Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 32: Lão đầu kỳ quái (hai)



Ban đêm người nọ lại phát sốt, bất qua sau khi uống sau nước bên trong không gian thì cũng không có cái gì đáng ngại, hơn nữa cũng đổ mồ hôi, trên người cũng không còn sốt nữa rồi. [Diễn đàn ]

Cứ như vậy Nhược Vi chăm sóc người nọ suốt một đêm, nói thầm trong lòng lão đầu kỳ quái này ở đâu ra, thật là làm nàng mệt chết, một đêm không có nghỉ ngơi.

Sáng sớm dậy thật sớm dùng thịt nạc ngày hôm qua mua về băm nhuyễn nấu cháo, đặc biệt là dùng nước suối trong không gian nấu, không có đổi nước bình thường, trong nhà dùng là có lúc đổi nước bên ngoài, nước không đổi uống vào tốt cho thân thể hơn, cháo hâm nóng trên lò, chờ người kia tỉnh lại, mình cũng uống chút cháo, tối hôm qua Đào Đào và Thuỵ Ca cũng ngủ trễ đến giờ chưa dậy giường.

Vốn định về phòng mình nằm nghỉ một chút, ai ngờ ngủ một hồi tỉnh lại đã không còn sớm, vội vàng đi phòng khách nhìn lão đầu kỳ quái, người còn chưa tỉnh.

Lại đi gọi Đào Đào và Thuỵ Ca rời giường, hai tiểu bánh bao mơ mơ màng màng bị Nhược Vi túm rời giường, bây giờ đã không còn sớm, nếu không rời giường cháo ăn sẽ không ngon.

Nhược Vi đã rất lâu không có gọi bọn hắn rời giường, trong khoảng thời gian này tới nay, đều là Thuỵ Ca đúng lúc tỉnh lại gọi Đào Đào rời giường, Nhược Vi nghĩ tới để cho bọn họ học tính độc lập từ nhỏ cũng là chuyện tốt, cũng không thế nào trông nom, như bây giờ, thật khiến người cảm thấy trong lòng ấm áp.

Múc nước cho hai người rửa mặt xong, nhìn bộ dáng đáng yêu của hai người, không kiềm được hôn hai cái, Đào Đào cũng làm theo hôn trở lại, Thuỵ Ca còn hơi xấu hổ một chút, đứa nhỏ này đã để lòng mẹ thương con của cô gái trẻ hiện đại xúc động muôn vàn.

Hai huynh đệ mỗi người mỗi vẻ, cũng làm cho người ta yêu thích cực kỳ, hiện tại mỗi ngày trôi qua vô cùng tốt, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ,dáng dấp không tệ, mỗi lần đi trấn trên mọi người thấy đều khen, Nhược Vi đắc ý vô cùng.

Cho Đào Đào và Thuỵ Ca ăn cháo xong, người kia còn vẫn chưa tỉnh lại, sẽ không còn có thương tổn nào khác mà không phát hiện chứ! Có hay không bị nội thương. Không được, nếu như thực đúng như vậy thì thật gây phiền toái lớn.

Dọn dẹp phòng bếp sau lại đi phòng khách nhìn một chút, nàng cũng không muốn chọc phải phiền toái gì, Đào Đào và Thuỵ Ca ăn cháo xong đã chạy đi phòng khách nhìn rồi.

Mà lúc này người nằm trên giường đã tỉnh lại, chỉ thấy hắn khó khăn mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh tất cả đều là xa lạ, cố gắng muốn ngồi dậy, tuy nhiên lại không có hơi sức, lập tức liền gục xuống.

Vừa đúng lúc này Đào Đào và Thuỵ Ca đi vào nhà, nhìn thấy người kia ngã xuống, nhìn thấy người tỷ tỷ cứu đã tỉnh, trong lòng Đào Đào và Thuỵ Ca rất vui vẻ.

“Lão gia gia, ngươi đã tỉnh lại rồi à, còn có nơi nào không thoải mái không? Ngày hôm qua ngài ngã ở ngoài cửa nhà ta, tỷ tỷ và ta đỡ ngài đi vào, tối ngày hôm qua ngài phát sốt, trên người lại có vết thương, hiện tại thì tốt lên chút nào chưa?

Long Bá Thiên ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ rất là đang yêu đi vào trong nhà, đang đứng ở cửa nhìn mình.

Nhớ được là mình là bị con nuôi của mình phản bội, bị người đuổi giết đến đây, không có khí lực mới té xỉu ở cửa nhà người ta.

Không ngờ người kia lại ác độc như vậy, ra tay tàn nhẫn với mình, còn tìm người đuổi giết mình, trong lòng liền hận không được đem hắn róc xương lóc thịt, nhưng hôm nay tình hình như vậy, cũng không thể gấptrở về chỗ đó.

Thở dài, không ngờ hắn đường đường là lâu chủ Tinh Nguyệt lâu cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy. “Lão gia gia, người làm sao vậy”, truyền tới bên tai thanh âm của đứa trẻ, “Thôi! Cứ như vậy đi!”

“Không có việc gì, lão gia gia hiện tại không sao, đa tạ một nhà các ngươi cứu lão già này.”

“Đào Đào, Thuỵ Ca, tỉnh chưa”, đang muốn hỏi chút gì, bên ngoài truyền đến âm thanh của một cô gái, có phải là tỷ tỷ trong miệng hai đứa trẻ này nói cứu mình không!

“Tỷ tỷ, lão gia gia tỉnh, người mau vào xem một chút!”

Ngoài cửa tiến vào là một tiểu cô nương chừng mười tuổi, chẳng lẽ là đây chính là tỷ tỷ mà hai tiểu tử này nói, nếu đúng như vậy thì tiểu cô nương này lá gan trái lại rất lớn.

Ở Long Bá Thiên quan sát Nhược Vi đồng thời Nhược Vi cũng quan sát người mình cứu, thấy hai mắt hắn khác hẳn có hồn, ánh mắt khí phách, thượng vị giả hơi thở mãnh liệt.

Mà trong lòng Long Bá Thiên cũng cảm thấy tiểu cô nương này không tệ, rất có gan dạ lại sáng suốt, có thể dưới ánh mắt của Long Bá Thiênmình có thể bình tỉnh ung dung như vậy không được mấy người, huống chi là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy.

Cử chỉ hào phóng rộng lượng, so với những tiểu thư khuê tú mạnh mẽ hơn nhiều, nếu là tôn nữ của mình thì tốt quá.