Tôi nói, âm cuối nâng lên.

Nó thụt lùi, nhỏ giọng biện bạch: “Em nói đây không phải là lỗi của em nha…”

“Có tình huống như vậy mà sao mày không nói trước cho anh biết?” Tôi cắn răng cười.

Ánh mắt nó bay tới bay lui, không dám nhìn tôi, âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu: “Lỡ quên…”

“Lỡ!” Tôi chưởng một chưởng lên bàn trà, nó nhắm tịt mắt, không nhìn kĩ là hết biết nó ở chỗ nào luôn, “Lỡ… Hừ! Mày có biết anh thiếu chút nữa là bị mày hù chết không hả? !”

Nó run rẩy mở mắt ra, viền mắt ngập nước: “Trần…”

Tôi hừ lạnh, không thèm để ý tới nó.

Nó tủi thân nhìn tôi, nước mắt lập tức rơi xoạch xoạch trên ghế, đọng lại thành một đốm nước nhỏ.

Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nức nở phảng phất.

Tôi nhìn vũng nước đọng càng lúc càng sâu càng rộng, thở dài, nâng nó lên.

Nó ngọ nguậy hai cái như hờn dỗi, rồi im lìm, nước mắt tí tách rơi trên tay tôi.

“Đừng khóc nữa.” Tôi nhẹ giọng, ” Không phải anh muốn mắng em.”

“Nhưng anh… anh hung dữ với em…” Nó thút thít đáp lại.

Tôi cẩn thận sờ sờ nó đầu: “Anh nghĩ em rời đi mà không có lấy một câu từ giã.”

“Anh không mong em đi, phải không?” Nó ngừng khóc, xúc tu lành lạnh cuốn lấy ngón cái của tôi, giọng nói tựa hồ có chút kích động.

Thân thể nó trong suốt, đôi mắt ướt sũng cũng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời. Tôi cảm thấy mình như đang nói chuyện với không khí, khuôn mặt nóng lên một cách kì lạ.