Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 4



A nha! A nha! Không nghĩ ra a, thực sự là không có nghĩ tới a. Không ngờ vận khí của hắn lại tốt như thế, đi hái thảo dược dưới chân núi vậy mà lại có thể gặp được soái ca, mà lại là chính soái ca theo sườn núi mà rơi xuống trước mặt hắn, bị hắn tiếp được.

Ác ~~ ha hả a ~~ Tiểu Bảo ngẩng mặt lên cười cười một cách càn rỡ, con mắt híp lại thành một đường thẳng.

Bất quá thể lực của soái ca thật hảo a, rơi từ nơi cao như thế vậy mà chỉ bị thương, Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn lên cao, mắt không nhìn thấy được đỉnh núi, lắc đầu than thở.

Xem ra chờ y tỉnh lại phải giúp y hảo hảo bồi bổ thân thể, tăng cường lại khí lực. Đương nhiên còn phải cho y ăn chút thập toàn đại bổ đan, oa ha ha ha, nghĩ tới đây Tiểu Bảo tựa như một tên trộm dữ tợn cười rộ lên.

Ai chà! Soái ca này lớn lên thật hảo hảo suất nha!

Da thịt trắng nõn non mềm, đôi môi hồng diễm vểnh vểnh, lông mi dày tinh tế, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt trái xoan, sợi tóc đen óng tùy ý rơi trên người, tất cả đều thể hiện ra vẻ suất khí.

A, thực là suất, tất cả những gì phụ thân nói đều không sai. Như phụ thân mới là loại hình soái ca, như sư phụ của Tiểu Bảo mới gọi là mỹ nhân. Mỗi lần sư phụ đi trên đường gây họa, hấp dẫn người theo khiến phụ thân sinh khí nhiều ngày, thậm chí còn có lần có nam nhân truy theo, kết quả là bị phụ thân đá đi.

Thế nhưng Tiểu Bảo võ công cao cường như vậy, sau này có thể tự mình đuổi mấy con ruồi đó đi. Tất cả đều do sự phụ, tự dưng bắt hắn luyện võ công làm hắn không thể trở thành tiểu thụ khả ái điềm đạm đáng yêu.

Hừ! Hắn biết chắc là sư phụ ghen vì lúc trước hắn chưa tập võ trông hắn còn mảnh mai, vì thế đã bắt hắn tập võ cho rắn chắc người, làm cho hắn càng  lộ rõ sự nhu nhược yếu đuối.

(Đoạn này tks nàng Hoa Hoa giúp đỡ ta ah XD~~~)

Sư phụ xấu, chủ ý xấu. Tiểu Bảo bất mãn bĩu môi nghĩ nghĩ. [Ám: Thương cảm thay Tiểu Bảo, hắn bị phụ thân hắn đầu độc quá sâu, đến bây giờ còn nghĩ rằng phụ thân là người tốt. Ai, mụ mụ sao lại có thể có hài tử ngốc như ngươi a?]

Hiện tại thì khỏe rồi. Soái ca từ trên trời rơi xuống, nhanh nhanh ôm y trở về nơi ở của hắn a. (Ta chém)

Tuy rằng, nơi hắn ở là do hắn dựng lên ở trong một cái động nhỏ nhưng có thể dùng để trú mưa tránh gió hoàn hảo.

Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo dồn sức vào hai cánh tay, nỗ lực ôm lấy nam tử hướng cái ổ nhỏ của mình đi tới.

Kì thực, hắn có chút cảm thấy biết ơn sư phụ mình, nếu không phải sư phụ thường ngày bức hắn luyện võ công, rèn luyện thể lực thì hắn đã không thể ôm soái ca mà đi rồi. Vì vậy a, sư phụ, Tiểu Bảo cảm tạ người. Tiểu Bảo tươi cười mà nghĩ tới, cảm kích sư phụ thật tốt.