Tiểu Thư Đừng Trêu Hoa: Chán Rồi! Làm Gì Đây?

Chương 3: Tái ngộ



Chơi nhà nội được một tuần thì anh em cũng trở về bắt đầu lại công việc của mình. Kỳ Duyên cần chuẩn bị cho việc học sắp tới, và nhượm lại màu tóc. Nếu đã che giấu vêd năng lực cũng nên giữ nguyên cái sức mạnh mình đang dùng thường ngày. Hệ hoả. Với lại lớp của cô đang theo học là lớp Hoả Thuật. Để màu tóc khác hệ sẽ bị người khác nghi ngờ. Vì thế muốn trách đi phiền phức không đáng có tốt nhất giữ nguyên hình dạng quần chúng. Âm thầm sao không tốt nghiệp cái kết bí thảm kia là được.

Qua hai ngày ở nhà, Ảnh Mạn cũng phải đứng lịch trình đi gặp đối tác với nước ngoài. Đêm nay hai anh em lại có thời gian để chơi đùa. Ảnh Mạn kể rất nhiều chuyện hồi bé cô nghịch ngợm đến mức nào, đồng thời cũng làm anh khổ không ít. Lúc cả hai anh em về nhà nội chơi khi còn bé bày trò ra sao, rồi bị mắng những gì. Tất cả như ôm lại chuyện xưa, Duyên im lặng chăm chú nghe anh kể. Vì một phần trọng câu truyện là kí ức của cô, và một phần khác cốt truyện chưa bao giờ nhắc tới. Những câu chuyện thú vị, như câu chuyện của nàng công chúa nhỏ tình nghịch, nhưng cũng khiến cô khó hiểu không thôi. 

Tại sao khi lớn, một nàng công chúa lại thấy đổi làm mụ phù thủy?

Cô tin trong đời này những đứa trẻ xinh ra đều là một thiên thần, chỉ vì tác nhân bên ngoài tác động vào khi họ lớn lên. Ví như mụ phù thủy của bạch tuyết, vì chức vị không chỉ cần quyền lực mà còn cần sức quyến rũ, quý như một sát thủ khi nhỏ phải tập và học tập tại những nơi mà còn người không dám đến...

Còn rất nhiều người như thế, bạn hư không phải vì bạn muốn thế, vì vật chất xung quanh giúp bạn làm nên ma quỷ. Vậy đối với một cô gái như cô có những kí ức đẹp đẽ như thế, trở thành ác độc là không thể. Liên quan gì đến nhau không?!

Nói chuyện được mấy tiến đồng hồ, cả hai người đều cảm giác mệt nên đã trở về phòng mình. Đứng trước cửa cúi chào anh và chúc anh ngủ ngon. Đợi anh quay người đi mới đóng cửa lại. Lắng nghe tiếng bước chân nhỏ dần rồi tiếng kéo đóng cửa phòng bên cạnh. Duyên lên giường đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ. 

Ngày mai cô cần một ngày dài để khám phá!.

" Thông báo chuyến bay từ ... đến thành phố A bị hoản đến 2h chiều nay. Vì bão đang hoạt đồng. Mong hành khách vui lòng chờ..."

" Thông báo máy bay số 2435 sắp cất cánh, hành khách thuộc vị trí máy bay chuẩn bị. Cảm ơn"

Tiếng thông báo từ loa phát thanh liên tục vang lên trong khoảng không gian rộng lớn đến chật kính người. Ảnh Mạn đang ngồi bên chiếc ghế đợi, tay cầm tách cà phê đang bốc hơi. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua xung quang, rồi thủy chung dừng lại bên chiếc vali. Chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc với quần tây đen tạo nên tính nghiêm nghị mà không thiếu nét quyến rũ của anh trông mắt mọi cô gái. Từ đầu buổi đến giờ khi anh ngồi đây đã không biết bao nhiêu nàng đến làm quen đều bị lạnh lùng từ chối. Thật nếu anh muốn có thể đi thẳng lên khu vip ngồi xem báo, nhưng hôm nay anh đang đợi một người. Người đó bảo anh đợi thì chính anh phải đợi. Không biết từ khi nào đã thế nhưng khi anh nhận ra thì nó trở thành thói quen rồi. Mà anh cũng lười thay đổi.

" Anh hai, xin lỗi để anh đợi lâu"

Nâng mắt nhìn người con gái tóc đỏ cột đuôi ngựa phía sau, quần jeans, áo trề vai, với đôi ủng cao gót, thở hỗn jeern trước mặt. Khoẻ miệng cong lên nụ cười dịu dàng, rời khỏi ghế đem tay xoa đầu cô ấn cô xuống ghế ngồi đem chai nước đưa trước mặt.

" Này uống đi. Xem xem em đưa gì cho anh nào"

Mắt liếc qua chiếc hộp lại hiếu kì nhìn cô bé. Đứa em gái này ngày một khác lạ, không chỉ khiến anh thương yêu mà là còn muốn khảm luôn vào người để nghiên cứu. Muốn biết được suy nghĩ của cô trông mọi hoàn cảnh.

" Hôm trước anh không đem theo hộp ý tế, khiến em phải nhắc nhở. Sáng hôm nay cũng vậy,em phải lái xe về nhà để lấy. Còn nữa, chế độ ăn của anh rất thất thường, vì thế em đã ghi thực đơn cho anh, nhớ tự làm hoặc mua về mà ăn. Ở nhà không sao còn em đốc thúc, nếu đi lỡ công việc phát bệnh, về mà ốm đi mấy kí thì anh biết tay em"

" .... hahaaaaaa....haha haha..."

"... Im! Động kinh à? Cười cái gì?!"

Giật mình đưa tay che miệng anh, tự nhiên cười lớn khiến mọi người xung quanh đi qua làm điểm nhìn. Thật làm cô đầu đỗ hắc tuyến. Cô nhớ không có nói cái gì gọi là hài kịch cho hắn cười nha~ Đưa mắt nhìn tên dở hơi nào kia, ngược lại ánh mắt tức giận, hắn trưng bản mặt vô tội ra, ánh mắt còn chớp chớp mấy cái. Tức đến hộc máu.

" Được rồi ... Tại em dặn như làm vợ anh ấy. Mọi người đi qua cũng hiểu lầm"

Đem bàn tay kia bỏ ra, tự chửi mình ngu ngốc. Không biết trên tay con bé thoa kem gì mà thơm đến vậy. Mùi hương như lá trà cũng như mật ngọt xông thẳng vào mũi làm tâm anh dễ chịu không thôi.

" Vợ cái đầu anh!... Đến giờ rồi, đi đi không muộn mất. Yên tâm sau này em không dám đảm nhận chức đó đâu. Còn dành cho chị dâu nữa"

Nhìn đồng hồ, rời ghế, kéo anh đứng dậy, đem vali dưa cho anh rồi đẩy Ảnh Mạn vào đường kiểm soát vé. Mình đứng bên ngoài chào tạm biệt.

Chờ Ảnh Mạn khuất bóng cô mới rời đi. Hôm nay có khá nhiều việc đây. Đầu tiên là kí ức của cô đã nhập trọng nhật kí. Những thứ mà cô và cả thiên thần kia không biết được. Cấp tốc thôi.

" BỐP ..."

Vừa suy nghĩ miên man, vừa bước đi, không ngờ cô lại va vào một người đi ngược chiều mình. Giày cao gót bị gãy, ngày lập tức mông hôn đất mẹ. Khóc không ra nước mắt.

Đúng mắt cô để trên trời mà!

" Xin lỗi cô không sao chứ?!"

" À xin lỗi anh ... anh không sao đấy chứ?"

Giọng nam cất lên trên đỉnh đầu, anh vội bước đến chìa tay ra trước mặt cô, có ý đỡ cô dậy. Không ngờ  người kia vội vàng quay sang xin lỗi anh, không cần bàn tay mà ngồi dậy bằng đôi chân mình. 

" À ... tôi không ... Là cô? Kỳ Duyên hôm nay không ngờ cô có nhã hứng đến như thế cơ đấy!"

" ..."

Nhìn người trước mặt. Nam tử bằng tuổi cô, tóc bạc, con ngươi hổ phách, mang bên mình một nét đẹp dịu dàng của thần nữ sông Nin, nhưng cũng không kém phần lãnh khốc. Nhất là đôi mắt kia thay đổi 180 độ khi nhìn thấy mặt cô. Và giờ Kỳ Duyên mơí nhận ra rằng. Không chọc trời, trời cũng tới đánh à.

Người trước mặt này cô không quên, hình như nhân vật trọng truyện. Ờ thì có mấy đứa trẻ trâu đó mới biết cô chứ cô đâu phải minh tinh mà nổi cả thế giới cũng biến mặt. Mà vừa hình như nói về tên cô. Cách khinh thường không thể ngờ. Chính xác là nam chính bị cô quấy rầy, hận không bốp chết cô. 

Mới ra khỏi nhà gặp mỹ nam rồi. Tuy không đẹp bằng cái lãnh khốc của thần địa ngục trên người anh hai. Nhưng cũng đủ để làm một vị thần thổi sáo chăn cừu trên đồng cỏ. 

Mà nói thật giờ không rảnh chơi với trẻ con.Biến!

" Sao thế, nhìn thấy tôi mừng đến đánh rơi linh hồn sao?"

" Tự luyến!"- hai từ trước là nói thầm, treen trán còn không ngừng rơi vài giọt hắc tuyến khí thế thể hiện cảm giác buồn nôn. Nhưng cố nặng ra nụ cười ( méo sệch) trước mặt đứa trẻ con tự kỉ với mức độ cao. Giọng đùa bợt lẳng lơ

" Rồi rồi. Em biết anh luôn tỏ sáng ngời ngợi như một vị thần..." - chăn cừu - " vì vóc dáng xinh đẹp của anh khiến em mơ luyến. Em muốn được ôm anh lăn lộn trên giường đấy. Nhưng rất tiếc ông nội bảo em về gấp rồi. Cáo lỗi nhé tình yêu của em"

Khập khiễn bước lại gần, đưa hề tay chạm vào cằm hắn. Đúng như dự đoán, anh ta né đi chỗ khác, cầu mày.

" Biến đi, khuất mắt tôi. Thật bẩn"

" Thật đáng tiếc á. Thôi vậy!"

Cười cười đi lướt qua anh nháy mắt, rồi đưa một cái mi gió tình tứ cho hắn. Lập tức anh ra rùn mình nhanh chóng sải bước rời đi. Đại công cáo thành. Kỳ Duyên quay lại xe ô tô mình, ngồi vào bàn lái ôm người đang run lên vì cố nhịn cười. Vì bãi đậu xe cũng không ít người qua lại, muốn giữ hình tượng tương lai còn lấy chồng.

Đùa thôi! Cô đang kiềm chế cảm giác buồn nôn khi nghĩ đến cái cảnh lẳng lơ kia. Nổi hết da gà!!! 

Sau này cứ thế này cô nhanh tăng Hoocmôn mà chết quá!!! 

Được rồi bây giờ làm xong công việc của mình đi.

Gửi các độc giả mới của mình:

Cảm ơn đã lọt hố ta. Blackberry ta yêu nàng ghê. Tình đoạn đầu của nàng ta còn hiểu ba bốn chữ cuối gì đó ta bó tay. Nhưng ta vẫn muốn hôn nàng nha~. Còn cả Dương mĩnh sửa lại rồi bớt giận, mong tiếp tục ủng họ nhà. Moa moa...

Tiếp truyện:

Sáng ngày đầu tuần, cũng là lúc kì nghỉ hè kết thúc, Kỳ Duyên bắt đầu học kì của mình. Mà mệt thật! Xem đi xem lại mấy sách vở trong đống kiến thức thì cũng chẳng có cái gì gọi là khác với địa cầu trừ có thêm một môn là Hệ khoa giáo. Môn này có thể khiến nhiều hứng thú cho học sinh nhưng là mỗi lần chỉ cóhai ba tiết trong một tuần. Ngoài môn đó ra chẳng có môn nào cô ưng ý. Các kiến thức đã học qua, ôn sơ lược lại xem như đầu óc cô còn tốt. Mà ngồi trên lớp nghe riết thầy cô giáo giảng một nội dung cũng sinh ra chán rồi lăn ra ngủ. Buổi trưa thì trốn lên sân thượng hóng gió vừa ăn, vừa ngủ. Lâu lâu lại ca hát một bài cho vui nhà vui cửa.

Tự nhiên thấy mình giống bị tự kỉ quá trời luôn. 

May mà giọng hát không hay, hát một mình nghe để chán nếu không cô bị mất học vì tội học sinh bị ngộ độc âm nhạc mất. Nhưng mà hai tuần qua, ngoại trừ giờ học năng lực là náo nhiệt do hai nữ chính nữ phụ gây ra. Còn lại xem như cô yên bình khi không cần diễn kịch với đám nam chủ. Lạng vạng với chúng mất đầu như chơi. Mà sức hút nữ chính thánh mẫu kim bạch sà ghê thật nha~ Nam thần nào trông trường đều có khả năng kéo hết lên giường mà. Kỳ Duyên thì không có bàn tay vàng đó, tìm nơi yen thân xem kịch, an toàn không liên lụy cho rồi. 

Nhìn xuống hộp cơm lấy đôi đũa cầm lên. Vun tay phóng về hướng Tây một góc 45 độ.

" Phập..."

Tiếng vật cắm vào tường vang lên. Quay mặt liếc sang ai oán. Rồi một nam chủ nữa đang cua nữ chính đây mà. Chết bọn ruồi mũi như cô rồi.

Làm sao ăn cơm đây? 

Bốc tay ăn! Không được nha~ Bộ ý tế quy định trên tay con người có hàng trăm loại vi khuẩt, dùng tay bốc thức ăn sẽ truyền vào bụng, từ đó dẫn đến xổ tả, rồi lại ngộ độc, đến chứng rối loạn. Vân vân và mây mây.

Vì thế. Bụng cô tiêu rồi này TT.TT

Cần thìa không?

" Cảm....À thôi khỏi luôn đi.."

Tự nhiên đang lúc nguy cấp có kẻ chìa tay cứu vớt. Ai ngờ khi định nhận lấy cảm ơn, thì cấp độ vui mừng đạt tới âm độ. 

Thìa trước mặt cô là của nam chính đấy. Biết sao cô biết hả? Tại tên này khiến cô chết trong phòng thí nghiệm khi đang thử thuốc đấy. Mái tóc xanh nước, ánh mắt xanh, làn da trắng hồng, miệng nhỏ nói toàn lời ấm âp. Vâng tên biến thái kia thuộc hệ thủy và gió. Vũ khí cấp trung là chiếc quạt. Dáng dóc như một tiểu thụ, tuy nhiên đó là điều cô hận nhất. Nếu hắn là thụ cô có thể đồng cảm và thương yêu hắn nhiều hơn. Mặc khác hắn mang bộ dạng yêu thích cô ấp ủ một cô gái dưới thân trên giường. Cô điên khô g chứ? Tiêu chí đúng chuẩn của nữ trạch. Người con gái chỉ được cách phá hoại sự trống sách của cảnh lên giường của cặp đam mỹ thôi.

" Thật lạ .. Dùng đi chứ. Chẳng phải ngày thường em luôn lấy thìa của tôi quyến rũ sao?"

" Ơ... vậy hả? Ờ thì ra thế!"

Ngẩn đầu chớp chớp mắt như chuyện đã hiểu rôì tiếp tục cúi đâu nhìn hộp cơm. Hắn thấy cô từ đầu đã sử dụng năng lực Kim để cản vật đâm tới. Hắn biết đóng kịch làm gì giống con hề hơn.

" Haiz ... thật không nghĩ ra đấy. Một mặt khác trông vỏ bọc lặng lơ sao?"

Mặc cho cô chán ghét, đem thìa bỏ vào hộp cơm cô. Thực chất nơi này là lãnh địa của hắn, ngày đầu tiên cô đến đây hắn đã phát hiện ,như muốn xem cô lqij bày trò gì. Nhưng mọi chuyện khác hoàn toàn. Cô cư xử không hề giống những khi trướ khi anh gặp cô đứng trước mặt mọi người. Ngoài đời cô là phụ nữ lẳng lơ, nhưng một mình lại cởi lớp vỏ xấu xí ra trở nên lãnh tình. Ngày qua ngày từng hành động của cô khiến anh có thể bật cười, cùng có thể ngồi trầm tư. Bài hát của cô luôn nhớ về một cõi nào đó trong xa xưa đã dĩ vãng. Hôm nay lại khiến anh mở mang tầm mắt khi nhìn thấy cô bày ra sức mạnh thất. Không chỉ là ngọn lửa yếu ớt như gió thổi sẽ tắt mà màu sắc vành nhạt gần như trắng sắc nhọn, khi ra tay ánh mắt lại không lưu chút tạp chất sợ hãi nào. Anh như bị thứ hút vào tầm ảnh đó.

" Nè Nhược Thủy tôi biết cậu đang mơ về người tình. Nhưng làm ơn đừng đem nụ cười ớn lạnh đưa cho tôi được không. Cậu chắc biết ăn cơm bị sặc sẽ có tác hại như thế nào. Đúng không?"

Hắn đưa thì ăn, của chùa mắt mớ gì làm khổ thân mình. Nhưng hắn cứ đem ánh mắt như hồ ly kia liếc sang cô xém chút n lần cô bị sắc cơm rồi.

Trời phạt! Ăn chẳng ngon lành. Thôi thôi về nhà ăn cho dễ sống.

Nghĩ thế đóng hộp cơm lại đem thìa về nhà.

" Ơ cậu không định trả thìa cho tôi à?"

". Ơ câuu muốn cầm thìa bẩn dính đầy nước bọt của đứa như tôi về à? Mà thôi yên tâm tôi không nuốt luôn đâu miễn lo. Tôi sẽ trả lại nguyên trạng."

" Nhớ đấy"

" Vâng"