Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 49



Có điều, lúc này trước cần tiên hoàn thành chuyện lần này đã, nam tử khóe mắt liếc nhìn Tần Nguyên đang nhân cơ hội chạy trốn, vung kiếm một đường sắc bén thẳng hướng Tần Nguyên đánh tới, một đường đã đem một người một khắc trước còn hoàn chỉnh chia thành hai nửa, Tần Nguyên cả hét thảm một tiếng cũng chưa phát ra đã phải đi gặp diêm vương.

Tiểu Bảo có chút không thích ứng với tình cảnh quá mức máu tanh trước mắt, dù sao hắn căn bản không có từng trải giang hồ, lúc này hắn quay đầu hướng một bên, sắc mặt tuyết trắng, trốn ở phía sau Liễu Phong Liễm hơi run run.

Liễu Phong Liễm cả người căng chặt, khuôn mặt nghiêm trọng trừng mắt nhìn mỗi một động tác của nam tử, chỉ sợ gã đột nhiên làm khó dễ.

“Nhị ca, đợi lát nữa ngươi mang theo Tiểu Bảo chạy trước, ta theo sau.”

“Không được!”

“Không nên!”

Hai tiếng kinh hô vang lên.

“Tiểu Bảo, đừng tùy hứng.” Liễu Phong Liễm trầm giọng trách cứ, đồng thời mắt y thủy chung không có rời đi nam tử toàn thân tràn ngập nguy hiểm kia, nam tử kia lúc này tạo cảm giác không chỉ có âm lãnh (âm trầm + lạnh lùng) vừa bắt đầu hiển lộ mà lúc này toàn thân gã còn chứa đầy mùi máu tươi làm kẻ khác buồn nôn, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười tà ác càng làm người sợ hãi.

“Nhị ca, ta van ngươi.”

“Được.” Quý Lăng Tiêu cắn chặt hàm răng, hết sức gật đầu một cái. Vận khí bọn họ thật sự là kém đến mức tận cùng, chỉ là đến thám thính, ai ngờ lại đụng phải nhân vật tàn nhẫn như thế. Mà không đúng lúc chính là, tên này hình như đối Tiểu Bảo dị thường cảm thấy hứng thú.

Trốn ở phía sau Liễu Phong Liễm, Tiểu Bảo giương mắt nhìn sắc mặt kiên quyết của Liễu Phong Liễm, biết Liễu Phong Liễm là hạ quyết tâm muốn bảo vệ hắn thoát hiểm. Kỳ thực lúc này ngực Tiểu Bảo có một loại ngọt ngào nói không nên lời, nếu như không phải thời cơ cùng địa điểm không tốt, sợ rằng Tiểu Bảo đã sớm mở hai tay ôm Liễu Phong Liễm không buông rồi.

Nhưng đồng thời, Tiểu Bảo cũng lo lắng cho Liễu Phong Liễm. Người kia võ công rất cao, thân thủ sợ rằng không ở dưới phụ thân hắn. Hắn cũng không nhớ ra chính mình có gặp qua nhân vật này, vì sao gã cứ mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn?

Quá kỳ quái rồi!

Chẳng lẽ…

“Ngươi tên gì?” Tiểu Bảo không để ý Liễu Phong Liễm ngăn cản, cất bước tiến lên, khẩn trương lớn tiếng hỏi.

“Lam Ảnh.”

“Là ngươi… Hóa ra là ngươi…” Tiểu Bảo không dám tin thì thào tự nói, “Ngươi chính là đại biến thái cứ theo đuổi phụ thân ta không tha!”

“…” Nghe được hai chữ biến thái, nam tử đột nhiên cảm thấy mây đen kéo đến, có điều gã cũng xác định phụ thân tiểu tử kia chính là Mộc Kình Hoa, chính là thiên hạ mà gã luôn tâm tâm niệm niệm.

“Ai nói với ngươi ta là biến thái?” Nam tử phẫn nộ rít gào.

“Sư phụ ta.”

“Sư phụ ngươi là ai?”

“Âu Dương Phi Hiên.”

“Quả nhiên là hắn, chết tiệt, hắn cư nhiên còn cùng Kình Hoa cùng một chỗ, không tư không sắc, hắn dựa vào cái gì!” Nam tử nổi giận, khớp xương ngón tay vặn tới kêu khanh khách.

“Này! Ngươi dựa vào cái gì mà phê bình sư phụ ta, ngươi mới không tư không sắc, đừng mong cùng phụ than ta dây dưa. Hắn coi trọng ngươi mới là lạ, cho dù hắn mắt mù cũng không coi trọng ngươi!”

“Cái gì!? Ngươi vương bát cao tử (dê vương bát = câu chửi), dám mắng ta?”

“Mắng ngươi đấy thì sao?” Tiểu Bảo nhướn mi hừ một tiếng.

“Ngươi… Sư phụ ngươi cao lớn thô kệch có gì tốt, muốn dáng dấp không dáng dấp, muốn eo nhỏ nhắn không eo nhỏ nhắn.”

“Vậy thì thế nào, phụ than ta thích là tốt rồi, phụ thân ta hắn a một khắc đều không rời sư phụ ta, phụ thân đối sư phụ thế nhưng yêu thích không buông tay a, hừ! Ai muốn ngươi làm kẻ thứ ba xen vào chứ.”

Liễu Phong Liễm cùng Quý Lăng Tiêu biểu tình ngây người nhìn hai người đang khảu chiến, một khắc trước tình cảnh còn khẩn trương vạn phần nguy hiểm, lại bị hai người trước mắt làm cho khí thế ngất trời biến thành hình dạng hiện tại không còn đáng lo ngại gì.

Liễu Phong Liễm càng không hiểu, lúc trước Tiểu Bảo còn đang ở phía sau y lạnh run, lúc này lại đứng ở trước người y, hai tay chống nạnh, sắc mặt trào phúng cùng người ta thật khó hiểu.

Ai tới giải thích cho y một chút a, Liễu Phong Liễm trong lòng yên lặng kêu rên, không nói gì hỏi trời xanh a!