Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 43



Buổi chiều, Liễu Phong Liễm dự định dưỡng đủ tinh thần cho Tiểu Bảo, đề phòng buổi tối cùng bọn họ hành động thì tinh thần không đủ sẽ xảy ra sự cố, thế nhưng Tiểu Bảo lại liên tục ở trong cái đống đồ của hắn đông lục tây tìm, trong miệng còn tự lẩm nhẩm nói ‘Kỳ quái, hẳn là có mang đến a, rốt cuộc ở đâu ta?’

“Ngươi tìm cái gì vậy, muốn ta giúp ngươi không?” Nhìn Tiểu Bảo tìm nửa ngày y có chút hiếu kì, nhịn không được tiến đến gần.

“Không cần đâu, ta tự mình tìm.” Như cũ nỗ lực tìm kiếm, Tiểu Bảo lắc lắc đầu, huy phất tay trả lời.

Thấy Tiểu Bảo không cần mình hỗ trợ, Liễu Phong Liễm cũng không thú vị ngồi vào một bên nâng chung trà lên uống, nhìn bóng lưng Tiểu Bảo bận rộn.

“Nha! Tìm được rồi!” Cuối cùng một tiếng vui sướng kêu to, Tiểu Bảo trên tay cầm một cái bao màu đen nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Liễu Phong Liễm, “Ngươi xem, ngươi xem, ta tìm được rồi!”

“A? Nga.” Liễu Phong Liễm bị thanh âm kêu to của Tiểu Bảo làm kinh động, chung trà trong tay tuột khỏi tay, may mà y phản ứng nhanh, đúng lúc thân thủ tiếp lấy mà chung trà không có rơi nát bấy.

“Ngươi xem này, đây chính là thứ tốt đó.” Tiểu Bảo chộp lấy chung trà đi Liễu Phong Liễm vừa khó khăn cứu trở về để trên bàn, ý bảo Liễu Phong Liễm mở cái bao đặt ở trên tay hắn.

Liễu Phong Liễm mở ra cái bao, đập vào mắt đầu tiên chính là một bộ y phục màu đen: “Y phục dạ hành (trang phục hành động buổi tối, là mấy cái bộ đồ thích khách hay mặc ấy)?” Y nghi hoặc nhìn Tiểu Bảo, thì ra hắn tìm nửa ngày chính là vì tìm cái này. Kỳ thực không có y phục dạ hành cũng không sao, mặc y phục màu sậm là được.

“Hắc hắc, này không phải y phục dạ hành bình thường đâu nha.” Tiểu Bảo cười đắc ý, “Đây là phụ thân ta đánh cuộc thua phải nộp cho ta đó, là thứ tốt a!” Tiểu Bảo cảm thán nói.

“Ô?”

“Không tin?”

“Không có.” Liễu Phong Liễm cười cười, nhân cơ hội ôm chầm vòng eo Tiểu Bảo, ăn lấy đậu hũ.

Thấy Liễu Phong Liễm thuận miệng trả lời, Tiểu Bảo khó chịu giãy khỏi cái ôm của y, không nói một tiếng lấy ra cây kéo, cắt lên y phục.

“Ngươi làm cái gì? Tức giận rồi sao?” Liễu Phong Liễm vội vàng chặn lại hành động của y, sợ Tiểu Bảo cắt hỏng y phục rồi sẽ thấy hối hận.

“Buông tay ra, ta là muốn chứng minh cho ngươi xem a.”

“Vậy cũng không dùng kéo cắt y phục a.” Lo lắng Tiểu Bảo cầm kéo không cẩn thận sẽ làm mình bị thương, Liễu Phong Liễm không dám tùy tiện mạnh tay.

“Ngươi trước buông tay, cắt không hỏng được. Nếu không buông tay, ta sẽ tức giận.” Tiểu Bảo làm bộ trừng lớn mắt, làm biểu tình chuẩn bị tức giận.

“Được, được, ta buông tay, không nên tức giận a.”

“Hừ! Ngươi xem, ta đã nói cắt không hỏng mà.” Tiểu Bảo ra sức xé y phục, cố sức cắt cắt.

“Sao!? Thực sự!”

“Theo lời ta phụ thân ta nói y phục này được may từ sợi tơ của một loại tằm đem có đốm (nguyên văn là hắc ban tàm), tuy rằng không thể đến mức không bị hỏng, nhưng ít ra so với áo giáp cũng rất cứng rắn, có thể chống đỡ công kích của đao kiếm, nhưng không thể chống đỡ nội lực thâm hậu địch thủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm giảm bớt thương tổn.”

“Đã rất lợi hại rồi.” Tiểu Bảo bên người thật nhiều thứ cổ quái thật đáng ngạc nhiên, giống như cái này y cũng chưa từng có nghe qua.

“Hì hì, cho ngươi mặc.” Nói đoạn, Tiểu Bảo đem y phục nhét vào trong lòng Liễu Phong Liễm.

“Chính ngươi mặc đi.” Liễu Phong Liễm sờ sờ đầu Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đối với y thật tốt.

“Ngươi không muốn a.” Tiểu Bảo vẻ mặt thất vọng, cúi đầu nhìn y phục, có chút đăm chiêu, “Ngươi đã không muốn, ta liền vứt nó đi.”

“A!? Nghìn vạn lần đừng!” Liễu Phong Liễm kinh ngạc, vội vã ngăn cản, “Ngươi xem, y phục này nhỏ vậy, ta mặc không vừa, chỉ có Tiểu Bảo mặc vừa thôi, không phải sao?” Y cầm lấy y phục lên cho Tiểu Bảo nhìn, may là y phục thật là nhỏ.

“Là nhỏ rồi, xem ra bộ y phục này là phụ thân khi còn bé làm a, nếu không ngươi hẳn là mặc vừa.” Cuối cùng Tiểu Bảo không thể làm gì khác hơn là thất vọng cầm quần áo thu hồi, ai kêu y phục này lại nhỏ chứ.

Liễu Phong Liễm nhìn Tiểu Bảo thu hồi y phục, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt lộ vẻ thất vọng của Tiểu Bảo, y ôm lấy hắn vào lòng, nhỏ giọng an ủi đồng thời tay y ăn thêm thật nhiều đậu hũ.