Tiểu Thư Giả Mạo

Chương 4



Nó treo tấm biến "Close" lên rồi tắt đèn đi.... Lúc ấy là 10h tối. Sáng nay chẳng biết nó có bước nhầm chân không mà lại xui xẻo thế!!! Nhờ tên đáng ghét từ trên trời rơi xuống không hiểu sao lại mặc áo giống y hệt chú trung niên kia hại nó nhầm lẫn tai hại...Đã thế còn nói linh tinh gì mà cách dụ dỗ ngon ngọt của các cô.... Kéo dài thơi gian làm việc của nó hại nó hôm nay phải ở lại muộn quét dọn... Chợt cơn gió nhẹ thoảng qua làm bay tóc nó, nó khẽ vuốt nhẹ tóc vào bên tai. Lâu lắm rồi nó mới có thời gian đi bộ thảnh thơi ngắm phố xá lúc đêm khuya thế. Đường phố lúc đêm khuya thật đẹp, ánh đèn trang trí quanh các gốc cây đã tắt chỉ còn lại đèn phố nhập nhòa chiếu sáng, cái tiếng ồn ào của đô thị giờ nhường lại yên tĩnh của màn đêm. Nó cứ thế bước đi mà không biết mình đang đi trên con đường về nhà....

- Em đi đâu về trễ thế?

Nghe thấy tiếng nói nó ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng đối diện với nó.

- Anh..... - Nó chưa kịp nói thì đã bị cướp lời.

- Em biết anh lo lắng cho em lắm không, sốt ruột không thấy em về anh chạy ra đây đợi em......- Minh Tuấn thở hổn hển nhìn em gái.

- Anh, em xin lỗi để anh lo lắng. Hôm nay em phải ở lại làm thêm tại tuần trước em xin nghỉ một buổi - Nó nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh nó không khỏi xót xa tự trách mình làm anh khổ sở

- Thôi em về là được rồi vào nhà đi... À mà xe đạp của em đâu? - Tuấn như sực nhớ ra điều gì quay lại hỏi nó

- Lúc chiều em đi không cẩn thận xe bị thủng lốp nên em gửi nhờ ở tiệm sửa xe rồi....

- Em thật hậu đậu - Tuấn thở dài lắc đầu nhìn em

Nó cười xòa rồi bám lấy tay anh trai cùng vào nhà.....

Đêm đó nó không sao ngủ được, nhớ lại lúc sáng ở trường là tim nó không ngừng đập thình thịch. Thực ra thì lúc nó ngất chưa bị ngất hoàn toàn khi nghe thấy tiếng nói :" Tránh ra! Tránh ra nào! " là nó đã nhận ra đó là tiếng của Trần Nhật Tú - người nó đã thích thầm bấy lâu nay. Lúc được Tú xốc lên bế trên tay cảm giác đó thật tuyệt khiến tim nó đập nhanh đến mức loạn nhịp. Nó khẽ cựa quậy mình khiến Tuấn nằm cách nó tấm màn che khẽ mở mắt.

- Khó ngủ đến thế sao?

- Không... không có ạ

- Để anh đoán xem vì sao em khó ngủ nhé! Có phải đang tương tư ai rồi phải không? - Nói xong Tuấn nhắm mắt lại chờ câu trả lời.

- Không phải đâu anh, làm gì có chuyện ấy.... Em còn phải học mà - Nó bật dậy sau lời nói đó thanh minh.

- Nếu không phải sao em lại bật dậy. Anh hiểu rất rõ chuyện tình cảm thì không thể cấm được bởi nó đến rất tự nhiên không ai biết trước được điều gì. Bản thân em cảm thấy thích, quý mến một con người nào đó điều đó dễ hiểu thôi quy luật trời. Con người đến với nhau bằng tình cảm, tình yêu sự chia sẻ dành cho nhau.... Thôi anh mệt rồi! Em ngủ ngon

Tuấn đã ngủ, nó khẽ nằm xuống không làm cho anh trai thức giấc. Kể từ ngày ba nó mất nó và Tuấn nương tựa nhau mà sống đến ngày nay. Anh thường luôn cho nó những lời khuyên, chỉ bảo nó như người cha. Tuấn vừa đảm nhận vai trò luôn chăm sóc nó, để có tiền cho nó đi học tại ngôi trường nổi tiếng của thành phố Tuấn đã bỏ học đi làm. Nhưng do sự ương ngạnh của nó nếu Tuấn không đi học nó cũng không đi thì nó cũng nghỉ học, và nó cũng sẽ đi làm tự kiếm tiền đóng học nên Tuấn đã đi học lại. Nó trằn trọc nghĩ ngợi một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trời hửng sáng, những tia nắng mặt trời bắt đầu chiếu xuống, cuộc sống nhộn nhịp bắt đầu. Nó có ghé qua tiệm sửa xe đạp trước khi đến trường nhưng cửa hàng lại đóng cửa nên nó đành đi bộ đến trường. Đi trên con đường khá vắng vẻ có thể nghe rõ bước chân của mình trên đường. Nó nhìn vào đồng hồ còn 15 phút nữa cổng trường sẽ đóng nên đi nhanh hơn một chút. Bộp! Tiếng rơi của sách rơi xuống. Nó quay đầu lại nhặt sách lên, khẽ thở dài nhìn cái cặp bị rách của mình. Có lẽ tối nay nó lại thêm việc rồi... ngồi khâu cặp. Nhặt sách lên nó nhìn thấy có mắt thò ra nhìn nó rồi lại rụt đôi mắt ấy vào trong cái hẻm gần cột điện. " Chắc là cướp giật rồi" Sợ hãi nó đi thật nhanh hết mức có thể, nó quay đầu lại thì thấy ba, bốn người ăn mặc rất chỉnh tề đi theo mình nhưng thấy nó quay lại liền giả vờ rẽ vào một góc. Người thì gỉa vờ hái hoa ở ven đường, người thì giả vờ đếm lá ở cái cây cảnh được đặt trước hiên nhà của một ngôi nhà, người thì giả vờ selfile. Nhìn thấy cảnh tưởng vậy làm nó càng hoảng hơn, trước giờ nó đâu có đắc tội với ai mà bị kẻ xấu đợi thời cơ bắt cóc thế này.... Không chịu được nữa nó cắm đầu cắm cổ mà chạy, chạy đến trường lúc nào nó cũng không hay. Một bàn tay đặt lên vai nó làm nó giật mình:

- Xin lỗi tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha thứ cho tôi!!! - Nó nhắm tịt hai mặt lại cúi đầu xin lỗi người đối diện

- Mày làm gì có lỗi với tao hả? - Trang ngạc nhiên nhìn nó đang không ngừng cúi đầu xin lỗi mình

Nó ngẩng đầu lên hé mắt nhì rồi mở to ra khi nhì thấy Trang đang đứng đối diện trước mình. Dường như nó quên ngay cả thở sau khi chạy rượt đuổi đến đây thì bị Trang hù cho đứng tim nên khi thấy Trang nó mới bắt đầu thở hổn hển

- Là mày à.....- Nó thở gấp gáp

- Gì mà mày chạy như bị ma rượt thế?

- Tao bị ba, bốn bọn người xấu theo dõi định ám sát tao mày ạ!!!!

- Hả thật sao, bọn người xấu ấy đã làm gì mày chưa? - Trang cầm lấy tay nó sờ nắn không ngừng

- Chưa thấy bọn người ấy ai cũng đeo kính đen, mặt sát thủ nên tao chạy. Chắc mai tao không dám đi học quá mày ơi! - Nó níu lấy tay Trang nhìn bạn mình đang đăm chiêu suy nghĩ như Gia Cát Lượng

- Đừng sợ tao sẽ giúp mày - Trang nói giọng chắc nịch khiến nó cũng bớt một phần lo lắng

Tiết học bắt đầu, thầy chủ nhiệm bước vào với vẻ mặt tươi tỉnh yêu đời. Trang quay xuống nó nói thầm: "Thầy đang yêu mày ạ, tao chắc chắn là thầy đã tán đổ cô giáo y tế" Thầy chủ nhiệm của nó còn rất trẻ chưa lập gia đình. Ngay từ khi mới vào trường dạy thì thầy đã có tin đồn hẹn hò với cô giáo phòng y tế nhưng chưa một ai bắt gặp hai người có cử chỉ thân mật nào.

- Trang, em đứng lên cho tôi. Trong giờ học của tôi không cho phép bất cứ ai được nói chuyện riêng - Thầy chủ nhiệm nghiêm nghị đẩy gọng kính lên

Trang đứng lên không quên đưa mắt cầu cứu sự giúp đỡ từ nó nhưng nó đành chịu vì nó chưa kịp trả lời câu nói của Trang thì Trang đã bị thầy bắt. Nếu lúc đó nó nói chắc giờ Trang đã không cô đơn đứng một mình mà có thêm tòng phạm là nó

- Thầy có một tin vui và một tin buồn cho các em

Thầy vừa dứt lời cả lớp đã kêu lên vì ai cũng biết lần nào thầy nói câu này chẳng bao giờ tốt đẹp cả

- Cái lớp này thầy chưa nói mà mấy đứa đã rên thế là sao

- Thầy ơi bao giờ thầy nói câu ấy là lại có chuyện "động trời" - Một bạn trong lớp đứng lên nói

- Thầy đảm bảo cả lớp chúng ta khi đón nhận tin này. Không để các em chờ thầy nói luôn, tin vui là lớp chúng ta chuẩn bị đón thêm bạn mới, tin buồn là chuẩn bị kiểm tra hết học kì một nên tôi sẽ sát sao việc học bài về nhà của các em, từ tiết sau tôi sẽ kiểm tra miệng 10 bạn bất kì. Thôi giờ cả lớp lấy sách ra học bài - Thầy nói một hơi dài không nghỉ

- Thầy ơi em có ý kiến - Một bạn dũng cảm giơ tay khiến cả lớp nghẹt thở

- Được em nói đi - Thầy đang định viết bài lên bảng thấy có học sinh ý kiến nên quay đầu lại nhìn mỉm cười

- Thầy nói có thêm bạn học sinh mới chuyển đến nhưng sao vẫn chưa thấy bạn ấy vậy ạ?

- Điều đó thì thầy không biết, khi nào bạn ấy đến thầy sẽ báo cho cả lớp, giờ chúng ta vào học nào.......

-