Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 14: Cúp học đi chơi



Nhi khựng người lại, khóe môi méo mó, thằng này thích trêu ngươi người khác lắm sao? Đó chính là suy nghĩ của Nhi lúc này. Nó rắn răng, bộ dạng trở nên đáng sợ nặng nề.

- Thằng cha biến thái!! Tránh xa bố raaaaa!!!!!!!!

Vừa hét Nhi vừa ra sức dùng chân thụi thẳng bụng Thế Kì bay tút ra sau. Đúng vậy, cú sút thần sầu này đã khiến cho Thế Kì đau điếng ôm bụng, khuôn mặt không tránh khỏi sự nhăn nhó.

- Cậu tính giết người vô tội à?

- Ừ, tôi đang muốn giết người đây. Và cậu là nạn nhân đầu tiên... hehe...

- Đừng thế chứ, giết người vô tù đấy.

Cậu ta lùi vài bước, giơ tay lên phòng thủ. Nó đang sắn tay áo hùng dũng bước đến ngay sau nụ cười “hehe” nghe đến rợn người.

- Đứng lại đó!!! Cậu chết với tôi!!!!

“Binh”, “bốp”, “bụp”, “rầm”, “bịch”, “choảng”, “xoẹt”, đủ các loại âm thanh kì dị vang lên liên tiếp không ngừng bên trong căn phòng y tế. Nhi rượt Thế Kì chạy khắp xung quanh căn phòng, mặc cậu ta kêu cứu thảm thiết, nhưng nó nào để ý, trong lúc nó đang sôi máu thì mơ nó mới tha cho. Bàn ghế gãy đổ, giường nệm nhăn nhún, giấy tơ tung bay tứ lung tung. Quả thật là một thảm họa.

Chạy đến khi thấm mệt, cả hai đứng lại thở hổn hển.

- Cậu chạy nhanh thật, tôi đuổi miết không được...

- Đúng hơn mà chân cậu ngắn hơn chân tôi cả khúc. - Thế Kì lấy tay quệt đi mồ hôi trên chán. Hèn gì đuổi mãi không bắt được cậu ta, ra là chân nó ngắn. Nhi ngồi xuống giường, vận nội công định thần cho tim đập chậm lại bình thường. Đuổi nhau đến quên cả mệt là thế.

- Chết quên, tiết mấy rồi? - Nhi vội trợn mắt quay sang Thế Kì.

- Ai biết.

- Còn bài kiểm tra tiết hai, lên lớp lẹ lên.

Nhi vừa đứng lên chạy khỏi căn phòng thì bị Thế Kì kéo lại, nó khó hiểu nhìn cậu. Cậu ta khẽ nhếch môi.

- Bỏ đi!!

- Hả?

-----

Con đường ngập tràn lá vàng, hai bên vệ là những đồng cỏ xanh mướt mượt mà trôi theo từng đợt cơn gió. Mặt hồ gợn nước lăn tăn trong vắt. Nơi đây quả thật lãng mạn, thơ mộng. Nhi trợn mắt, há hốc trước độ tuyệt đẹp nơi đây. Lần đầu tiên nó được nhìn thấy một nơi đẹp đến thế này.

- Ở đâu đây? Đẹp quá!!! Trời ơi!!! Đẹp quá chịu không nổi!!!

Nhi cười toe toét không kìm được lòng nắm lấy tay áo Thế Kì kéo kéo, cậu ta chợt khựng lại, nhưng rồi nụ cười trên môi lại xuất hiện.

- Thế nào?

- Đẹp! Đẹp!

- Muốn ở đây mãi không?

- Ừ ừ!!

Do cảm xúc khó đỡ cứ tuôn chảy trong lòng mãi không thôi, Nhi chỉ biết gật gật ừ ừ nghe theo phản xạ tự nhiên. Cậu ta nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười ấm áp mà Nhi chưa được chiêm ngưỡng. Nhi là người đầu tiên cậu đưa đến đây, nơi đây cũng chính là nơi cậu phát hiện ra. Thật phí khi đi đến đây ngắm cảnh một mình.

Ngang qua cây cầu đơn sơ, ngắm nhìn mặt hồ xao động mà lòng Nhi không khỏi xuýt xoa.

- Cậu tìm đâu ra chỗ này vậy?

- Tình cờ thôi, rất ít người đến đây. Nếu có đến cũng chỉ là một cặp tình nhân.

- Ờ... nếu được tôi đã xây nhà ở đây luôn rồi. Sáng nào cũng được ngắm nhìn cảnh đẹp thiên nhiên thế này. Ôi tuyệt!!

Nhi thầm mong ước có thật nhiều tiền để xây ngôi nhà lộng lẫy giữa biển vàng xanh. Cứ ngỡ như chốn thần tiên! Thế Kì bật cười nhìn nó, lúc nào nó cũng hồn nhiên như vậy, khiến cậu ta hạnh phúc lây theo.

- Vậy thì... tôi sẽ xây căn nhà chỗ này. Tôi với cậu sẽ sống ở đây luôn!

- Hả? - Nhi đờ người. - Nghe cứ như tôi với cậu là cặp gian tình bỏ trốn ấy...

- Chắc thế...

- Đừng điên!

Ngắm cảnh đã đời xong, cậu ta dẫn Nhi vào thành phố. Từ không khí thanh bình trở nên náo nhiệt. Trong thành phố dòng người chen chúc, ngộp ngạt khiến Nhi khó chịu. Thế Kì nắm chặt tay Nhi kéo đi, sợ nó bị lạc.

- Ê ê Thế Kì... ăn cái kia đi? - Thấy xiên que, Nhi hớn hở kéo tay cậu ta chạy đến. - Mua đi, ăn đi, ngon lắm! Cái này này... đó!

Lần này đến lượt Thế Kì chiêm ngưỡng mức độ ăn của Nhi, nó ăn một cách tự nhiên đáo để. Ăn như chưa từng được ăn, ăn nhanh đến nỗi hai má phồng hết cả lên. Trên đường đi, Nhi cầm đồ ăn nhem nhem Thế Kì mà cậu ta chẳng thèm chút nào, rõ chán.

Hết ăn đến chơi tàu lửa siêu tốc, nó và cậu ta la hét toáng hoảng trên chiếc tàu lửa, đã sợ mà cứ cố chơi. Đến khi xuống tàu thì Nhi ói lên ói xuống, còn Thế Kì nhìn nó cứ cười ha hả, hô hô. Và kết quả bị nó sút cho một cú vào mặt, này thì cười...

Đến khu sở thú, ngắm nhìn những con vật kì dị mà Nhi không khỏi cảm giác lạ lẫm. Thấy con khỉ leo trèo nhảy nhót trên cây, nó chỉ trỏ.

- Ê, nhìn kìa, con khỉ kia nhìn giống cậu quá, cái mặt biến thái y như nhau.

- Cái gì?

- Sao? Không đúng hả? Tôi thấy giống thật mà, đây là lời nói chân thật tận trong đáy lòng của tôi đấy. - Nhi làm bộ như “con nai vàng ngơ ngác, đạp nát cả rừng hoa“.

- Cậu... - Thế Kì tức đỏ mặt, nhưng chợt cậu ta mỉm cười, chỉ vào con hải cẩu đang nằm lăn lóc dưới đất. - Con hải cẩu kia giống cậu hơn kìa... nhìn ngố ngố.

- Hả???? Ngố đầu cậu. Hải cẩu dễ thương vậy mà. Còn hơn con khỉ đấy...

- Nhìn mặt khỉ đẹp trai thế kia.

- Hải cẩu dễ thương hơn.

- Khỉ đẹp trai.

- Hải cậu...

- Khỉ...

- Hải cẩu...

Rốt cuộc hai đứa đứng đó cãi qua cãi lại như hai đứa điên trong sở thú. Đứa hải cẩu, đứa khỉ... chả khác nào chúng nó vừa trốn trại. Mọi người trong sở thú chỉ trỏ chúng nó nhưng cả hai có quan tâm đâu. Vẫn liên mồm đấu khẩu với nhau, không biết ngán là gì.

“Hải cẩu“... “khỉ“...

...

...

- Đi ăn trưa không?

Khi thấy Nhi ôm bụng, bộ dạng ủ rũ chắc hẳn cái bụng của nó đã đói tong teo, đánh trống tùng tùng như trống trường học. Nghe cậu ta hỏi thế, nó mừng rỡ như từ địa ngục bay lên thiên đường.

- Tất nhiên. Tôi cũng đang đói. Đi thôi.

Cả hai đến một nhà hàng kiến trúc đặc trưng phương Tây. Với cách thiết kế thanh lịch, sang trọng nơi đây đã tạo nên những không gian riêng biệt đầy ý tưởng. Trong nhà hàng, vừa thưởng thức những món ăn ngon vừa có thể ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp bên dưới. Quả là tiện nghi.

Nhìn thức ăn thơm phức trên bàn, bụng Nhi sôi sùng sục lên. Mắt nó sáng lên khi ăn thử một miếng, đồ ăn ngon cực, ngon không thể diễn tả. Có thể là do đói quá nên nó mới cảm thấy thế. Đến cả Thế Kì ngồi đối diện cũng không kiềm chế được cơn đói cơ mà.

Riêng ngày hôm nay, nó giành thời gian đi chơi cả ngày với Thế Kì đến quên cả giờ giấc. Mặt trời dần xuống núi, cảm thấy chân tay lừ đừ mỏi mệt, Nhi quay sang Thế Kì.

- Tôi phải về rồi.

- Để tôi đèo cậu về.

- Thôi thôi, không cần đâu, tôi tự bắt xe buýt được rồi.

Nhi nhanh chóng từ chối, chỉ sợ Thế Kì biết được nó đang ở biệt thự Trần. Chắc hẳn The Win cũng đã tan trường, Nhi vừa về vừa lo lắng, cúp học cả buổi, còn không chịu về biệt thự, không biết Trần Nhật Vũ có xử lí nó không đây?

Chiếc xe buýt thả Nhi ngoài đường lớn. Trời giờ đây đã tắt bóng hẳn, con đường nhỏ im ắng dẫn đến biệt thự bỗng nhiên trở nên đáng sợ. Tự dưng biệt thự xây nơi vắng người làm gì không biết?

Bước chân nhẹ nhàng, Nhi sợ hãi rùng mình, có cảm giác như có ai đó đang ở phía sau nhìn nó. Nhi quay lại chợt giật mình hoảng hốt khi có vật đen ở ngay phía sau, đến khi nhìn kĩ hóa ra là chiếc xe tải đứng thù lù ở đó mà nó không để ý.

Mồ hôi hột đổ ra tía lia, tóc gáy dựng đứng cả lên. Từ xa phía trước, có bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện cứ ngỡ như là bóng ma. Nhi nuốt nước bọt cái “ực”, cố gắng cất từng bước chân nhẹ nhàng đến khi tim như ngừng đập nó mới nhận ra đó là Nhật Vũ.

- Làm gì đứng đây giờ này. Hết hồn hà...

Nhi vuốt vuốt ngực định thần khi tim vẫn còn đập mạnh vì sợ. Nó định bước vào thì bị Nhật Vũ chống chân qua bên cánh cửa chắn ngang đường đi. Hắn nhìn Nhi, bật tiếng.

- Đi chơi vui nhỉ?