Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 9



Tiểu Bảo ôm bát thuốc đã được sắc hảo do dự không vào trong phòng.

Hắn là đỏ mặt chạy đi ra, hiện tại đi vào chắc chắn sẽ bị trêu cợt a. Thế nhưng dược lạnh, hiểu quả sẽ giảm, phải nhân lúc dược còn nóng mà uống mới được.

Tiểu Bảo trái phải ngẫm nghĩ, cân cân nhắc nhắc,  vì thân thể khỏe mạnh của Phong Liễm, quyết định đi vào mặc kệ có bị chê cười.

“Liễm, nhìn ta đối ngươi thật tốt nha, ngươi sau này nhất định cũng phải đối tốt với ta đó, nếu không thì… Hừ! Hừ!” Tiểu Bảo nói thì thào, tay cầm chén thuốc đi vào phòng nhỏ.

Liễu Phong Liễm lúc này chợt cảm thấy một cỗ lãnh ý nổi lên, sợ run người. Kì quái, khí trời hiện tại tuy có cảm giác mát nhưng không lạnh, chẳng lẽ bởi vì thụ thương mà thể chất y yếu đi.

“Liễm, uống thuốc đi.”

“Nga, hảo.” Liễu phong Liễm đem thân thể đang tựa vào thạch bích dựng thẳng (ý nói ngồi thẳng dậy)

Tiểu Bảo đi tới bên người Liễu Phong Liễm, ngồi xổm xuống, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt y, dùng muỗng nhỏ từ từ uy y uống dược.

Một ngụm lại một ngụm, rất nhanh chén dược đã hết. Dừng lại động tác uy dược, Tiểu Bảo dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau đi dược tích bên khóe miệng Liễu Phong Liễm.

“Chưa từng thấy ai ngoan như Liễm, lúc uống thuốc cũng không ồn ào.” Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn y.

“Đó là bởi vì ngươi nhìn thấy đều là tiểu hài tử, chỉ có tiểu hài tử mới ồn ào vì uống thuốc.” Liêu Phong Liễm xem thường nói.

“Ân… Thế nhưng ta là thấy những người lớn a, như phụ thân ta, còn có Lâm thúc thúc, bọn họ đều sẽ giận dỗi nếu phải uống thuốc.”

“…” Những người này đang làm gì a, dạy hư tiểu hài tử. Liễu Phong Liễm mặt tối lại, nhíu mày bất mãn.

“Hơn nữa, phụ thân toàn nháo đòi sư phụ dùng miệng uy hắn.” Tiểu Bảo hoàn toàn chỉ có kiến thức, không có kinh nghiệm thực tiễn, ngây thơ kể lại những gì hắn đã từng thấy.

“Ách…cái kia…Tiểu Bảo, phụ thân cùng sư phụ ngươi là người yêu đi?”  Nguyên lai là muốn chiếm tiện nghi a, tuy loại hành vi này vô sỉ, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp hả, hay là y cũng dùng thử xem sao.

“Đúng vậy.” Tiểu Bảo đơn thuần đáp.

“Đó là vì, phụ thân ngươi muốn thể hiện hắn cùng sư phụ ngươi rất thân mật nên mới làm như vậy, hiểu không?” Liễu Phong Liễm giảo hoạt dụ dỗ.

“Nga, nguyên lai là thế, na… Liễm, chúng ta cũng là người yêu, ta sau này cũng uy như thế có được không?” Tiểu Bảo xấu hổ liếc nhìn Liễu Phong Liễm.

“Ân,…Khả dĩ…” Liễu Phong Liễm giả vờ do dự, kỳ thực trong ngực y đã sớm nhạc khai liễu hoa (vui sướng), lúc trước hắn nghĩ Tiểu Bảo có vị đạo rất thơm ngọt, còn muốn thử lại, nghĩ không ra chính hắn tự đưa mình đến cửa, y đương nhiên nhận lấy. Tuy y có thể chủ động nhưng y muốn nhìn thấy hình dáng xấu hổ khi chủ động của Tiểu Bảo.

Nhìn dáng tươi cười hài lòng của Tiểu bảo, Liễu Phong Liễm tâm băng lãnh cũng có chút hóa mở.