Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 2: Nhà chỉ có bốn bức tường



Ăn xong, nấu nước nóng cho hai đệ đệ rửa mặt và chân, sau đó tự mình rửa sơ qua rồi tranh thủ lên giường ngủ sớm, bởi vì trong nhà thật sự là nghèo quá, mặc dù có giường, nhưng chăn bông lại không đủ, tỷ đệ ba người ngủ ở trên một cái giường như vậy sẽ không cảm thấy lạnh.

Lúc còn cha mẹ, điều kiện nhà so với hiện tại tốt hơn, nhưng sau khi cha mẹ qua đời, họ hàng thân thích đem những gì trong nhà có thể lấy được cầm đi, ba đứa bé không có sức chống cự, đâu phải là đối thủ của những người đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ nhà mình bị những kẻ lòng lang dạ sói lấy đi.

Bây giờ trong nhà chỉ còn sót lại những đồ rách rưới, dùng cách nói của những người đó thì đây là bọn hắn tốt bụng để lại cho bọn họ, gặp qua không biết bao nhiêu người không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.

Suy đi nghĩ lại, để sau này có thể sống tốt thì cần phải suy tính một chút. Lăn qua lộn lại, có chút ngủ không được, có chút hưng phấn, muốn ở nơi này, tìm được thuộc về mình, mà bây giờ có chính là chăm sóc tốt hai người đệ đệ, cho nên nàng có thật nhiều chuyện có thể làm đấy. Chờ có tiền, thì cho hai đệ đệ đến trường, không cầu thi đỗ Trạng Nguyên gì, chỉ cầu có thể biết chữ, đừng làm người mù chữ là được rồi.

Trong lúc suy nghĩ, từ từ ngủ thiếp đi, tiếng hít thở của người một nhà ở nơi này vào ban đêm mùa xuân khác rõ ràng.

Ưhm, cứ thấy có cảm giác là lạ trên mặt, híp mắt nhìn thì thấy bàn chân nhỏ của Đào Đào bỏ vào bên miệng của mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang chiếu rọi, mới biết là đã dậy trễ, lại quay đầu nhìn về phía giường hoàn hảo Thụy ca vẫn chưa rời giường, bằng không bảo mình làm sao chịu cho nổi! Mấy ngày nay, nó cũng mệt mỏi, thật vất vả mình khoẻ lên một chút, nó mới ngủ quên! Như vậy thật tốt. 『 Diễn đàn 』 chỉ là mình phải mau chóng rời giường, bằng không chờ bọn hắn tỉnh sợ rằng phải chết đói.

Cẩn thận rời giường, đắp kín mền cho bọn hắn rồi lặng lẽ ra khỏi gian phòng.

Đến bên cạnh giếng chuẩn bị nước, nhìn xuống bóng trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ngũ quan xinh xắn, bề ngoài không làm cho người ta rất kinh ngạc, bất quá cũng là một tiểu giai nhân thanh tú, nhưng mà bây giờ ăn uống không được tốt, dinh dưỡng bổ sung không đủ, tóc có chút vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có huyết sắc, bất quá về sau chờ kiếm tiền, từ từ bồi bổ. Rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái, không khí cổ đại thật tốt, do tối hôm qua nghĩ thông suốt tất cả nên hiện tại tâm tình đặc biệt tốt.

Bây giờ cái nhà này có hai gian phòng và một phòng bếp nhỏ tạo thành nhà, bên ngoài là một cái sân nhỏ, còn có mảnh vườn rau, bất quá mặt trên không có gì cả, đoán chừng là sau khi cha mẹ qua đời không có ai xử lý, hiện tại một mảnh hoang vu, không sao, đến lúc đó tự mình trồng chút rau.

Bên ngoài dùng nhánh trúc làm thành rào chắn, có một cái cửa nhỏ, ai tới cũng có thể đi vào, thật không có cảm giác an toàn, chỉ cần là người có ý đồ xấu cũng có thể đi vào, hoàn toàn chính là hình thức, chỉ là đoán chừng cũng có thể ngăn cản con gà ngăn cản con vịt gì đó vào ra!

Nhưng mà bây giờ nhà mình không có gì cả, không chừng cả ăn trộm cũng ghét bỏ đấy chứ! Tối ngày hôm qua, nàng lục đông lục tây tìm xem có gì đó không, rốt cuộc ở một cái bình nhỏ bên trong tìm được một khoản tài sản cuối cùng của nhà mình, ba mươi đồng, bi thống, này cùng không hề có khác gì nhau? Được rồi, thôi thì có còn hơn không, nhớ trong nhà vẫn có vài mẫu đất, chỉ là cũng có một thời gian không ai đi xử lý, ôi, sau này con đường phía trước chính là con đường quanh co. 『 Diễn đàn 』

Sau nhà là một ngọn núi lớn, chỉ có nhà mình mới xây nhà ở chỗ này, thật ra khiến Nhược Vi vui mừng một phen, như vậy về sau mặc kệ nhà đang làm gì, tất cả mọi người không dễ dàng phát hiện, mình cũng không muốn chuyện gì cũng bị bại lộ dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nói này nói nọ, lúc rảnh rỗi sẽ lấy ra bàn tán.

Nhanh chóng đem những rau dại còn thừa buổi tối ngày hôm qua ra rửa lại, nổi lửa, bắc nồi, tất cả đều chuẩn bị xong, đi gọi hai huynh đệ ăn cơm, mặc dù không nhìn thấy hạt gạo.

Trên giường hai đứa trẻ ngủ say, có chút không đành lòng đánh thức chúng dậy, nhưng nghĩ đến một lát nữa thức ăn sẽ nguội, thôi thì đành phải đánh thức chúng dậy vậy, Đào Đào đáng yêu dụi dụi mắt, “Tỷ tỷ, đệ đói bụng”,Ta biết ngay mà! Khẳng định thức dậy sẽ đói. “Tỷ tỷ đã làm cơm xong, Đào Đào và Thụy ca rời giường là có thể ăn”. “Dạ, tỷ tỷ giúp đệ mặc quần áo với” “Được, tỷ tỷ giúp Đào Đào mặc quần áo, Thụy ca muốn tỷ tỷ mặc quần áo cho đệ không?” “Không cần, tỷ tỷ, tự đệ sẽ mặc.” Nhìn đứa này, lại nhìn sang đứa kia, đều cảm thấy thật đáng yêu, trong lòng mềm rối tinh rối mù, hoàn hảo đều là của ta!

Mặc quần áo tử tế rồi cho chúng rửa mặt, một nhà ba người ngồi chung một chỗ ăn rau dại không có một chút dầu mỡ, ngoài phòng ánh mặt trời vừa lên, trong lòng ấm áp, mặc dù nhà rất nghèo, nhưng cảm thấy rất hạnh phúc, cảm tạ trời cao để cho nàng có người nhà đáng yêu như thế.

Ăn xong, rửa bát đũa, quyết định kế tiếp nên làm gì, chỉ là dù muốn làm gì đi nữa thì cũng phải tìm thức ăn cho buổi tối hôm nay mới được, trước tiên cần phải đi lên núi tìm thức ăn rồi mới có thể tính đến những chuyện khác, bây giờ là mùa xuân, ở nơi này vạn vật sinh sôi nên việc kiếm thức ăn rất dễ dàng.

Mang theo hai giỏ trúc, dẫn hai đứa trẻ từ sau nhà mình đi lên núi, không yên tâm để bọn chúng ở trong nhà, dù sao cũng còn nhỏ, mặc dù trưởng thành sớm, có một số việc vẫn là không hiểu, trong trí nhớ, những họ hàng thân thích kia thỉnh thoảng sẽ tới tìm gây phiền toái, mất hứng liền dùng quyền cước đối với ba tỷ đệ.

Hiện tại cần lấy rau dại mà sống sợ chỉ có mình nhà mình thôi, dù sao những nhà khác đều có người lớn, nhà ai mà không dự trữ lương thực, còn có thể đi ra trấn trên tìm một chút chuyện làm, kiếm chút tiền, haiz, không sao, về sau tất cả sẽ khá hơn.

Bởi vì dậy trễ, hiện tại cũng trưa rồi, cũng chính là mười một giờ ở hiện đại, bên đường sương sớm đã bốc hơi hết, cũng tốt như vậy tương đối khô mát.

Đi một hồi, vào trong rừng cây, lấy ra lưỡi hái nhỏ trong sọt, quan sát kỹ bốn phía, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ rắn, bây giờ là mùa xuân, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. “Đào Đào, đệ thích ăn cái gì, chờ sau này tỷ tỷ kiếm tiền mua cho đệ”. “Tỷ tỷ, đệ muốn ăn kẹo hồ lô được không?” “Đương nhiên là có thể.” “Thụy ca thì sao, có muốn thứ gì không?” “Tỷ tỷ, Thụy ca không muốn gì cả”. Ôi, quả nhiên đứa trẻ trưởng thành sớm! “Ngẫm đi ngẫm lại! Về sau tỷ tỷ sẽ kiếm thật nhiều tiền. Đào Đào cẩn thận đừng để bị ngã, tỷ tỷ sẽ đi theo.”

“Chờ sau này tỷ tỷ kiếm tiền, thì sẽ xây cho chúng ta căn phòng lớn, mua thật nhiều đồ ăn ngon cho Đào Đào và Thụy ca, mua thật nhiều quần áo mới cho các đệ, sau đó cho Đào Đào và Thuỵ ca đến trường.”

“Tỷ tỷ, về sau sẽ cho đệ đến trường?” Nghe được về sau có thể đi đến trường, lần nữa đứa trẻ Thuỵ ca sớm trưởng thành cảm thấy cảm động, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể được đến trường.

“Dĩ nhiên, tỷ tỷ kiếm tiền sẽ đưa các đệ đi, cho nên, về sau Đào Đào và Thụy ca đều phải nghe lời tỷ tỷ nha.”

“Dạ, Đào Đào (Thụy ca) sẽ nghe lời của tỷ tỷ.”

“Ừhm, Đào Đào và Thụy ca thật ngoan, được rồi, chúng ta mau đi tìm thức ăn đi.”

Trên đường đi kiếm, trong sọt đã đào được kha khá rau dại, nhưng vẫn muốn tìm thứ khác, không biết có thể tìm được một ít nấm không.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, ba tỷ đệ trò chuyện, cũng không thấy mệt mỏi, chỉ là có chút khát. Phía trước có một khoảng đất trống, mặt trời chiếu không tới, “Đào Đào và Thụy ca đi đến đó ngồi nghỉ một lát, tỷ tỷ đi tìm chút nước cho các đệ uống, không nên chạy loạn biết không! Thụy ca phải trông chừng kỹ đệ đệ biết không?” “Dạ, tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ trong chừng kỷ đệ đệ, tỷ tỷ, Đào Đào sẽ không chạy loạn đâu!”Đào Đào dùng đôi mắt to đáng yêu của hắn nói với ta, thật là đáng yêu, đầu hàng ngay tại chỗ, được rồi, tỷ tỷ đi tìm nước, ngoan ngoãn nha!