Tiểu Thư Nổi Loạn

Chương 33: Thiên tài điên loạn !!!



Bố mẹ của Jo vốn có nguồn gốc quý tộc Anh! Di cư sang Mỹ, cả 2 đã tậu được 1 gia tài khá đồ sộ. Họ sống ở NewYork...

Cha của Jo là 1 nhà bác học nổi tiếng. Ông đặc biệt thành công với những nghiên cứu về đột biến gen và các bệnh di truyền.

Mẹ của Jo là 1 người đàn bà đẹp!!! Một vẻ đẹp quý phái kiểu cổ điển.

Vậy nên không có gì lạ khi Jo thừa hưởng được sắc đẹp của mẹ và trí thông minh của cha!!

Cậu đẹp tuyệt vời và có bộ não của thiên tài!!!

Nhưng đáng tiếc!!! Jo.... lại bị bệnh Bạch Tạng.

Da trắng! Tóc trắng! Mắt tím nhưng trông Jo vẫn đẹp đến kì lạ...

Người lớn luôn làm dấu thánh và lầm bầm từ " quỷ dữ " trong miệng mỗi khi nhìn thấy Jo.

Những đứa trẻ đồng trang lứa thì nhìn Jo với ánh mắt ghê sợ và xa lánh. Bề ngoài lạ lùng khiến Jo trở nên kì quái trong mắt chúng.

Jo không hề có bạn bè!!!

Cha Jo luôn bận bịu với các công trình nghiên cứu. Ông không hề để mắt đến đứa con trai bệnh tật của mình.

Jo chỉ có mẹ ở bên.

Bà yêu thương Jo. Nhưng là thứ tình yêu bệnh hoạn.

Jo càng lúc càng bất thường...

Cậu đặc biệt hứng thú với cái chết và sự tra tấn. Jo rất thích hành hạrồi giết các con vật. Ban đầu chỉ là những sinh vật nhỏ bé như kiến,gián, chuột....

Sau là những sinh vật lớn hơn như chó, mèo...

Sau chó, mèo.... sẽ đến cái gì???

Cho dù Jo không bình thường, cậu vẫn tốt nghiệp đại học khi mới 12 tuổi và hoàn thành luận án tiến sĩ 1 cách xuất sắc ở tuổi 13!!!

Năm 15 tuổi, cha mẹ của Jo lần lượt qua đời hết sức bí ẩn.

Xung quanh Jo liên tục xảy ra những cái chết không rõ nguyên nhân...

Điều đó càng làm tăng nỗi sợ hãi của mọi người đối với Jo.

" Quỷ dữ " là từ họ gọi cậu.

Chỉ có duy nhất 1 người không gọi Jo là " quỷ dữ ". Cô ấy gọi Jo là... " Màu trắng "!!!

.....................................................

Từ lúc sinh ra chưa bao giờ gã có được điều mình mong muốn!!!

Cha không bao giờ nhìn gã. Mẹ gã thì luôn chìm đắm trong sự hoang tưởng...

Gã chẳng có gì trong tay!!! Chỉ có em.... Vậy mà....

- Tại sao em cũng nhìn ta như bọn họ??? Ta cứ tưởng chỉ có mình em làđặc biệt!! Chỉ có em là hiểu ta thôi!!! Không ngờ... em cũng tầmthường như bọn chúng...

-...... ngu xuẩn như lũ người đó!!!!

Đang cười sằng sặc đột nhiên gã bật khóc. Đôi mắt tím biếc nhìn thẳng vào mặt cô ai oán!

Kiều Liên rùng mình ớn lạnh.

Gã làm cô sợ!!! Nhưng tại sao ánh mắt lại khiến cô đau như thế???

Trái tim cô nhói buốt mà không hiểu vì sao???

Gã miết lưỡi dao lên mặt cô thì thầm.

- Em có nhận ra không??? Con dao này em cũng có 1 chiếc y hệt! Chúng là 1 đôi... giống như chúng ta!!!

Đau!!! Đau quá....

Đầu cô như muốn nổ tung.

Tại sao gã có con dao đó??? Nó giống hệt như của cô...

Kiều Liên ôm đầu đau đớn. Mồ hôi trên tránh cô chảy ròng ròng. Một vài hình ảnh mờ nhạt lóe lên trong óc nhưng rồi lại tan biến ngay tức khắc!!!

- Ngươi... sao... lại......

Gã cúi xuống.

Hôn một cách ngấu nghiến...

Mọi hành động của cô hoàn toàn bị tê liệt!!!

Nụ hôn trượt dần.....

......................... trượt dần....

....... xuống cổ!!!

Gã vuốt ve chiếc cổ mảnh mai. Lưỡi dao cán bạc rạch nhẹ một đường trên đó!!

1 dòng máu đỏ rỉ ra...

Gã đón nhận dòng máu của người mình yêu. Chiếc lưỡi tham lam di chuyển quanh vết rạch.

Trông vẻ mặt gã lúc này không khác gì Ma cà rồng đang hút máu nạn nhân...

Kiều Liên co rúm người lại. Thân thể cô cứng đờ. Tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng.

- Cha ơi.... cứu con...................

...............................................

Người đàn ông đột ngột đứng lại. Người thanh niên đi phía sau thắc mắc:

- Sao vậy Bác Vũ??? Sao không đi tiếp??? Còn hơn 200 mét nữa mới tới chỗ đi lên của đường cống ngầm này mà!!!

Người đàn ông đứng lặng 1 hồi rồi khẽ thì thầm:

- Hình như... ta nghe thấy tiếng gọi của Kiều Liên! Minh Quân!!! Không biết con bé có được an toàn không???

Chàng thanh niên nhíu mày. Hình ảnh gã con trai đáng ghét hiện ra khiến giọng anh ta bực bội thấy rõ.

- Chắc không phải đâu bác Vũ! Cô ấy đang ở Bạch gia thì xảy ra chuyện gì được???

Không nhận ra vẻ khó chịu của chàng thanh niên, người đàn ông thở dài.

- Thôi cũng được!!! Ít nhất ở đó con bé cũng an toàn hơn! Lần này rađi ta không chắc có thể trở về. Nếu ta có mệnh hệ gì... cậu hãy chămsóc con bé dùm ta. Cả vợ ta nữa... hãy nói với bà ấy... ta rất yêu bà ấy!!!

- Đừng nói thế bác! Chúng ta nhất định sẽ trở về. Bác yên tâm! Lầnnày cháu mang đi toàn cao thủ!! Họ là những người thề sống chết với hậu duệ của Rồng Lửa!!

- God nhất định... phải trả giá..........

Nếu... đã là định mệnh... có nhất định sẽ xảy ra???

Những con người nhỏ bé muốn chống lại định mệnh.

Liệu... họ có thành công???

.........................................

- Sao rồi!!! Đã tìm ra chưa hả???

Hướng Dương đứng lên ngồi xuống 1 cách sốt ruột.

Ngồi trước máy vi tính là Tuyên Vỹ. Hắn đang bẻ khóa hack vào tài liệu mật của Cục Phòng Chống Tội Phạm Xuyên Quốc Gia.

- Sắp ra rồi!!! Bức tường lửa này rất rắc rối nhưng tôi vẫn có thể vượt qua...

Bàn phím kêu lách cách. Chuột di chuyển liên tục. Trên màn hình những dòng chữ đỏ nhấp nháy trải dần xuống.

Hắn nhíu mày kêu lên khe khẽ.

- Đây rồi!!! Cuối cùng cũng ra!!!

- Vào được rồi hả???

Hướng Dương ngay lập tức phi đến bên cạnh.

Những tài liệu hiện ra khiến cả 2 không hẹn mà cùng thốt lên.

- Ôi chúa ơi!!!!!!!!!!!!