Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 32: Đạo sĩ thật



Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: KaoruRits.

Tối hôm nay Nguyễn Tiêu không đi làm thêm, mà là treo mấy cái bình nhỏ, xách theo một túi nhang đèn, kêu taxi đi ra ngoại thành. Ngày hôm qua đã nói muốn thỉnh mời mấy cấp dưới ăn cơm, cậu thân là Thành Hoàng gia đương nhiên không thể thất tín, trong thành phố không tiện cho lắm, không bằng vẫn là đến chỗ cũ.

Đến vào sơn cốc yên lặng kia, trước tiên Nguyễn Tiêu lấy ra ba cây nến sáp ong bật lên, nói: "Mỗi người một cây."

Vừa dứt lời, bình nhỏ bên hông cậu liền vụt ra từng sợi khói đen, chỉ chốc lát sau, ba con quỷ xếp hàng đứng ngay trước cậu.

Miêu Tiểu Hằng nhìn ngọn nến, nhỏ giọng mà kinh hô: "Oa! Bự quá!"

Đàm Tố và Lý Tam Nương cũng rất vui sướng, bữa ăn ngon ai mà không thích chứ? Huống chi đây còn là cấp trên mời ăn cơm.

Nguyễn Tiêu lại móc ra một bó nhang, phân ra bốn cây đốt lên.

"Tới tới tới, mỗi người một phần, hút xong còn nữa."

Tục dân gian nói thần ba quỷ bốn, chú ý một điều dương cao hơn âm, mấy lưu trình hiến tế thần linh đều ba ba mà tới, cho quỷ thì cứ bốn bốn mà tới. Mấy con quỷ này có hai con là quỷ thần, còn có một con lại là tiểu quỷ nhỏ xíu, bản thân cậu lại là Thành Hoàng gia thân dương thế, dứt khoát cứ mặc kệ quy tắc gì, cho nhiều là được.

Ba quỷ cũng không ngại, từng người đứng phía trước phần thuộc về chính mình kia, nỗ lực hút —— ngay cả nữ quỷ ưu nhã như Đàm Tố cũng không ngoại lệ. Sau đó mọi người ăn qua nến, Đàm Tố thong thả ung dung dùng quỷ lực ngưng tụ thành một con dao nhỏ, cắt xuống từng mảnh nến sáp ong, đặt vào trong miệng hưởng thụ mà nhấm nuốt.

Lý Tam Nương nhìn xem Đàm Tố, cảm thấy bộ dáng của cô đặc biệt đẹp, trong nháy mắt thu lại quỷ tương tham lam của mình. Cô nàng cũng học theo Đàm Tố, cắt ngọn nến thành lát, ăn từng miếng nhỏ.

Tiểu quỷ Miêu Tiểu Hằng thì mặc kệ, bé vô cùng cao hứng mà ôm nến sáp ong gặm, gặm đến đầy mặt đều là vụn nến, bộ dáng nhỏ nhắn gấp không chờ nổi kia đáng yêu cực kỳ, nhìn làm người ta phải bật cười.

Thấy mọi người ăn như vậy, Nguyễn Tiêu cũng rất cảm khái, nói: "Trước kia vội vàng đắp tượng, là ta bạc đãi mọi người. Hiện tại thần thân của ta thành rồi, con đường thần này cũng cơ bản đi lên quỹ đạo, về sau nếu mọi người thèm quá cứ việc nói thẳng, có cơ hội ta cho mọi người ăn —— cũng không thể bắt mọi người đói bụng làm việc chứ, đúng không?"

Đàm Tố cong mắt, dùng mu bàn tay cọ cọ khóe môi.

"Nếu Thành Hoàng gia đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ không khách khí."

Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Ta hiện tại không có tiền gì, nhưng ngẫu nhiên một chút hương nến vẫn không thành vấn đề. Chờ sau này nếu là có khoản thu nhập thêm gì đó, nhất định thêm cơm cho mọi người."

Nghe cậu nói, Lý Tam Nương vừa vặn ăn xong, lau miệng một cái rồi nói: "Có thể đi theo Thành Hoàng gia làm việc cũng là phúc của chúng tôi."

Ánh mắt Đàm Tố hơi sáng lên, tỏ vẻ tán đồng, rõ ràng là nữ quỷ sắc mặt trắng bệch, giờ phút này lại vẫn để lộ ra một sự thanh tao hấp dẫn người khác. Khi còn sống, cô sống vừa tốt vừa không tốt, trải qua nhấp nhô, sau khi chết tuy rằng mỗi đêm đều rất bận rộn, lại rất phong phú, tâm tình cũng nhẹ nhàng chưa bao giờ có khi còn sống.

Ba cây nến chỉ trong chốc lát đã bị ăn xong rồi, nhang trong tay Nguyễn Tiêu vẫn còn bó lớn, cậu lại chuẩn bị ra bên ngoài lấy, nhưng mà mới vừa vói tay vào trong túi, chợt phát hiện Đàm Tố và Lý Tam Nương đồng thời dựng lỗ tai lên.

Tay Nguyễn Tiêu khựng lại: "Làm sao vậy?"

Lúc khoác thi thể thân xác, thân và hồn cậu không hợp làm một, ngược lại ảnh hưởng sự nhạy bén nên có.

Hai nữ quỷ nhăn mày lại, nói: "Hình như có người đến gần đây."

Nguyễn Tiêu lập tức đứng lên.

Miêu Tiểu Hằng lau lau khuôn mặt nhỏ, xung phong nhận việc mà nói: "Em đi hỏi thăm cho anh."

Nguyễn Tiêu trực tiếp cự tuyệt: "Không được, con nít con nôi mạo hiểm làm chi? Hơn nửa đêm đến nơi này, còn không biết là người nào nữa." Cậu nhìn hai nữ quỷ một cái, hơi suy tư rồi nói, "Tam Nương, chị đi nhanh về nhanh."

Mặt Ngựa tốc độ nhanh nhất, cũng thích hợp nhất.

Lý Tam Nương nghe xong mệnh lệnh thì không chút hàm hồ, lập tức liền chạy như bay về hướng cảm ứng được.

Nguyễn Tiêu còn chưa yên tâm, bèn vẫy tay với tiểu quỷ nói: "Tiểu Hằng, vào bình trước đi."

Miêu Tiểu Hằng "Vèo" một cái chui lại về bình, chỉ lộ ra cái đầu quỷ to to, lặng lẽ hỏi: "Ca ca, sẽ xảy ra chuyện hở anh?"

Nguyễn Tiêu ấn đầu bé về, nói: "Trẻ con đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Đàm Tố nghĩ nghĩ, cũng về lại bình.

"Tiểu Nguyễn, chị nấp đi trước, căn cứ tình huống lại phản ứng sau nhé."

Nguyễn Tiêu nói: "Cũng được."

Quỷ thần Mặt Ngựa cao lớn chạy như một cơn lốc mà đi, lại chạy như bay mà về, sau đó dừng một cái két, ngừng ngay trước mặt Nguyễn Tiêu.

Cô hạ giọng bẩm báo: "Có một tên lỗ mũi trâu mang theo mấy phú nhị đại không sợ chết tới……"

Trong lòng Nguyễn Tiêu tức khắc "lộp bộp" một cái.

Lỗ mũi trâu? Lỗ mũi trâu chính là chỉ đạo sĩ, đạo sĩ chính là người trong Huyền môn, cũng chính là… người có câu thông với thần linh. Đương nhiên, cũng không phải mỗi một đạo sĩ đều có bản lĩnh, nhưng Mặt Ngựa tận mắt nhìn thấy qua còn xưng hô như vậy, đó chắc chắn không phải đạo sĩ giả.

Ánh mắt Nguyễn Tiêu ngưng trọng, tay ra một chiêu biến Mặt Ngựa về nữ quỷ vào bình, chính mình thì vội vàng xoay người ngồi xổm xuống, cắm mấy cây nhang về con suối rồi đốt lên.

Mới vừa làm xong những chuyện này đó, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân hỗn độn của vài người.

·

"Đậu má, đó là người hay ma vậy?" Có người kinh khủng mà kêu lên, "Đại sư ngài mau qua nhìn xem!"

"Lưu Nhị, mày nhỏ giọng chút đi! Đừng kinh động đến mấy thứ dơ bẩn……"

"Tao thấy không giống ma, hay là chúng bị người ta nhanh chân đến trước rồi?"

Nguyễn Tiêu đứng lên, cũng lộ ra biểu cảm bị kinh sợ, nhìn qua hướng phát ra âm thanh.

"Là ai? Người nào?!"

Đón ánh trăng quạnh quẽ, Nguyễn Tiêu thấy được bộ dáng của những người đó.

Đi tuốt đằng trước chính là một đạo sĩ trung niên để râu dê, sắc mặt hồng hào, thân thể rất cường tráng, trên eo ông treo một thanh kiếm thất tinh, bước chân như bay, trên người mang theo một loại khí tràng thật kỳ diệu.

Phía sau ông có ba người trẻ tuổi đi theo gắt gao, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu hiện lưu hành, đang mồ hôi đầy đầu cầm đèn pin chiếu lung tung khắp nơi, hoang mang rối loạn, nhìn thật đúng là mấy tên phú nhị đại.

Nguyễn Tiêu đảo qua mấy hàng hiệu kia, hơi bị cạn lời.

Đường bên này không dễ đi đâu, mặc quần áo như vậy, chịu khổ không ít đi?

Nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài mấy chuyện đó, chỉ là tựa như nhẹ nhàng thở ra mà nói: "Hóa ra là một vị đạo trưởng, ngài xưng hô như thế nào?"

Thái độ của đạo sĩ rất hòa khí, nói: "Ta là đạo sĩ Dư của Chính Nhất Giáo*. Tiểu huynh đệ, trời đã tối thế này, sao cậu lại một mình ở đây?"

(*Tông phái đạo giáo nổi tiếng của Trung Quốc. Ngũ Đấu Mễ Đạo (五斗米道), cũng gọi Thiên Sư Đạo, là một giáo phái ra đời trong giai đoạn đầu của Đạo giáo. Từ đời Đông Tấn trở đi Ngũ Đấu Mễ Đạo được gọi là Thiên Sư Đạo, từ đời nhà Nguyên trở đi gọi là Chính Nhất Đạo. Mãi đến đời Trương Thịnh là con trai thứ tư của Trương Lỗ về cư ngụ ở núi Long Hổ Sơn và lấy tên của ngọn núi này làm tên đạo phái nên Thiên Sư Đạo lại được đổi thành Long Hổ Tông cho đến nay.)

Không đợi Nguyễn Tiêu nói chuyện, một người tuổi trẻ đến nắm nắm tay áo đạo sĩ Dư một phen, tự cho là thấp giọng hỏi: "Đại sư Dư, có phải cậu ta là ma không vậy?"

Đạo sĩ Dư không nhanh không chậm trả lời: "Vị tiểu huynh đệ này không phải ma quỷ, là người."

Mấy người trẻ tuổi như uống thuốc an thần, giọng điệu liền rất tùy tiện.

"Không phải ma…… Cậu ta muộn như vậy lén lút ở đây làm cái gì."

Nguyễn Tiêu không để ý đến bọn họ, chỉ nói với đạo sĩ trung niên: "Tết Thanh Minh qua còn chưa được bao lâu, tôi giành thời gian lại đây tế thủy quỷ, đây cũng là truyền thống cũ trước kia của chúng tôi. Đạo trưởng Dư sao muộn như vậy cũng lại đây?" Cậu nháy mắt cảnh giác nhìn trái nhìn phải, "Chẳng lẽ là lại đây bắt quỷ?"

Đạo sĩ Dư vội vàng trấn an nói: "Tiểu huynh đệ không phải sợ, tôi không phải tới bắt quỷ, chỉ là đi cùng vài vị tiểu thiện nhân vào núi thám hiểm mà thôi."

Nguyễn Tiêu cười cười: "Hóa ra là vậy, đạo trưởng thật là có hứng thú ghê nha. Tôi cũng tế xong rồi, vậy tôi đi trước một bước, không quấy rầy các vị."

Nhưng mà bên cạnh có một phú nhị đại ăn mặc thời thượng mới nhất khó chịu nói chen vào.

"Từ từ, anh thật sự là tới tế thủy quỷ à?"

Nguyễn Tiêu thật không quá muốn để ý đến hắn, mấy người này tính tình kiểu gì vậy? Cậu nghĩ lại anh em Tông gia mà mình quen biết, bĩu môi —— Thôi, gia giáo của mỗi cá nhân không giống nhau, dù đều là phú nhị đại, tốt xấu lẫn lộn cũng không có gì kỳ quái.

Cậu cũng không muốn chọc phiền toái, chỉ chỉ nhang đang cháy ở bờ suối, còn có một vài dây tro nhang đốt, nói: "Xem đi, trước khi các anh lại đây tôi đã đốt xong một đống rồi."

Phú nhị đại kia duỗi dài cổ hướng bên kia nhìn một vòng, phát hiện là như Nguyễn Tiêu nói vậy, nhưng vẫn không buông tha cho cậu, lại ép hỏi: "Lúc anh tế thủy quỷ có thấy cái gì không?"

Trong lòng Nguyễn Tiêu làu bàu khó chịu, biểu cảm vẫn rất tự nhiên, nói: "Không nhìn thấy." Cậu lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Nhưng nghe thấy có sói tru. Hơn nửa đêm rồi thật sự không có gì thú vị đâu, các anh chơi đủ rồi vẫn nên về sớm một chút đi."

Phú nhị đại còn định hỏi lại, đạo sĩ Dư đánh gãy lời hắn, đối với Nguyễn Tiêu lộ ra một mặt xin lỗi, nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở, cậu xuống núi trước đi, trên đường cẩn thận."

Nguyễn Tiêu gật đầu thăm hỏi với ông, nhấc chân liền đi.

Chờ thân ảnh cậu dần dần đi xa, liền có người không cao hứng mà nói: "Tên kia sớm không tới muộn không tới, cố tình bây giờ tới, nói cậu ta không biết gì hết, bọn mày tin hả?"

Mấy người trẻ tuổi khác cũng cảm thấy như vậy.

"Tối qua chúng ta thấy ánh sáng trắng, thật vất vả phỏng đoán ra là tại chỗ này, vừa đến đây là thấy cậu ta, xác thật rất kỳ quái đó."

"Đại sư Dư, ngài bảo cậu ta đi như vậy không tốt lắm đâu, kiểu gì cũng nên hỏi nhiều vài câu chứ?"

Biểu cảm của đạo sĩ Dư nghiêm túc lên, trầm giọng nói: "Tiểu huynh đệ vừa rồi không phải là người thường, trên vai cậu ấy có một chuỗi bình, có quỷ khí."

Mấy người trẻ tuổi sửng sốt, dồn dập mà nói: "Vậy không phải ngài càng nên chặn người lại sao? Với lại đó chính là quỷ đó, sao ngài không bắt quỷ, còn thả luôn người mang quỷ vậy?"

Đạo sĩ Dư khẽ lắc đầu, nói: "Quỷ trong bình không có lệ khí gì, tiểu đạo hữu vừa rồi mang theo hẳn là suy nghĩ biện pháp đưa đối phương đến âm phủ đầu thai, là đang làm công đức. Người như vậy thường thường bản lĩnh không kém, có thể không xung đột thì nên không xung đột."

"Vậy lỡ như cậu ta cầm đồ vật đó đi rồi…"

Đạo sĩ Dư nói: "Ánh sáng trong sơn cốc ban đêm cũng có khả năng là hiện tượng thiên văn tự nhiên, chưa chắc là có bảo bối gì xuất thế đâu. Bằng không gần đây nhất định rất nguy hiểm, sẽ có nhiều dã thú đến là tranh đoạt bảo bối, sao lại an tĩnh như bây giờ?"

Lời này làm mấy người trẻ tuổi đều nghẹn họng.

Cũng phải, ai không muốn có bảo bối chứ, nhưng lúc bọn họ lại đây ngoại trừ mệt một chút, cũng không gặp phải nguy hiểm ngăn cản gì.

Chỉ một thoáng, bọn họ đều thất vọng hết sức.

"Vậy sao ngài không nói sớm? Nói từ sớm thì chúng tôi đã không uổng công rồi." Có một người trẻ tuổi oán giận.

Mấy người bạn kéo kéo cậu ta, nháo nhào che miệng lại —— ầm ĩ cái gì đó, này đại sư Dư chính là hàng thật, cùng bọn họ tới đây đã không tệ rồi, còn dám trách người ta? Với lại, nếu không chính mắt gặp một lần, người ta có nói bọn họ cũng không tin, oán giận cái rắm á.

Tối qua ở nơi này ánh sáng trắng chiếu sáng hai bên vách núi, vừa vặn bị mấy phú nhị đại hơn nửa đêm ra ngoài leo núi ngắm sao nhìn thấy, bọn họ còn tưởng rằng giống như trong tiểu thuyết xuất hiện bảo bối gì đó, lòng tràn đầy muốn lại đây tầm bảo. Có điều bọn họ xem không chắc vị trí, cũng không dám tự mình lại đây, ban ngày trở về nghiên cứu một trận rồi mới vòng ra vị trí đại khái. Bọn họ chỗ vòng được tương đối sâu, cũng nguy hiểm, bọn họ nghĩ có nên nói với người trong nhà hay không, lại muốn độc hưởng phần kích thích này, vừa lúc đạo sĩ Dư của Chính Nhất Giáo đến nhà làm khách, gặp phải bọn họ thương lượng, bọn họ nghĩ vị đạo sĩ này bản lĩnh lớn lại không ham danh lợi, nói ra sự việc, sau khi thỉnh cầu một phen mới nhờ được đối phương cùng đi.

Đạo sĩ Dư không quan tâm ý tưởng của mấy người trẻ tuổi, đang nhíu mày suy tư.

Ánh sáng kia rất giống thần quang…… Nếu không phải bởi vì có sự hoài nghi này, ông cũng sẽ không tự mình đi cùng mấy người trẻ tuổi này lại đây.

Chỉ là tới rồi lại chẳng có gì cả.

Rốt cuộc có phải lại có thần linh xuất hiện hay không? Nếu thực sự có, đối với Huyền môn bây giờ mà nói cũng là một chuyện tốt.

·

Nguyễn Tiêu xách theo số nhang còn lại, nhẹ nhàng mà đi ra ngoài núi.

Đàm Tố chui đầu ra từ bình nhỏ, giọng nói dịu dàng mang theo lo lắng, nói: "Tiểu Nguyễn, khí trên người đạo sĩ kia rất lợi hại, liệu có thể phát hiện ra bọn chị không?"

Nguyễn Tiêu thản nhiên nói: "Trên người mọi người có thần tính che đậy quỷ khí, hẳn là sẽ không bị phát giác, nhưng Tiểu Hằng không giấu được."

Giọng nói nhút nhát sợ sệt của Miêu Tiểu Hằng truyền đến: "Ca ca, Tiểu Hằng bị phát hiện rồi sao ạ?"

Nguyễn Tiêu vỗ vỗ bình nhỏ bé ở, an ủi nói: "Phát hiện rồi, nhưng không quan trọng. Đạo sĩ Dư thoạt nhìn là một đạo sĩ đứng đắn, nếu đạo sĩ đứng đắn không ngăn cản anh thì không phải là loại bại hoại không phân xanh đỏ đen trắng."

Miêu Tiểu Hằng nhẹ nhàng thở ra một hơi nho nhỏ.

Nguyễn Tiêu lại nói qua một sự kiện khác.

"Thật ra tôi cảm thấy, đêm nay bọn họ lại đây có thể là vì tối hôm qua tôi ngưng tụ thần thân."

Lý Tam Nương quýnh lên, ngoi đầu ra liền hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ, không có bất lợi gì với Thành Hoàng gia chứ?"

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Quan hệ giữa thần linh và đạo sĩ vừa chặt chẽ cũng vừa có bức tường ngăn cách, tốt nhất vẫn là đừng bị bọn họ phát hiện thân phận. Cho dù sau này không cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy thần thân của tôi, cũng tuyệt đối không thể để bọn họ biết thân ở dương thế của tôi được. Có điều, chúng ta làm việc còn phải cẩn thận hơn một chút, Đầu Trâu Mặt Ngựa, các chị đi ra ngoài tuần tra, nếu gặp phải đạo sĩ thì thông qua quỷ môn trực tiếp trở về ngay."

Đàm Tố và Lý Tam Nương đều kinh ngạc, hỏi: "Quỷ môn không phải đi đến âm phủ sao?"

Nguyễn Tiêu lắc đầu nói: "Không phải cái loại quỷ môn này, xem như ngụy quỷ môn đi, không đến được âm phủ, chỉ có thể đến thần miếu của em thôi. Hiện tại em không khiến thần miếu hiện hình, các chị sẽ trực tiếp đi vào tượng thần."

Hai nữ quỷ bừng tỉnh, sau đó biểu cảm ngưng trọng mà đáp ứng: "Chúng tôi nhất định chú ý."

Nguyễn Tiêu lại nói với bé tiểu quỷ: "Tiểu Hằng, anh từng đồng ý giúp em tìm mẹ, chuyện này ta không quên. Gần đây anh tiếp xúc với anh trai tên Tông Tử Nhạc, cậu ấy rất giỏi trong việc tra tin tức, chỉ là hiện tại cậu ấy đang bận rộn chuyện bạn mình, không tiện ra tay. Chờ sau khi chuyện được giải quyết, anh lại nhờ cậu ấy hỗ trợ."

Miêu Tiểu Hằng cảm động đến nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: "Em… em không gấp ạ, cảm ơn ca ca."

Nguyễn Tiêu cười cười: "Chờ em tiêu chấp niệm rồi thì có thể đi đầu thai."

Miêu Tiểu Hằng nhấp môi, có chút cao hứng, lại có điểm luyến tiếc.

Lúc này, Lý Tam Nương đột nhiên có chút tò mò hỏi: "Thành Hoàng gia, nếu chúng ta đi vào quỷ môn thật, có phải cũng có thể đi đến âm phủ không?"

Nguyễn Tiêu trả lời nói: "Em thân là Thành Hoàng, có thể triệu hoán quỷ môn, có điều hiện tại trong thiên địa biến hóa rất lớn, em lại là một chức quan nhỏ không quan trọng, quỷ môn triệu tới có thể tiến vào không thể ra ngoài. Nếu chị đi vào, vậy có khi là không về được."

Đàm Tố cũng có nghi hoặc, nói: "Chỉ là trong truyền thuyết, nơi Thành Hoàng làm việc là ở âm phủ."

Nguyễn Tiêu thân với các cô, cũng không ngại làm các cô hiểu biết nhiều hơn về hiện trạng bây giờ, bèn sửa sang lại một chút ngôn ngữ, giải thích nói: "Trước kia là Thành Hoàng dưới âm phủ, ngoại trừ tọa trấn ở các quận huyện ra, còn có thể triệu sinh hồn của người sống đến tạm thay, đích xác đều là làm công ở âm phủ. Nhưng hiện tại thiên địa biến hóa lớn, tất cả thần linh đều tiêu vong, nếu không phải em có được Ấn Thành Hoàng, sau khi ấn linh cũng tiêu tán sau, thần chức như Thành Hoàng này cũng sẽ không tồn tại nữa. Em là ngoài ý muốn được thụ phong chính thần, hết thảy đều phải bắt đầu từ đầu, mà con đường đến âm phủ đã sớm đóng cửa, địa phủ cũng không còn tồn tại nữa, làm Thành Hoàng Huyện hạng bét nhất, em là quan nhỏ nhất, thần chức có hạn định, đừng nói các chị, chính em nếu không có địa phủ hạ chiếu lệnh thì căn bản không thể tự tiện qua đó."

Mấy quỷ nghe đến nhập thần.

Bọn họ đều cảm thấy Thành Hoàng là chính thần, là rất lợi hại rồi, nhưng bây giờ nghe vậy lại cẩn thận tưởng tượng, mới hiểu cái gọi là Thành Hoàng Huyện nói trắng ra là chính là quan huyện quỷ thần thôi đó, loại quan tép riu này thật sự là không thể trực tiếp đi đến trung tâm quyền lực.

Nguyễn Tiêu tiếp tục: "Quỷ môn là tự nhiên xuất hiện, có luân hồi thì có quỷ môn, thuộc về con đường hình thành tự nhiên, chia làm rất nhiều loại. Ngoại trừ mấy quỷ tiết* lớn xuất hiện quỷ môn loại lớn ra, quỷ môn bình thường đều là dùng để tiếp dẫn quỷ hồn vừa mới chết, người sau khi chết đầu thất sẽ xuất hiện, Thành Hoàng làm tướng đưa quỷ hồn đến âm phủ cũng có thể triệu hoán. Quỷ thần cũng là quỷ, nếu muốn đi âm phủ, thông qua bất luận quỷ môn nào đều có thể đi. Trước kia khi thần linh còn ở địa phủ, chúng ta thần chức không đủ tự tiện qua đó…… Nếu là có việc gấp quan trọng vẫn có thể châm chước miễn trừng phạt, nếu không có chuyện quan trọng thì tất nhiên bị phạt, nhưng phạt xong cũng sẽ có âm quan ở địa phủ mở đường đưa chúng ta về. Bây giờ thì khác, địa phủ không có thần linh, chúng ta đi đến đó thì không bị phạt, nhưng cũng không ai đưa về, bản thân mình không mở được đường về cũng không về được nữa." Nói tới đây, cậu thận trọng mà nhắc nhở, "Nếu các chị không cẩn thận thông qua quỷ môn đi đến âm phủ, cũng chỉ có thể chờ em tích lũy công đức chậm rãi thăng quan, ít nhất làm được đến Thành Hoàng Châu, mới có thể đi xuống dưới đón các chị, thậm chí có lẽ Thành Hoàng Châu cũng không được, còn phải làm được Thành Hoàng Phủ mới có quyền hạn kia. Mà nếu em không cẩn thận đi âm phủ, để lại các chị trên này…. Vậy các chị có khả năng đến tiêu phí rất nhiều năm làm việc mới có thể chậm rãi giúp em gom đủ công đức thăng quan."

(*quỷ tiết: những ngày cúng cô hồn lớn như rằm tháng 7, gọi là lễ tiết của quỷ, tương truyền quỷ môn quan sẽ mở ra tập thể)

Hai nữ quỷ đều nghe ra sự nghiêm túc trong lời Nguyễn Tiêu, vội vàng ghi tạc chặt chẽ chuyện này vào lòng.

Các cô tuyệt đối không thể bởi vì được sách phong quỷ thần thì chắc hẳn phải vậy, có một số việc trước khi làm, đều phải đến hỏi qua Thành Hoàng gia kĩ càng mới được……

·

Sau khi về ký túc xá, Nguyễn Tiêu chuẩn bị lập tức thay tín đồ tử trung của mình giải quyết vấn đề, vì thế nên hiện hóa ra thần thân, lắc lư đi ra ngoài. Thần lực chuyển động trên người làm cậu vui muốn xỉu, tuy rằng có thể cảm giác được thần lực chỉ là một tầng hơi mỏng, nhưng hoàn toàn không cần trừ điểm trong Ấn Thành Hoàng để chuyển hóa, thông thuận cực kỳ…… Cho tới bây giờ, cậu mới chân chính có loại cảm giác mình đã thành thần.

Không bao lâu đã đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Nguyễn Tiêu vẫn xuyên tường mà vào, lại đột nhiên sửng sốt —— không có ai.

Tối hôm qua còn ở, hôm nay cũng không nghe Tông Tử Nhạc nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ là thay đổi sang phòng bệnh khác? Cậu nghĩ nghĩ, tìm một lâng khắp các tầng khác, nhưng tất cả đều không có.

Vì thế Nguyễn Tiêu đành phải lắc đầu, đi về hướng biệt thự của Tông Tuế Trọng.

Tông Tử Nhạc quả nhiên ở đây, đã rửa mặt xong nằm trên giường, lư hương bọn chúng còn có chưa cháy hết.

Sau đó, nó ngủ mất.

·

Khi một lần nữa thấy khoảng đen tối tràn đầy sương trắng, Tông Tử Nhạc không sợ hãi, mà là sáng bừng lên hô to: "Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia, là lão nhân gia ngài đã đến ạ?"

Nguyễn Tiêu nghênh ngang mà từ sương trắng bay ra, đầu mang mặt nạ quỷ, vèo một cái đứng trước mặt nó.

Tông Tử Nhạc ngẩng đầu liền thấy một gương mặt quỷ mặt mũi hung tợn, sợ tới mức nhảy dựng ngược về sau, chờ thấy rõ trang phục kiểu cách của đối phương rồi, nó giật giật cổ họng, gian nan mở miệng: "Thành Hoàng gia?"

Nguyễn Tiêu nhướng mày.

Trước kia cậu dùng chính là ảo giác, không dám quá tiếp cận tín đồ để tránh bị phát hiện, nhưng hiện tại thần thân của cậu đã thuận lợi nắn thành, nên không cần lo lắng cái này —— Hê hê, Tông Tử Nhạc phản ứng không tồi, xem ra, thần thân bây giờ của cậu có sự uy hiếp rồi.

Mặt quỷ cậu nghiêm túc, thô tiếng dày giọng mà nói: "Tông Tử Nhạc, bản quan đêm nay có ý muốn giải trừ ưu phiền cho người chị kia của ngươi, lại không thấy người, không biết là có duyên cớ chi?"

Tông Tử Nhạc sửng sốt, chuyện này nó cũng không biết, chẳng lẽ là dời đi? Cũng phải, gần đây nó vội vàng dâng hương, rất ít tự mình qua xem, hơn một nửa đều là liên hệ qua điện thoại, không nghĩ tới không cẩn thận làm Thành Hoàng gia đi không một chuyến.

Vì thế nó vội vàng xin lỗi: "Ngày mai con đi hỏi liền, lão nhân gia ngàn vạn đừng trách móc, lát nữa tín nam sẽ kính nhang nhiều hơn cho ngài, biểu thị tâm ý."

Nguyễn Tiêu không có ý tức giận gì, nhưng chung quy muốn biểu hiện ra thần linh không thể chậm trễ chứ.

Vì thế cậu vung tay áo lên, nói: "Ngươi hỏi cho rõ ràng, dâng hương báo cho bản quan là được."

Sau đó thân hình dần dần đi xa, biến mất giữa sương mù.

Tông Tử Nhạc gãi gãi đầu nghĩ, Thành Hoàng gia không hổ là quan phụ mẫu chốn âm phủ, quả nhiên lòng dạ rộng lớn. Lại nghĩ nhất định phải nhanh chóng làm rõ ràng chuyện gì xảy ra, bằng không tưởng Thành Hoàng gia rảnh lắm hay sao? Lão nhân gia là bằng lòng hỗ trợ, nhưng không đại biểu có thể quát mắng sai bảo à nha.

Ngày hôm sau, Tông Tử Nhạc lại đi tìm Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu: "……"

Không phải nói chỉ cần dâng hương nói cho cậu là được rồi sao?

Tông Tử Nhạc nhìn ra Nguyễn Tiêu cạn lời, cười gượng hai tiếng nói: "Thật xin lỗi nha học trưởng, em là tìm anh nhờ hỗ trợ á." Sợ Nguyễn Tiêu phiền nó, nó nhanh chóng nói tiếp, "Xong em lại mời anh ăn cơm."

Nguyễn Tiêu không dao động, nói "Cậu có thể mời anh ăn cái gì?"

Có điều, nể mặt nhiều tín ngưỡng như vậy……

Tông Tử Nhạc thấy dụ hoặc không được cậu, tròng mắt chuyển động, bổ sung nói: "Em kêu đại ma vương mời anh ăn cơm."

Mắt Nguyễn Tiêu sáng rực lên: "Chuyện gì? Cậu nói đi."

Nể mặt một bữa mỹ thực đó!

Khóe miệng Tông Tử Nhạc giật giật: "Em biết ngay mà."

Nguyễn Tiêu nghe ra hàm ý tiềm tàng của nó, 囧 —— lần trước cậu không nên nói giỡn, đây là một sự hiểu lầm á.

Nhưng mà Tông Tử Nhạc nhận định Nguyễn Tiêu chính là muốn ăn cơm cùng nam thần, thực dứt khoát mà nói: "Học trưởng anh cứ yên tâm đi, em chắc chắn không nói thật với đại ma vương đâu, em chỉ nói anh cứ phải bôn ba với em, tiền trong túi em lại không đủ, xin anh ý giúp em mời anh thôi."

Vì thế, Nguyễn Tiêu lại nuốt ngược lại muốn giải thích lại.

Nếu Tông Tử Nhạc nhận định cậu "ngưỡng mộ" Tông Tuế Trọng, thường thường giật dây bắc cầu cho cậu đi cọ cơm, cũng có thể để cái hiểu lầm này tiếp tục chứ nhờ.

Nguyễn Tiêu buột miệng thốt ra: "Khi nào ăn…… Không phải, cậu có chuyện gì muốn anh hỗ trợ?"

Tông Tử Nhạc nhịn không được lộ ra mắt cá chết, sau đó lau mặt nói: "Nhờ anh giúp nói lời hay với Thành Hoàng gia."

Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Thành Hoàng gia không cảm thấy cậu đắc tội ông ấy đâu."

Tông Tử Nhạc sờ sờ cái mũi, nói: "Không biết Thành Hoàng gia có nói với anh không. Tối qua lão nhân gia chuẩn bị giúp chị em trừ tà, kết quả chị em dời đi rồi. Em đi hỏi dì Trương mới biết được chị em bị đón về rồi, tổ chuyên và mấy dụng cụ liên quan, tất cả đều dời theo."

Nguyễn Tiêu nói: "Này cũng không có gì."

Tông Tử Nhạc lại sờ sờ cổ, dáng vẻ rất khó mở miệng.

Nguyễn Tiêu mặt đầy dấu chấm hỏi.

Tông Tử Nhạc cắn răng một cái, nói: "Tổ chuyên gia không phải tìm không ra nguyên nhân bệnh sao, sau đó dì Trương cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đi mời một vị đại sư lại đây. Nghe nói, vị đại sư kia cũng cho rằng là trúng nguyền rủa."

Nguyễn Tiêu bừng tỉnh nói: "Vậy ý cậu là, không cần Thành Hoàng gia ra tay?"

Tông Tử Nhạc vội vàng xua tay: "Không đúng không đúng không phải."

"Vậy?"

"Em tin tưởng Thành Hoàng gia, nhưng không tin cái gọi là đại sư kia, ai biết hắn có phải mèo mù vớ phải chuột chết hay không? Cho nên em muốn thỉnh Thành Hoàng gia hỗ trợ nhìn một chút, nếu đại sư kia thật sự có thể giải quyết vấn đề thì thôi, nếu là giải quyết không được… Em chỉ có thể da mặt dày cầu xin Thành Hoàng gia phù hộ."

Nguyễn Tiêu buồn bực nói: "Như vậy làm cũng quá phiền toái, sao cậu không dứt khoát thỉnh Thành Hoàng gia trực tiếp giải quyết vấn đề luôn cho rồi?"

Tông Tử Nhạc thở dài, nói: "Bởi vì đại sư sư đã nói định với dì Trương rồi, muốn chuẩn bị làm phép. Nếu Thành Hoàng gia trực tiếp giải quyết vấn đề cho chị em, đại sư không biết là thật hay giả kia làm bậy một hồi, hại chị em thì làm sao bây giờ? Cho nên còn không bằng để hắn thử xem trước, cầu xin Thành Hoàng gia giúp đỡ trông chừng. Có Thành Hoàng gia ở, chị em dù thế nào cũng sẽ không bỏ mạng đi." Trên mặt nó nóng lên, biểu cảm cực kỳ ngượng ngùng, "Thành Hoàng gia là người bận rộn, đối với tín đồ bọn em lại rất yêu quý, cách làm này của em thật sự là quá không tôn kính lão nhân gia… Em cũng không muốn chọc Thành Hoàng gia tức giận, đành phải tới xin học trưởng giúp đỡ nói lời hay. Vì báo đáp Thành Hoàng gia, em đã nhờ người đi tìm gỗ tốt rồi, chờ gỗ tới tay sẽ điêu khắc cho lão nhân gia một pho tượng gỗ tốt, cung phụng lên tử tế. Hiện tại chỉ có một bức tranh Thành Hoàng như vậy…. Thật là ấm ức cho Thành Hoàng gia."

Nguyễn Tiêu hiểu.

So với chuyện bái thần không biết nghe thật hư vô mờ mịt, dì Trương nọ đương nhiên càng tín nhiệm đại sư tồn tại chân thật, nói làm phép chắc chắn là muốn làm phép, trừ phi thất bại, mới có đường cho Tông Tử Nhạc nói chuyện. Tông Tử Nhạc lo lắng dì Trương gặp phải kẻ lừa đảo, bèn tới cầu xin Thành Hoàng gia làm hậu thuẫn cho nó.

Chút việc nhỏ này, sao Nguyễn Tiêu sẽ so đo với Tông Tử Nhạc cơ chứ? Đi thêm một chuyến này còn có thể ăn cơm ké nữa.

"Yên tâm đi, tâm sự này của cậu, Thành Hoàng gia chắc chắn sẽ hiểu mà." Nghĩ nghĩ rồi cậu lại nhắc nhở, "Nếu cậu thành kính với Thành Hoàng gia như vậy, như vậy chờ sau khi cậu lấy được gỗ rồi thì điêu khắc luôn mấy pho tượng be bé giống vậy, lại đặt chung một chỗ cùng nhau cung phụng. Sau đó tượng thần ăn hương khói, dần dần cũng có thể dính vào thần tính, cậu lại chia cho mấy người thân trong nhà dễ gặp quỷ ấy, mang theo bên mình, khi gặp nguy hiểm có thể giúp đỡ chắn được ít nhiều. Nếu sau khi bọn họ nhận tượng thần nhỏ về cũng thường xuyên tự dâng hương cung phụng, chờ đến khi gặp phải đại nạn kêu gọi thần danh, cũng có cơ hội được Thành Hoàng gia nghe thấy, lại đó cứu người."

Tông Tử Nhạc tức khắc vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: "Học trưởng, anh nói thật ạ?"

Nguyễn Tiêu chắc chắn gật đầu, nói: "Yên tâm đi. Sở dĩ bảo cậu chia mấy tượng thần nhỏ mà không phải bảo bọn họ tự làm cái mới, chính là bởi vì không chỉ có mọi người có quan hệ huyết thống, nguyên liệu làm tượng cũng xuất từ một khối gỗ, tính liên hệ tất lớn. Mà tính liên hệ lớn thì tỷ lệ triệu hoán sẽ cao; tín đồ càng thành kính thì càng dễ dàng được thần linh thân cận; giọng nói càng thành kính, đương nhiên cũng càng dễ dàng được thần linh nghe thấy. Cậu nói xem phải lý lẽ này hay không? Ở nhà các cậu, cậu cung phụng nhiều nhất, cực kỳ thành kính, dính lên thần tính cũng sẽ nhanh nhất, có thể làm những tượng thần nhỏ đó mau chóng có tác dụng."

Tông Tử Nhạc thấy có lý sâu sắc, nghiêm túc nói: "Cảm ơn học trưởng nhắc nhở, em chắc chắn mau chóng làm tượng thần thật tốt."

Nguyễn Tiêu rất vừa lòng, có điều cậu bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, lại lần nữa nhắc nhở: "Cậu chọn gỗ ngàn vạn đừng chọn ngũ quỷ mộc*, bằng không, đừng đến lúc đó Thành Hoàng gia còn chưa tới, cậu cung phụng cái gì cũng không biết đó."

(*năm loại cây chuyên chiêu quỷ, dẫn quỷ, có quỷ trú ngụ: cây tang, cây hòe, cây liễu, cây dương, cây luyện. Ở vn thì liễu, hòe, si, đa, gạo.)

Tông Tử Nhạc vội vàng nói: "Tang liễu hòe dương luyện, em hiểu."

Nguyễn Tiêu: "Vậy được rồi."

Hai người đối diện trong chốc lát.

Tông Tử Nhạc bỗng nhiên sụp bả vai xuống, chán nản nói: "…… Chờ kia lúc đại sư kia gì kia làm phép gì đó, Thành Hoàng gia thật sự có thể qua đó ạ?"

Nguyễn Tiêu cười cười nói: "Cậu lo lắng cái gì? Đến lúc đó anh và cậu cùng nhau qua đó, lấy cớ ấy à, cứ nói anh là bạn của cậu, vừa lúc cũng biết chút về phương diện này thôi. Đến lúc đó, nếu đại sư có thể giải quyết vấn đề là tốt nhất, nếu không được, Thành Hoàng gia lại không ở, anh liền trực tiếp thỉnh Thành Hoàng gia nhập vào người, lão nhân gia có thể lập tức chạy tới."

Tông Tử Nhạc như trút được gánh nặng, từ đáy lòng nói: "Tuyệt vời học trưởng, quá nghĩa khí!" Nó nháy mắt vài cái, "Yên tâm, em cũng không làm anh lỗ đâu, cùng ngày em sẽ lôi kéo đại ma vương mời anh ăn một bữa ngon lành liền."

Nguyễn Tiêu vui vẻ, tâm tình sung sướng.

"Được đó, anh đây chờ có lộc ăn."

Tông Tử Nhạc vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Em bao hết!"

Dù sao chuyện này tránh không khỏi đại ma vương, đại ma vương chắc chắn không yên tâm đại sư kia, cũng muốn qua đó canh chừng. Đến lúc đó, chẳng lẽ đại ma vương còn có thể bủn xỉn một chút tiền mời hai cậu em ăn cơm chắc?

Nó nghĩ: Mình thật đúng là quá cơ trí.

·

Vị đại sư kia động tác rất nhanh, chưa đến hai ngày liền chuẩn bị tốt đạo cụ làm phép.

Tông Tử Nhạc gọi điện thoại cho Nguyễn Tiêu: "Học trưởng, anh có thế giới không? Chúng ta đã bàn…"

Nguyễn Tiêu nhìn nhìn thời khoá biểu, nói vào điện thoại: "Buổi tối 8 giờ? Có thể. Được, anh tan học ở ngoài cửa chờ cậu tới đón."

Sau khi cậu cúp máy, Bác Dương xoay đầu, đá cái lông nheo với cậu, nói: "Sao đó, đêm nay có hẹn hò hả?"

Nguyễn Tiêu ném trở về con mắt trợn trắng.

"Có người bạn mời tao ăn cơm, ăn xong rồi tao còn phải đi làm thêm. Nhưng nếu tắt đèn rồi mà tao chưa về chắc là có việc nên trễ, bọn mày yểm trợ giúp tao nha."

Nhan Duệ tức khắc nhìn qua, quan tâm hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Nguyễn Tiêu cười cười nói: "Không có việc gì. Chỉ là tao làm thêm xong, người bạn này có khả năng còn đi tìm tao, nếu là chậm không kịp, tao sẽ dứt khoát không về luôn."

Sinh viên mà, cũng không mấy ai một hai phải mỗi đêm đều thành thật ở yên trường học, huống chi sáng mai không có tiết nữa chứ? Vài người trong ký túc xá nghe Nguyễn Tiêu nói như vậy thì không để ý nhiều, trêu chọc vài câu xong đều đáp ứng chuyện yểm hộ.

Hôm sau, sau khi hết tiết, Nguyễn Tiêu chờ trước cổng trường.

Đối diện có một chiếc siêu xe chạy lại đây, cửa sổ có một cánh tay cẩn thận vươn ra vẫy vẫy, có người ồn ào: "Học trưởng, ở đây nè ——"

Nguyễn Tiêu bước đi qua, kéo cửa xe lên xe, thuận tiện nhìn lên ghế điều khiển.

Lái xe chính là một tài xế xa lạ, không phải Tông Tuế Trọng.

Tông Tử Nhạc trêu chọc nói: "Đừng nhìn nữa, đại ma vương không có tới đâu, anh ấy đi tìm dì Trương nói chuyện rồi."

Nguyễn Tiêu nghẹn xuống, vừa rồi cậu thật sự chỉ là tùy tiện nhìn nhìn thôi à, không có ý thật muốn tìm Tông Tuế Trọng đâu.

Nhưng là suy xét đến chuyện cọ cơm……

Cậu thực thản nhiên mà nói: "Học trưởng Tông tìm mẹ của khổ chủ nói chuyện? Anh ấy không phải là không thích cách làm của dì, đi tìm người ta nói đó chứ?"

Tông Tử Nhạc 囧: "Sao có thể! Lúc này dì Trương đều coi đại sư kia là cọng rơm cứu mạng, đại ma vương xảo quyệt như vậy, sao có thể đi làm chuyện vô dụng? Anh ấy chắc chắn là đi nhắc nhở dì Trương nhất định phải trấn an người của tổ chuyên gia, nếu vị đại sư này thực lực khiếm khuyết, yêu cầu lập tức điều động tổ chuyên gia cứu mạng linh tinh này nọ."

Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, tự đáy lòng mà nói: "Học trưởng Tông tuy rằng trông như ngoan cố nhưng cũng không phải không biết linh hoạt, hơn nữa trong mắt anh ta, những người này đó như các cậu……"

Tông Tử Nhạc thay cậu bổ sung: "……những người nghi thần nghi quỷ tinh thần có vấn đề."

Nguyễn Tiêu nhịn cười nói: "Đúng vậy, anh ấy đặc biệt bao dung cho các cậu."

Tông Tử Nhạc không phủ nhận chuyện này, nói: "Thật vậy luôn. Chẳng qua bao dung đều là trưởng bối, nếu em mà dám làm vậy, chờ đợi em tuyệt đối không phải sự bao dung của đại ma vương, mà là một trận đòn tình yêu của đại ma vương đó, anh hiểu không?"

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, nếu là cậu thì chắc chắn bị đánh."

Tông Tử Nhạc: "……"

·

Lúc hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, xe lái vào một sơn trang ở vùng ngoại thành.

Sơn trang ở giữa sườn núi dựa vô mặt trong, diện tích rất lớn, là trang viên tư nhân, bởi vì chất lượng không khí tốt, cho nên Trần Úy Vũ được cố ý đưa đến nơi này dưỡng bệnh.

Tông Tử Nhạc giới thiệu: "Sơn trang chia ra trong ngoài, bên trong là nhà riêng, bên ngoài bình thường là mở ra cho du khách, trong ngoài đều có suối nước nóng. Hiện tại chị Vũ Mao tới, toàn bộ thôn trang đều đóng cửa rồi, tạm thời không tiếp đãi khách nữa. Có điều anh yên tâm, thôn trang không mở ra nhưng bên trong nấu ăn đầu bếp vẫn còn, có thể cho đại ma vương bỏ tiền mời người làm bữa tiệc lớn, đủ cho chúng ta hưởng thụ……"

Nguyễn Tiêu đối với thôn trang suối nước nóng gì đó hứng thú không lớn, rốt cuộc cậu còn chết đây nè, suối nước nóng tốt đến mấy cậu cũng không dám đi vào nha —— Cậu đi vào liền tương đương với ném xác xuống suối nước nóng, này không phải hố người ta sao? Có điều, Tông Tử Nhạc nói nửa câu sau lại làm cậu cực kỳ vừa lòng.

Ăn, bữa, lớn.

Ngẫm lại liền có xúc động muốn chảy nước miếng…… Cứ việc bây giờ cậu chảy không ra nước miếng nữa.

Sau khi xe đến ngoài sơn trang, Tông Tử Nhạc dừng xe, thay qua xe motor nhỏ ngừng ở bên cạnh.

Nguyễn Tiêu: "?"

Tông Tử Nhạc đội mũ giáp lên đầu Nguyễn Tiêu một cái, lại đội cho mình một cái, sải bước lên xe nói: "Học trưởng tới đây, ngồi phía sau em nè, em mang anh đi tìm đại ma vương. Đừng ngại nha, nếu chúng ta đi bộ là đi đến gãy chân luôn đó."

Nguyễn Tiêu thẳng tắp mà ngồi lên ghế sau, dặn dò một câu trước: "Cậu đừng chạy lẹ quá nha."

Nếu là quăng cậu ra luôn, chắc thân xác trực tiếp bẹp dúm rồi đó.

Tông Tử Nhạc chẳng hề để ý mà đáp ứng, nhanh chóng đạp chân ga.

Sau đó……

Nhanh như điện chớp, xông thẳng lên sơn trang.

Còn tốc độ nhanh hay chậm ấy hả? Chính cậu cảm thấy, thật đúng không tính là nhanh.

Nguyễn Tiêu yên lặng nắm chặt tay vịn.

Quả thực mẹ nó chính là đang nhảy qua nhảy lại bên bờ sinh tử đó, tồn tại không ngon hơn sao?

·

Trong sơn trang cầu nhỏ nước chảy, rất có ý vị cổ phong, xe máy ngừng bên cầu, Tông Tử Nhạc lôi kéo Nguyễn Tiêu đi qua cầu, trực tiếp đi vào một cái sân bên ngoài cổ điển, bên trong có động thiên khác.

Sau khi Tông Tử Nhạc đi vào nơi này thì tâm tình tựa hồ nặng nề lên, an tĩnh mà giới thiệu cho Nguyễn Tiêu.

Sân là tứ hợp viện, người bệnh ở tại chính phòng, chính phòng là bịt kín, tổ chuyên gia ở tại đông sương, vị đại sư kia ở tại tây sương, mà dì Trương - Trương Hinh Nghi thì tại nhĩ phòng, thời thời khắc khắc chú ý con gái mình*.

(*mình để sơ đồ tứ hợp viện cuối chương)

Nguyễn Tiêu vừa tiến đến, trước tiên thấy được phía trước chính phòng đã lập pháp đàn.

Tông Tuế Trọng đứng nơi cách pháp đàn không xa nghe điện thoại, trong lúc lơ đãng nâng mắt lên thì phát hiện thiếu niên quen thuộc, cái cậu ăn uống tốt, thích ngượng ngùng kia.

Hết chương 32.