Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 6: Bữa tiệc chưa bắt đầu đã bỏ



Sáng.

Hắn thức dậy, gọi điện cho ai đó rồi đi vào nhà tắm làm vscn.

“Hoa… cô chủ dậy chưa?” hắn đang đi xuống lầu thì liền hỏi.

“Cô chủ chưa dậy…. mời cậu chủ ăn sáng!” Hoa.

“Ừ… nếu cô chủ thức thì cứ nói là hôm nay tôi không đi học ” hắn ngồi xuống ghế thưởng thức bữa sáng.

“Dạ…” hoa lui xuống.

Ăn xong hắn đi đâu đó, rất rấp rút. Hắn vừa đi nó cũng vừa tỉnh dậy,làm vscn, thay đồng phục xuống nhà thì nghe Hoa nói hắn bảo là hôm nayhắn không học. Nó vui ra mặt.

“Tôi đi học… Không ăn sáng ở nhà đâu… anh ta có hỏi thì bảo vậy… không Cần lo” nó đi một Mạch ra nhà xe lấy xe tồi tới trường.

Tại trường.

Vẫn là những lời bàn tán chỉ trích, chê bai thậm tệ mà thưởng cho nó…. NHƯNG… nó thấy những người đó rất rất rất rất TẦM THƯỜNG.

“Hôm nay sao Kha không đi học ta?” Liên Đi ngang qua nó rồi nói.

“Chắc bận…” Ny giải thích.

“Nào giờ ảnh có vậy đâu…?” Liên ngó qua ngó lại ( oẹ oẹ ảnh đồ )

Nó đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Ny và Liên.

“Các cô không biết gì sao?” nó quay qua hỏi.

“Biết gì…. người như mày biết gì chứ?” Liên nghên mặt.

“Tao biết Kha ở đâu đấy!” nó cười nữa miệng. Lần này sẽ có trò vui.

“Mày…. sao mày biết?” Liên và Ny trợn mắt đồng thanh.

“Đơn giản thôi… tôi với hắn SỐNG CHUNG mà” nó nhấn mạnh Chữ sống chung.

“Cái gì?” Liên hét.

“Sống chung…” Ny tiếp miệng.

“Ừ…” nó gật đầu cái rụp miệng cười vẻ đắt ý trong đầu nghĩ [ tôi sẽ chơi anh một vố thật đau. Thay cho năm xưa ]

“Mày và ảnh ở đâu nó mau?” Liên tức giận.

“OK. Tôi sẽ dẫn cô đi… ngay vây giờ” nó.

“Được đi thôi” Liên.

“Nhưng chỉ có Liên đi thôi” nó ra điều kiện.

Nó cùng Liên đến nhà mà nó và hắn đang sống. Hắn thù đang ở nhà chuẩn bị một điều bất ngờ cho nó.

15p sau tại nhà nó ( và hắn )

Ding dong. …

“Này cô ở đây đi…. tôi vào trước … tôi ngoắc tay cô mới được vào” nó nhấn chuông rồi quay qua nói với Liên.

“Tại sao?”

“Vậy thì về!”

“Được”

Trong nhà hoa nghe tiếng thì ra mở cửa.

“Ơ… Cô chủ về sớm vậy” hoa mặt xanh lại như đang giấu chuyện j.

“Hôm nay tôi nghỉ” nó lạnh lùng vào nhà và quay lại nói một câu. ” Đừng đóng cửa cứ để đó.

“Dạ” hoa.

Và nó bước vào. Trước mắt nó giờ là hắn đang hì hục làm bánh kem vàđeo cái tạo dề màu Hồng, hắn vốn dĩ muốn cho nó một bất ngờ. Nó khẽ cười nhẹ như không cười. Hắn quay ra và….. trợn mắt. Sau nó ở đây. Chẳngphải nó đang học ở trường sau.

“Vào đi”nó quay ra ngoắc tay. Liên bước vào. Hắn lại ơ nờ ơn trờ ơn trơn nặng trợn mắt. A hờ a ha sắc há mồm. Liên cũng ở đây sao.

“Anh Kha… ” Liên chạy lại ôm hắn. Hắn cứng đờ. Nhìn nó.

“Này… này… em… à không cô buông ra cho anh … á lộn tôi đi rửa mặt”hắn lấp bấp Không nói nên lời. Liên vui vẻ buông hắn ra cho hắn vào rửamặt. Liên đi lại nó ” chát…” một tiếng chát lớn. In năm dấu tay vào mánó.

“Mày… sao mày ở chung với Kha… dụ dỗ ảnh chứ gì?” Liên nghênh mặt.

“….. ” Nó im lặng.

“Hứ… gái như mày không ai yêu đâu…” Liên tự biên và tự diễn. Nhưngkhi thấy hắn ra thì liền đập vỡ chai rượu gần đó và gạch một đường khásâu máu túa ra, mắt long lanh tô bánh canh, rồi tự tát vào cái thất đauthật lớn ( nhoả này mà đi đóng phim chắc đoạt giải nữ Hoàng màn ảnh qué). Nó đứng nhìn chỉ biết khoanh tay nhếch mép xem Liên diễn kịch.

“Liên em bị gì đấy” hắn bước ra đã thấy Liên ngồi khuỵ xuống vẻ yếu ớt. Liền chạy lại.

“Em … em xin bạn ấy ( con ấy thì có ) ở lại chơi với anh bạn ấy liềntát em ( tự mình tát nghe má Nội ) rồi còn dùng miễng chai cắt tay emmáu chảy rất đau ( mất hết máu cũng đc )” Liên vừa khóc vừa nói.

“Này em làm gì đấy? “hắn nói với nó với giọng giận dữ.

“…..” Nó vẫn IM LẶNG.

“Cô bị câm à?” hắn kiên trì hỏi nó.

“…..” Im lặng là vàng ( Tg : mà la làng là Kim cương )

“Này?” giọng hắn gằn lên.

“……. ” Vẫn câm và lặng.

“Em đau quá….” Liên la lên.

“Nào.. lên sofa đi anh bôi thuốc cho ” hắn Ân cần đỡ Liên lên chạy đi xoa thuốc. Nó nhìn chỉ biết nhếch mép mà nói với Liên. ” Đừng cười… đóchỉ mới là bắt đầu…. ” Nó nói xong đi lên lầu luôn để hăn và Liên ở dưới tình và tứ. Và thế con Liên ( bị điên ) kia ở lại nhà nó ( và hắn ) một đêm.

——-end chap ——