Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 47: Mua đất (hai)



Nhược Vi mang theo Đào Đào vào trong sân, ngồi ở dưới cây đại thụ, quả thật là hơi lạnh, suy nghĩ một chút cảnh tượng trong sân nhà mình về sau này, chắc cũng không khác với cái này là bao.

“Nha đầu Nhược Vi có chuyện gì muốn tìm thúc sao?” Sau khi ngồi xuống thôn trưởng hỏi Nhược Vi.

“Thúc, ta cũng không muốn quanh co khách sáo với người, trong thôn có còn đất bán hay không, vốn là ta muốn mua thêm một khoản đất nữa”. Nhược Vi có chút vội vàng hỏi.

Thái Hoa thẩm ngồi ở cửa may giầy tập trung tinh thần nghe bọn Nhược Vi nói chuyện, nghe thấy Nhược Vi lại muốn mua thêm đất, thoáng một cái thất thần, liền bị kim đâm trúng, ngón tay nhỏ ra một giọt máu chảy ra ngoài.

Không dám lên tiếng, chỉ sợ bị bọn Nhược Vi phát hiện mình nghe lén, thật ra thì Nhược Vi đã sớm phát hiện, từ lúc luyện võ tới nay, tai mắt càng thêm tinh tường, hơn nữa dưới tác dụng của Linh Tuyền Thủy, hiện tại trong khoảng mười dặm động tĩnh nào Nhược Vi cũng có thể cảm giác được. Động tĩnh rất nhỏ bên cạnh đã sớm chạy không thoát khỏi lỗ tai Nhược Vi rồi.

Nhìn dáng vẻ Thái Hoa thẩm nghe lén, nhìn thế nào Nhược Vi cũng cảm thấy bộ dạng của Thái Hoa thẩm rất khôi hài, cũng mặc kệ bà ấy đi, dù sao nói ra thì chuyện này bây giờ cũng không phải là bí mật nữa rồi, mà cho dù Thái Hoa thẩm không nghe trộm, thì khi mình đi mua đất, người ta cũng biết, nhưng mà loại hành động này Nhược Vi cũng không thích.

Thôn trưởng nghe được Nhược Vi muốn mua đất, trong lòng có rất nhiều loại ý định, suy nghĩ một chút không phải mình còn có vài miếng đất khá lớn vẫn bỏ đó không dùng tới sao?

Ngược lại về chuyện này thôn trưởng cùng Thái Hoa thẩm lại có suy nghĩ rất giống nhau. Cùng muốn đem mảnh đất nhà mình bán cho Nhược Vi.

Thôn trưởng nghĩ thầm vài miếng đất này của nhà mình mặc dù đã rất lâu rồi không có đi xử lý qua, nhưng trước kia thời điểm cha mẹ vẫn còn, vài miếng đất này cũng rất phì nhiêu, chỉ cần chăm bón thật tốt, cũng sẽ không tệ lắm, mà bây giờ mình cũng không dùng tới, còn không bằng đưa giá thấp một chút đem bán cho nha đầu Nhược Vi, còn không bằng để cho nha đầu Nhược Vi thiếu mình một cái nhân tình, thôn trưởng khi còn bé cũng đã trải qua một khoảng thời gian học hành, cũng biết chút chữ, ở trong thôn cũng coi là người có kiến thức, uy vọng tương đối cao.

Huống chi hắn phát hiện năng lực của nha đầu Nhược Vi so với những đứa con trai kia cũng không kém, thậm chí còn tốt hơn nữa đó chứ, thấy Nhược Vi trong thời gian ngắn xây nhà ở mới, quen biết với người của Đại Tửu Lâu ở trấn trên, nếu không có chút năng lực đúng là không thể nào làm được, nhìn thiếu gia của Túy Tiên lâu thường ở nhà nha đầu Nhược Vi, quan hệ nhất định rất tốt.

Thôn trưởng ở trong lòng nghĩ, sợ là mấy năm tới đây, còn không biết nhà của nha đầu Nhược Vi sẽ phát triển trở thành cái dạng gì nữa đó chứ.

Từ lúc bắt đầu có giao thiệp với nha đầu Nhược Vi tới nay, nhìn nha đầu Nhược Vi cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, đem đất trong nhà hạ thấp giá một chút bán cho nha đầu Nhược Vi, mình cũng sẽ không thiệt thòi bao nhiêu, mà trước kia những lễ vật mà nha đầu Nhược Vi đưa cho nhà mình cũng rất đáng giá.

Ông bà cũng đã dạy bánh ít đi bánh quy lại, mình cũng không thể mí mắt quá cạn, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ có chuyện cần tìm người ta giúp một tay.

Hiểu rõ ràng những thứ này, trong lòng cũng buông lỏng. “Hiển nhiên là có, nha đầu Nhược Vi muốn mua bao nhiêu?”

Thấy vẻ mặt thôn trưởng thay đổi liên tục, Nhược Vi còn tưởng rằng chuyện này sẽ rất khó làm nữa kìa, nhưng nếu có thể mua được đất, trong lòng thôn trưởng nghĩ cái gì mình có muốn nhúng tay vào cũng không được.

“Dạ thưa, không biết thúc có biết có phần đất nào mà có cả một mảng lớn dính liền với nhau không?” Nhược Vi nghĩ tới chuyện nếu là mua mấy phần đất rời rạc, thì rất bất lợi cho chuyện coi sóc.

Thôn trưởng vừa nghe xong, liền nghĩ tới vài miếng đất này của nhà mình không phải là liền tục một khối sao, cũng là bởi vì muốn đem một khối duy nhất bán đi, nên vẫn luôn không có người nguyện ý mua, ở nơi này cũng không có nông dược hay phân hóa học gì, cũng không phải là thời đại cơ giới hoá, trừ phi trong tay có chút tiền hoặc là gia đình giàu có, bằng không người bình thường sẽ không mua quá nhiều đất như vậy, mua đất mà trong nhà không có tiền cũng chỉ là để bỏ hoang thôi, quan phủ có Văn tự quy định rõ ràng, đem đất đai bỏ hoang gây lãng phí sẽ bị trị tội.

Cho nên mảnh đất trong nhà kia vẫn để ở đó mà không bán được, hàng năm còn phải tốn tiền bạc đi xử lý, không thể để cho thành đất hoang được, bằng không người của quan phủ biết được cũng sẽ không tiện ăn nói.

“Nha đầu Nhược Vi a! Trong nhà thúc có mấy miếng đất liên tục thành một mảnh lớn, để đó lâu rồi cũng rất muốn bán đi, vừa đúng phù hợp với điều kiện mà ngươi nói, thúc dẫn ngươi đi xem một chút, nếu là cảm thấy không được không mua cũng không sao”.

Nhược Vi vừa nghe xong trong lòng cũng rất vui mừng, Nhược Vi cũng không sợ thôn trưởng lừa gạt mình, nhìn lại khoảng thời gian từ lúc tới nơi này sinh sống, vẫn có thể nhìn ra được thôn trưởng không phải là một người lòng dạ hiểm độc, mà là một người công chính liêm minh, làm thôn trưởng nhiều năm như vậy, thấy người trong thôn đối với thôn trưởng cũng đều rất phục tùng.

Một người như vậy Nhược Vi rất yên tâm.