Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 5: Trần thiên nam - thiếu gia lạnh lùng



- MỪNG THIẾU GIA TRỞ VỀ!!

- Tất cả đi làm việc đi. - gật đầu tỏ vẻ hài lòng, Vũ nói trong sự uy nghi của một cậu chủ đích thực - Trên lầu hai, dãy cuối, phòng cuối cùng là phòng của cô. Đối diện với phòng tôi. Đồ đạc đã đầy đủ rồi, cô không cần lo.

- Ừ, mà tôi cần làm những việc gì thế?

- Người giúp việc riêng cho tôi, mai tôi nói rõ.

Nói xong hắn lướt qua Nhi tiến thẳng về hướng cầu thang đi mất tiêu. Cũng mệt mỏi rồi, nó phải lên phòng nằm nghỉ cái đã. Phòng Nhi cuối cùng lận, đi mỏi chân thấy bà, số nhọ kinh khủng, đến lúc này Nhi mới ngộ ra nhà rộng cũng chẳng sung sướng gì.

“Kẹtttttt”

Cánh cửa phòng hé mở. Vừa mới nhìn thôi mắt Nhi đã sáng lên như đèn pha ô tô. Rộng dã man, còn đẹp nữa, màu chủ đạo của căn phòng là tím quý phái. Trùng hợp nó cũng thích màu này lắm, màu tím biểu tượng cho sự quý tộc, sức mạnh, mạnh mẽ và sự sang trọng.

...

“bụp”

Nhi bổ nhào lên giường sau khi đã tắm rửa sạch sẽ.

- Êm quá!!! - Nó lăn qua lăn lại, đạp chân tứ phía, quơ chân loạn xạ. Hành động và cảnh tượng giờ đây của Nhi không thể không phủ nhận rằng nó giống như một con điên, muốn sập cái giường tội nghiệp kia luôn rồi. Biệt thự đúng thật là thoải mái, một căn biệt thự vừa to vừa đẹp thế này, chắc hẳn Trần Nhật Vũ... hắn ta phải là con trai của chủ tịch công ty hay tập đoàn lớn mạnh nào đó trong và ngoài nước. Ban nãy, khi người giúp việc trong biệt thự nói chuyện với nhau. Nhi có nghe thoáng qua, Trần Nhật Vũ là thiếu gia sẽ kế thừa tập đoàn họ Trần lớn mạnh, nghe đồn thằng cha đó còn nổi tiếng gái theo hàng loạt. “Thật sự vậy không ta?” Gái theo... ư? Bá đạo!

Nằm được một lúc, bụng Nhi lại sôi sùng sục, đã bắt đầu than đói. Ban nãy nó vừa mới ăn hai tô phở to chà bá xong mà giờ đây đã đói rồi, đúng là bụng không đáy thật mà.

Vón vén đi xuống phòng khách như con mèo ăn vụng, Nhi lục lọi, tìm kiếm khắp nhà mới thấy cái tủ lạnh phía góc tường, cả biệt thự giờ đây đang tắt điện mà, tối om sòm, chỉ thoáng chút mập mờ ánh đèn ngủ... khó nhìn. Nhưng vì sự nghiệp ăn vĩ đại, bất chấp bóng tối, có ma hay không nó vẫn phải liều mình.

Đang lúi húi mở nắp đồ ăn, bỗng nhiên đèn bật sáng.

Nhăn mặt vì có ánh sáng đột ngột lọt qua khe mắt, Nhi lấy tay che mặt, nó ngượng, ngượng chín mặt. Chỉ ước gì ngay bây giờ có cái lỗ nào đó để nó chui xuống thôi.

- Cô là ai? - Chàng thanh niên chưa rõ lai lịch với mái tóc hạt dẻ bước đến gần Nhi, đôi mắt màu cà phê như cuốn hút những ai nhìn vào vậy, quyến rũ đến khó tả. Anh ta rất đẹp, đẹp một cách bí ẩn.

Tuệ Nhi bị hớp hồn mất mấy giây. Quả thực là đẹp thật chứ, nhìn anh ta rất chi là ngầu. Nhi từ bộ dạng đờ đẫn chuyển dần sang lúng túng:

- T... ôi... à... t...

- Cô đang làm gì ở đây? - Giọng nói cực lạnh lùng kèm theo đôi mắt bất cần đời của anh ta khiến Nhi không tự chủ mà bất chợt rùng mình run sợ, cảm giác chạy dọc sống lưng.

- À ờ... tôi... Thế... anh là gì? - Lấy lại điềm tĩnh, Nhi nhanh chóng hỏi ngược lại đối phương.

- Đại thiếu gia.

- Hả? Vậy còn Trần Nhật Vũ...

- Em trai tôi.

Nó đứng hình vài giây. Ra là anh em. Hẳn nào cả hai ai cũng soái mĩ nam. Nhưng tại sao hắn - một thằng cha kiêu ngạo lố bịch lại có người anh trai hoàn hảo đến thế cơ chứ?! Đẹp trai quá trời quá đất luôn!! Chỉ có điều y chang tảng bang, lạnh như tủ đá, khuôn mặt lại vô hồn không cảm xúc. Đừng nói là... thằng cha Vũ thì tỏ ra kiêu căng thô lỗ, còn thằng cha này lại muốn tỏ vẻ soái ca lạnh lùng đấy nhá?! Ôi!!! Hai anh em, như thế thì trẻ trâu bỏ bà ra. Nhi đang trong suy nghĩ lông bông thì bị anh ta kéo về thực tại.

- Cô là?

- Tôi là Huỳnh Tuệ Nhi, người hầu riêng của thằng cha Vũ, vừa mới đến đây thôi... hê hê... Tại... đói quá nên tôi xuống đây kiếm chút đồ ăn ấy mà.

- Người hầu riêng?? - Nhi không ngần ngại gật đầu cái rụp trong sự khó hiểu thoáng chút bất ngờ của đối phương.

- Anh tên gì thế?

- Trần Thiên Nam.

- Anh làm gì vào giờ này? Đi chơi đêm là không tốt đâu nhá!!

- Bận chuyện! - Mặc cho câu nói châm chọc của Nhi nó thế nào, nét mặt Thiên Nam vẫn không thay đổi gì cả. Anh ta kiệm lời trả lời ngắn gọn.

- À, ra vậy. - Nhi gật gà gật gù...

- Lần sau có việc cứ bật đèn, không cần lén lút như thế. - Nam nói mà không thể tìm được cái biểu cảm nào khác hơn trên khuôn mặt anh ta, chỉ hai từ để diễn tả: “lạnh tanh” !

- Ừ ừ, cảm ơn anh.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Nhi vội vàng chạy một mạch về phòng chưa kịp để đối phương ú ớ thêm câu gì, bổ nhào lên chiếc giường, nó chùm chăn kéo ngang tới sống mũi. Anh em... à? Có vẻ như Nam khá là trầm tính và sống khép mình, kiệm lời. Còn thằng cha Vũ thì khỏi nói rồi, bệnh hoạn, trốn trại, tự tin khoe cá tính như điana ấy... thật hết thuốc chữa. Còn lố bịch nữa chứ! Vừa nhắc đến thằng cha Vũ thôi là Nhi đã thấy ngứa gan rồi. Ác cảm ngay lần đầu tiên gặp mặt.

Nhi lắc lắc đầu đập tan mấy suy nghĩ vớ vẩn. Nghĩ làm gì nhiều cho mệt đầu nhức óc, ngủ cái đã, mai nó phải cố dậy sớm để đi học nữa. Ngủ nướng miết rồi quen... thành tật xấu của Nhi mất rồi.

Và cứ thế... hàng mi dài cong khẽ khép mờ, mắt Nhi nhắm từ từ, chìm dần vào bóng tối và khoảng không vô tận!