Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 27: Hiên Viên Hạo tới chơi (hai)



Mời hai người vào phòng khách ngồi xuống, rót Hoa Trà tự chế, Nhược Vi không có yêu thích khác, chính là thích điều phối tại nhà chính mình, trà này mặc dù so sánh lại không hơn các loại Đại Hồng Bào, nhưng coi như là mỗi người mỗi vẻ rồi.

Bao chưởng quỹ cùng Hiên Viên Hạo âm thầm quan sát cái phòng khách này, cảm thấy cùng phòng khách bình thường nhìn thấy không giống nhau, cảm giác rất ấm áp còn không tầm thường, làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.

Đây đều là Nhược Vi chậm rãi bày biện, vẫn còn không tính là hoàn thành, về sau cũng sẽ trang trí từ từ, hiện tại cũng không gấp được, có chút đồ thủ công đang đặt mua còn chưa có làm xong, chủ yếu là Nhược Vi muốn yêu cầu cái gì cũng là phần độc nhất, làm người thợ người cũng muốn thử đến, không gấp được, dục tốc bất đạt (ý nóng vội thì hỏng việc).

Cũng rót thêm cho mình trà lài, ngồi ở chỗ đó, Đào Đào cùng Thụy Ca cũng có cảm giác rất hứng thú ngồi ở bên cạnh Nhược Vi, đang cầm ly trà đưa lên miệng nhỏ uống.

Hiên Viên Hạo cùng Bao chưởng quỹ cầm ly trà nho nhỏ nhấp miệng, vốn là cũng chỉ là ý tứ uống một hớp, dù sao người ta chủ nhân rót nước trà cho ngươi, ngươi không uống cũng không tiện.

Ai ngờ trà lài vào miệng, thế nhưng cũng không kém, có mùi hoa nhàn nhạt, mùi thơm ngát xông vào mũi, lại không có vị ngán, bình thường, cơm nước xong uống chút còn phân giải chút dầu mỡ, có thể nói rất nhiều chỗ tốt.

Trong lòng Hiên Viên Hạo tất nhiên rất vui mừng, cảm thấy nàng tựa như một quyển sách vĩnh viễn cũng không biết kết cục, mỗi khi mở ra một tờ cũng có thể làm cho người kinh hỉ.

Uống trà, Nhược Vi nhanh chóng ở trong đầu nhớ nguyên nhân hắn tới nhà, chỉ là nghĩ như thế nào cũng có chút không hiểu, dù sao trong nhà mình thật đúng là không có gì có thể để cho bọn họ lo nghĩ.

Mặc dù mình bây giờ đang ở trong thôn xem như không sai, nhưng cùng bọn họ so sánh, người ta căn bản cũng không thèm, cho nên hắn thật đúng là không nghĩ ra chuyện này.

Hiên Viên Hạo nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lóe lên các loại vẻ mặt, tâm tình rất là vui vẻ, một hồi ảo não, một hồi rối rắm, một hồi mờ mịt, tóm lại vẻ mặt rất phong phú.

Khụ, uống trà, Hiên Viên Hạo ho khan một tiếng, ám hiệu Bao chưởng quỹ.

Bao chưởng quỹ thấy hình dáng này của lão bản mình, trong lòng đoán chừng hận không thể không biết, thế nào thấy cô gái nhỏ nhà người ta tại đây có bộ dáng này, không hề có một chút phong thái bình thường nào.

“Nhược Vi cô nương, hôm nay mạo muội tới cửa quấy rầy, thật sự là xin lỗi.”

Bao chưởng quỹ mở lời nói.

“Cái gì quấy rầy hay không, không ghét bỏ đây là nông thôn là được rồi.”

“Đâu có đâu có, nơi này ngược lại phong vô cùng tốt, về sau già rồi ta còn muốn tới đây dưỡng lão nữa, đến lúc đó cùng cô nương làm hàng xóm, cô nương chớ ghét bỏ lão già là tốt.”

“Bao chưởng quỹ cũng chớ nói như thế, nào dám ghét bỏ ngài, ngược lại ngài không ngại chúng ta là tốt.”

“Hôm nay không biết hai vị tới đây là có chuyện quan trọng gì muốn làm ư, có cái gì Nhược Vi có thể giúp được thì cứ việc nói, nếu không giúp được thì nói ra chủ ý cũng tốt.”

Hiên Viên Hạo ở một bên nhìn Nhược Vi cùng Bao chưởng quỹ nói chuyện với nhau, nhìn Nhược Vi cho dù là đối mặt Bao chưởng quỹ, đối với loại người từng trả mà nói, tuyệt không luống cuống, trong lòng liền đặc biệt kiêu ngạo, luôn cảm giác ánh mắt của mình thật là tốt.

“Thật ra thì cũng không có đại sự gì, chính là công tử chúng ta muốn ở Liễu gia thôn mua đất xây nhà, thuận tiện tới xem cô nương một chút, thật ra sự thật chính là người khác muốn gần quan được ban lộc mà thôi.”

“Ồ! Mua đất xây nhà?” Ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Hạo, vừa đúng chống lại ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Hạo.

“Hạo ca ca tại sao lại muốn mua đất xây nhà ở cái chỗ này, các ngươi ở trong thành không phải dễ dàng hơn sao?”

“Không có gì, cái chỗ này ta ngược lại thật ra thật thích, hoàn cảnh tốt, nhìn thoải mái, cũng không phải là về sau vẫn ở tại nơi này, về sau tới nghỉ hè hay là gì cũng có thể.”

Hiên Viên Hạo nhìn chằm chằm Nhược Vi, Bao chưởng quỹ nhìn cũng thấy chủ tử mình thật mất mặt, Nhược Vi cũng bị hắn nhìn cũng ngượng ngùng, hai gò má dính vào đỏ ửng, gương mặt non mềm, thật là mê người.

“Vậy Hạo ca ca muốn mua đất, tìm được rồi sao?”

“Cách nhà ngươi không xa, về sau chúng ta sẽ trở thành hàng xóm rồi, Nhược Vi muội muội phải chăm sóc nhiều hơn a!”

“Ta chăm sóc, ta chăm sóc.” Đào Đào ở một bên cũng muốn tham gia vào, mọi người đều bị Đào Đào đáng yêu chọc cười.

Hắn thật đúng là khoác lác vô sỉ, một đứa trẻ nhỏ, thật không biết người nào chăm sóc ai đó, chỉ là Nhược Vi nghĩ tới cứ nếu như người nhà bọn hắn cũng sẽ không tới cái địa phương này ở vài ngày.

“Chăm sóc không dám nhận, có cái gì giúp được thì cứ việc nói.”

“Vậy được, về sau vừa có cơ hội sẽ tới phiền toái Nhược Vi muội muội.” Hiên Viên Hạo khó được đùa giỡn nói xong, gương mặt không có ý tốt, trong lòng đang suy nghĩ về sau muốn như thế nào mới có thể ngày ngày tới phiền toái người ta!