Tiểu Thư Nổi Loạn

Chương 37: Don't Cry !!!!!!! (Đừng khóc)



Tuyên Vỹ xách túi hoa quả nhảy chân sáo vào bệnh viện. Ta ơn trời cô bé đã tỉnh...

Đằng sau hắn, Lão Tam của Bạch Gia đang trợn mắt đầy kinh hãi.

Nói đến Tuyên Vỹ, những người trong giới giang hồ ai còn lạ gì tính cách của hắn.

- Gian xảo!!! thủ đoạn!!!

Từ trước đến nay chỉ có người ta bỏ tiền ra mua quà cho hắn chứ có thấy hắn bỏ tiền ra mua tặng ai cái gì đâu!!

Trần Kiên lắc đầu.

Đúng là tình yêu!!! Thật không hiểu nổi!!! Dám bỏ ra hơn 1000 $ muacặp nhẫn đính kim cương... Vậy mà lần trước mình hỏi vay có 100.000 đnó cũng không cho!!! Bó tay!!!

( tg: ^ ^)

Vừa đến cửa phòng cả 2 đã nghe thấy tiếng hét của của bệnh nhân:

- Tớ có phải trẻ con đâu!!! Cả ngày ăn toàn cháo trắng thế này làm sao tớ sống nổi?????

Giọng Hướng Dương ngọt lịm:

Tớ biết!!! Nhưng cậu hôn mê mấy ngày rồi! Cơ thể suy nhược!! Bác sỹbảo chỉ được phép ăn thứ gì dễ tiêu hóa thôi!!! Ngoan nào...

- @ # %! $$ ' * # @ $ 1# % %

Tuyên Vỹ ló đầu vào.

- Hai!!! Nhóc khỏe chưa??

Hắn liền nhận được cái nhìn sắc lẻm của bệnh nhân:

- Khỏe sao được??? Bữa sáng cháo!! Bữa trưa cháo!!! Bữa chiều cũng cháo nốt!! Riết rồi người tôi ra cái giống gì????

Hắn lúng túng gãi đầu:

-Vậy... tôi đi mua phở cho nhóc nhé???

Kiều Liên làm bộ chau mày suy nghĩ.

- Phở à??? Tôi ghét ăn phở nhất!!! Nhưng thôi!!! Còn đỡ hơn phải ăn cháo....

Chỉ nghe đến đó... Hắn - Bạch Tuyên Vỹ - Người thừa kế đời thứ 5 củaBạch gia và là người đứng đầu Cửu Long Đế trong tương lai lập tức phóngngược trở lại. Tốc độ không hề thua kém các vận động viên điền kinh thếgiới!!!

Lão Tam - Trần Kiên ngó theo lẩm bẩm:

- Ôi!!! Tình yêu!!!!

Đang lẩm bẩm chợt anh bắt gặp ánh mắt của Hướng Dương. Lạnh lùng nhưng có chút gì đó ai oán, liền lập tức im lặng....

Trần Nguyễn Hướng Dương.... 17 tuổi!!!

Đã từng là 1 cô gái hết sức ngây thơ!!!

Tuổi 15 với bao mộng mơ về chàng hoàng tử định mệnh, cô đã gặp TrầnKiên - 1 chàng trai nam tính, phong độ. Không đẹp trai nhưng lại có 1khí chất hơn người.. khiến cho anh ta dù đứng ở đâu cũng không bị lẫnvới người khác...

Trái tim thiếu nữ chưa 1 lần biết yêu nay đập loạn nhịp....

Còn Trần Kiên, anh cũng bị mê hoặc bởi cô gái xinh đẹp, ngây thơ..

Cả 2 nhanh chóng yêu nhau.

" Mối tình đầu tưởng không gì chia cắt.

vậy mà tan trong sương gió mong manh "

( trích Hoa Sữa)

Đang say đắm trong tình yêu thì Hướng Dương phát hiện:

- Trần Kiên đã có vợ!!!

Choáng váng!!!

Đau khổ!!!

Hận thù!!!

Hướng Dương lột xác. Cô trở thành Trần Nguyễn Hướng Dương như ngày nay!!

Đùa giỡn với tình yêu và căm hận con trai...

Tuyên Vỹ xách chiếc cặp lồng phở lao vào phòng. Hắn đặt chiếc cặp lồnglên bàn rồi xẻ ra bát con. Bưng bát phở đến tận giường cho Kiều Liên,hắn nhẹ nhàng:

- Ăn đi nhóc!!! Còn nóng nguyên đó!!!

Chỉ chờ có thế, Trần Kiên, Hướng Dương ngay lập tức tông cửa chạy ra. Trần Kiên lao ra ban công cố gắng hớp chút không khí để bình tĩnh lại.

Còn Hướng Dương... cô lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn xong cô vừa rửa mặt, vừa lắc đầu:

- Trời ơi... ghê tởm quá!!!

Còn đương sự của chúng ta - Hạ Kiều Liên đang ngó chằm chằm vào bát phở. Hết ngó bát phở cô lại ngước lên nhìn người đang bưng nó.

- Anh... bị làm sao vậy???

- Hả????

- Trong bát phở có thuốc độc không đấy???

- Nhóc nói gì thế??? Tôi không hiểu!!!

- Đừng vờ vịt!!! Sao tự dưng... anh lại tốt với tôi thế???

Tuyên Vỹ ngớ ra 1 lúc rồi lúng túng gãi đầu.

Biết nói thế nào cho cô bé hiểu bây giờ?? Chẳng nhẽ lại bảo rằng hắnmuốn bù đắp cho việc trước đây đối xử tệ với cô bé??? Hay nói rằng hắnlỡ cảm cô bé rồi??? Nói thế thì mất mặt chết...

- Ờ.. thì... thì....

- Thôi!!! Anh đã có lòng thì tôi có dạ! Đưa bát phở đây!!

Nhìn Kiều Liên ăn một cách ngon lành, Tuyên Vỹ mừng húm. Hắn sờ vàotúi quần. Trong đó có đôi nhẫn đính hôn hắn mới mua. Làm sao để đưacho cô bé nhỉ???

( tg: Ê tên kia!!! tỏ tình đã chứ???)

Trong khung cảnh lãng xẹt đó! Ý lộn!!! Lãng mạn.... Có 2 con ngườiđang thập thò ngoài cửa mà không dám vào. Họ sợ mình sẽ phá vỡ mấtkhung cảnh đẹp đẽ này...

( tg: đi thăm bệnh mà lãng mạn nỗi gì???)

....................................................

Ánh Lục nhếch môi nhìn người đối diện.

- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng! Chỉ còn chờ " người " nữa thôi!!!

Tinh Điền Đức bật cười.

- Cuối cùng thì ta cũng chờ được đến ngày hôm nay! Châu lại về Hợp Phốthôi! " thứ đó " vốn dĩ thuộc về " người "! Nay chúng ta phải thay "người " đòi lại...

Ánh Lục gật đầu.

- Đúng thế!!!Tính cả chúng ta là 7 phiếu thuận trên 9 phiếu. Kế hoạch này... nhất định phải thành công!!!

- Nhưng phải cẩn thận đó!!! Không thể xem thường mụ Bảo Hy được đâu!Còn tên Lão Tam nữa chứ! Chúng mới là những cái đầu chủ chốt của Bạchgia...

Tinh Điền Đức hắng giọng.

Con trai ông gật đầu:

- Cha đừng lo!!! Kế hoạch tuyệt đối bí mật! Ngoài người của chúng tara... không một người nào biết được!!! Ngừng một chút anh ta tiếp,giọng lạnh băng:

- Không may mà có kẻ khác biết được!!! thì.....

Ánh Lục dơ tay cứa ngang cổ. Tia nhìn đầy khủng bố.

.................................................

Tuyên Vỹ gạt chân chống bước xuống.

- Tại sao chúng ta lại đến đây??? Nơi này là nghĩa trang thành phố mà???

Không đáp lời của hắn, Kiều Liên đi thẳng vào trong. Tuyên Vỹ hối hả chạy theo:

- Từ từ đã!!! Chờ tôi với nào........

Kiều Liên đi thẳng đến góc cuối cùng của nghĩa trang. Nơi có 2 ngôi mộnhỏ nằm lặng lẽ. Trên bia mộ là ảnh của 2 đứa trẻ, 1 trai, 1 gái...

- Quang Huy! Duy Linh... chị xin lỗi!!!

Kiều Liên cúi đầu. Nỗi day dứt này có lẽ cả đời cô cũng không thể xóa bỏ....

Nhưng rốt cuộc là lỗi của ai???

Là lỗi của cô???

Là lỗi của... Màu Trắng???

Sai lầm của cha???

Hay... trò đùa của số phận....

Tuyên Vỹ im lặng. Hắn muốn để cô bé được yên tĩnh. Mọi người ai cũngcó khoảng trời riêng của mình. Đột nhiên cô bé lên tiếng:

- Đây... là mộ của em trai tôi và bạn nó! Năm nào cha tôi và chú Haicũng đưa tôi tới đây... nhưng không hề nói cho tôi biết người nằm dướimộ là ai.

- Mỗi khi tôi hỏi! Ông chỉ khóc mà không nói gì cả. Lúc ấy tôi ngạc nhiên lắm... tôi chưa từng thấy ông khóc bao giờ...

- Tại sao cha không nói tôi biết chứ???

- Là tại tôi!!! Nếu tôi không gặp... Màu Trắng... em trai tôi đã không chết!! là lỗi của tôi......

Tuyên Vỹ thở dài. Hắn kéo cô bé vào lòng khẽ thì thầm:

- Đừng khóc!!! Em trai cô không thích nhìn thấy cô bé khóc đâu....

Lau vội nước mắt.

- Tôi đâu có khóc!!!

- Lại còn chối....

" Quang Huy! Duy Linh! Chị xin lỗi vì đã quên..... "