Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 45



Đêm đen gió thổi, đánh nhau ban đêm, thực sự là khí trời tốt a, Tiểu Bảo cảm thán. Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, bọn họ là đi dò hỏi tình hình quân địch, không phải đi đánh, tất cả đều là tại phụ thân, trước đây luôn ghé vào lỗ tai hắn nhắc đi nhắc lại những lời này, hại hắn ghi tạc trong đầu muốn quên cũng quên không được.

Phi phi phi! Tiểu Bảo nhổ nước bọt, cố sức kéo kéo tóc mình khiến cho chính mình tập trung tinh thần, giờ đã đứng ở dưới góc tường của địch nhân rồi mà chính mình còn có tâm tư suy nghĩ miên man, thật không nên. Hắn muốn cẩn thận hoàn toàn, nghìn vạn lần không được làm vướng chân Liễm, nếu không lần sau y sẽ không mang theo mình bạn đồng hành nữa, vậy hắn sẽ không phải mất đi lạc thú sao, cái được không bù đắp đủ cái mất, chuyện này hắn không thể không chú ý, lúc này chính mình tập trung nghe rõ nhị ca phân phó công chuyện mới quan trọng hơn.

Bốn người đều là một thân trang phục hắc y (đồ đen), lúc này đang ở góc đường gần cửa trong hậu viện của Tần Nguyên.

“Đại ca, ngươi ở lại bên ngoài canh chừng, người đi vào nhiều trái lại dễ bị phát hiện. Ta cùng tam đệ, Tiểu Bảo đi vào thám thính tình huống, ngươi ngay bên ngoài tiếp ứng.”

“Được, không thành vấn đề.”

“Chúng ta vào thôi, Tiểu Bảo đuổi theo.” Vừa nói xong, Quý Lăng Tiêu đã dẫn đầu nhảy lên tường.

Tiếp theo Tiểu Bảo cùng Liễu Phong Liễm cũng theo sát phía sau, động tác cẩn thận mà nhanh nhẹn.

Thấy hai người cũng phi thân tiến vào, Quý Lăng Tiêu không ra tiếng lấy tay chỉ về phía trước, dẫn đầu lẻn vào, để cho bọn họ theo hắn đi vào.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ theo vào.

Nhóm ba người né tránh, khinh công vô thanh vô tức (không âm thanh không khí tức) phi than lên nóc nhà, võ nghệ cao cường một đường đi tới, khó khăn hữu kinh vô hiểm ( có kinh hoảng nhưng ko nguy hiểm) phi thân tới trên nóc thư phòng Tần Nguyên. Ba người bí mật nằm úp sấp trên nóc, cẩn thận gỡ một cái mái ngói, hướng bên trong thám thính người trong phòng nói chuyện.

“Chủ tử (chủ nhân).” Trong phòng một người đàn ông trung niên hướng một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng quỳ gối hành lễ.

“Ừm, đứng dậy đi. Người đâu?” Người thanh niên trẻ tuổi con mắt đều lười chớp một cái, chính là thuận miệng nói một câu.

Thấy thái độ nam tử này kiêu ngạo như vậy, trong phòng có tám người, chỉ có một mình gã là đang ngồi, Tiểu Bảo đoán chừng gã chính là Tần Nguyên kia. Hừ, lớn lên bộ dạng kiểu gì kia, vừa không đáng yêu, vừa không trẻ tuổi. Trước kia, Liễm có thể chọn gã con mắt thật sự là mù mà, Tiểu Bảo cổ quái nhìn Liễu Phong Liễm bên cạnh.

Một bên đang chăm chú quan sát tình hình địch, Liễu Phong Liễm dường như cảm giác được Tiểu Bảo đang nhìn mình, giương mắt nhìn về phía Tiểu Bảo, phát hiện biểu tình hắn cổ quái đang nhìn mình, cũng không biết Tiểu Bảo là bị cái gì, chỉ có thể hướng hắn cười cười trấn an, đảo mắt tiếp tục quan sát tình hình địch.

Quên đi, dù sao hiện tại Liễm là của hắn, chuyện trước đây hắn sẽ không quản, tối đa chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Người mà Tần Nguyên vừa hỏi tới, có thể là người bị gã bắt được.

Chỉ thấy có người túm một phụ nhân tóc tai bù xù, đẩy đến trước mặt Tần Nguyên, khiến cho nàng quỳ xuống, phụ nhân không phục dùng sức giãy dụa, lại bị tên đang trói giữ đá cho hai cái, phụ nhân cuối thể lực chống đỡ hết nổi bị đá ngã xuống đất, trong mắt của nàng tràn ngập ý hận, một chút cũng không có giảm bớt.