Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 49: Tiểu địa chủ (canh hai)



Trong lòng Nhược Vi cũng tính toán một chút, với 15 mẫu đất này cùng với ba mẫu đất nhà mình đang dùng để trồng trọt mấy loại thực phẩm vậy tổng cộng có 18 mẫu đất rồi, huống chi trong không gian còn có mười mấy mẫu đất nữa. Nếu như vậy thì hiện tại Nhược Vi cũng có thể được xem là một người có thân phận một chút rồi, hoặc cũng thể coi là tương đương như là một tiểu địa chủ.

Mua đất cũng là một cách đảm bảo đối với cuộc sống tương lai, mặc dù hiện tại các quốc gia đều đang có thực ngang ngữa để kiềm chế lẫn nhau không có chiến tranh làm ảnh hưởng đến cuộc sống dân chúng, nhưng về sau có xảy ra chuyện gì hay không không ai có thể nói chắc được. Cho nên trong tay mình vẫn nên có chút đồ đảm bảo mới có thể tự vệ ở thời điểm mấu chốt được. Huống chi mình lại còn có người nhà đáng yêu như vậy nữa.

“Thúc, đất này ta muốn mua, không biết đất này thúc muốn bán thế nào?” Nhược Vi nói thẳng ra ý muốn muốn mua mảnh đất này của mình, cũng không muốn nói lòng vòng với thôn trưởng.

“Nha đầu Nhược Vi, thúc cũng không hét giá gì với ngươi, một mẫu đất sáu lượng bạc, mảnh đất này chỉ cần tốn chút sức dọn dẹp lại thì rất nhanh sẽ trở thành một mảnh đất rất tốt rồi”.

Nhược Vi cũng biết cái giá này quả thật rất chính xác, thôn trưởng không hề có một chút nào bởi vì nhìn thấy mình rất muốn mua mảnh đất này mà tính toán lên giá cao, vì vậy có thể thấy được thôn trưởng quả thật vẫn được xem là người đáng giá để kết giao.

Cái giá này Nhược Vi rất hài lòng, thôn trưởng cũng sẽ không thua thiệt, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.

“Vậy được ạ, liền phiền thúc rồi”. Trước tiên Nhược Vi tạm thời lấy 16 mẫu đất, một mẫu đất sáu lượng bạc tổng cộng là 96 lượng bạc, so với số lượng tiền mà mình dự đoán phải mua vẫn còn dư ra một ít.

(Là sao ta, sao bảo thôn trưởng có 15 mẫu thôi mà!)

Đến lúc đó đưa cho thôn trưởng một trăm lượng, bốn lượng bạc còn dư lại này cũng không cầm về, một nhà thôn trưởng cũng coi như là đã rất quan tâm chăm sóc nhà mình, tuy chỉ có bốn lượng bạc, nhưng mà ở trong thôn cũng coi là một khoản thu nhập không nhỏ.

Có lúc cho người ta quá nhiều ngược lại cũng không cảm tạ mình, mà nói không chừng về sau khi tìm bọn họ làm chút chuyện này kia nếu cho ít hơn chút người ta còn có thể nói này nói nọ. Mà lần đầu tiên thì phải cho nhiều như vậy, người ta cũng sẽ cảm thấy đó là phải, cho rằng nhà mình có tiền, cho họ quá ít lại đi trách mình. Chính vì vậy mới khiến người đau đầu nhất. Phải có chừng mực.

Nghe được Nhược Vi nhất định muốn mua mảnh đất này, trong lòng thôn trưởng rất kích động, mặc dù đã sớm nhìn ra được nha đầu Nhược Vi đối với mảnh đất nhà mình này đây rất hài lòng, nhưng vẫn không xác định được, tâm vẫn còn chưa buông xuống được.

Thôn trưởng thấy Nhược Vi rất sảng khoái một lời liền định ra, cũng không có trả giá dù chỉ một chút, càng thêm cảm thấy tiền đồ không có ranh giới về sau của Nhược Vi. Người bình thường khi mua bán không thể không trả giá, người bán ra giá thấp, người mua bình thường cũng càng hy vọng có thể thấp hơn một chút nữa mới tốt, nha đầu Nhược Vi lại rất quyết đoán….Haiz…. Thôn trưởng thở dài, nhìn tình hình bây giờ có thể thấy thế giới là của người tuổi trẻ rồi.

“Phiền toái với không phiền toái gì chứ. Đất này cũng là đất nhà thúc mà, nha đầu Nhược Vi ngày mai cùng thúc đi lên trấn trên làm cái thủ tục sang tên, làm xong thủ tục sang tên, chuyện càng sớm làm xong trong lòng thúc mới an tâm được. Nha đầu Nhược Vi cũng đừng cảm thấy kỳ quái tại sao thúc nóng lòng như vậy, mặc dù nói mảnh đất này của thúc cũng không kém gì, chỉ là do lớn một chút nên không bán được dễ dàng mà thôi. Trong lòng thúc vẫn lo lắng chuyện này từ lâu rồi”.

Nhược Vi nghe thấy những việc mà thôn trưởng bảo ngày mai đi làm, trong lòng cũng vô cùng nguyện ý, trên thực tế mình cũng rất nóng lòng muốn sớm đem khế đất nắm được trong tay, đồ chưa cầm được trong tay vĩnh viễn không thể an tâm.

Hiện tại nếu hai bên đều gấp, thì chuyện càng sớm giải quyết thì tất cả mọi người đều an tâm.

“Vậy thì tốt, liền nghe theo thúc, ngày mai đi lên trấn trên sớm một chút đem chuyện này làm cho xong luôn”.

Thôn trưởng thấy Nhược Vi lại sảng khoái đồng ý mọi chuyện như vậy, nghĩ thầm nếu về sau mình có cái gì có thể giúp cho nhà Nhược Vi nhất định phải giúp một tay. Cứ như vậy trong lúc vô hình Nhược Vi lại tìm được một trợ thủ tốt cho mình về sau này.

Cùng thôn trưởng nói xong chuyện ngày mai khi nào thì đi xong liền lôi kéo Đào Đào đang nhún nhảy mấy cái đi về nhà, thời gian sắp đến trưa rồi, phải nhanh chóng về nhà nấu cơm thôi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai Nhược Vi cũng đã làm xong điểm tâm ăn sáng rồi, trời còn chưa sáng đã tập xong bài võ thuật, Quái lão đầu mới đầu còn tưởng rằng Nhược Vi không có luyện công nghĩ xỉa xói Nhược Vi một chút, kết quả đương nhiên là không thành công. Ngược lại bị Nhược Vi đả kích một trận.

Thôn trưởng cũng từ rất sớm đã tới gọi Nhược Vi, thừa dịp bây giờ mặt trời còn chưa có lên cao, mấy người vội vội vàng vàng đi lên trấn trên, lần này Quái lão đầu cũng đi theo, ngoài miệng thì nói là đi chơi một chút, nhưng thật ra là lo lắng Nhược Vi bị người ta lừa, dù sao chính lão vừa mới thoát ra khỏi một chuyện như vậy, không muốn nha đầu Nhược Vi còn nhỏ tuổi liền gặp phải chuyện tương tự.

Vừa vào trong trấn liền trực tiếp đi đến nha môn, trong nha môn có người mà thôn trưởng quen biết, thôn trưởng đem người này giới thiệu cho Nhược Vi, cảm giác người kia một ngày nào đó sẽ hữu dụng đối với Nhược Vi, Nhược Vi lại thấy thôn trưởng tặng ít thứ cho người nọ, mới nhớ tới mình quên rằng thời đại này cũng có quy tắc ngầm, không tặng lễ không làm được chuyện.

Điều này làm cho Nhược Vi đối với đạo lý đối nhân xử thế càng hiểu hơn một chút.

Ở nha môn mà có người quen thật là dễ làm việc, chuyện rất nhanh đã làm xong, người trung gian cũng không thu những thứ tiền khác, cái này Nhược Vi cũng không ngờ tới, lúc đi Nhược Vi cũng cho người nọ một chút bạc, mặt mày người nọ lập tức hớn hở.