Tiểu Tà Thần

Chương 38: Dĩ độc trị độc



Ba ngày trôi qua rất mau ...

Sáng hôm nay, Kiều Tiểu Vũ rút tất cả những kim đã châm trên người Tiểu Tà và chàng tỉnh lại, rồi nàng tháo băng thấy những vết thương đã tạm ổn nên yên tam dọn tiệc mừng cho Tiểu Tà như lời dã hứa.

Tiểu Tà trở lại bình thường đi qua sát chiếc thuyền rồi nói:

– Chiếc thuyền này to và đẹp quá, lại thêm có nhiều tiện nghi.

Vừa lúc đó, Tiểu Tinh Tinh bước đến nói:

– Mời tiểu thư và huynh đài vào bàn ngồi, tiệc sắp xong rồi đó.

Tiểu Tà nhìn thấy nước trong xanh nên nói:

– Chờ ta một lát, ta tắm mát trước đã, chứ mấy ngày liền nằm như xác chết ăn không ngon đâu.

Nói dứt lời liền nhảy ngay xuống nước. Hai nàng chỉ lắc đầu nhìn nhau cười rồi đi vào lo cho bữa tiệc.

Một lúc sau, Tiểu Tà đã bơi đến mé thuyền kêu lên:

– Nhị cô nương ơi! Nhị cô nương hãy đến đây!

Nghe gọi hai nàng vội chạy ra thì thấy Tiểu Tà hai tay cầm mấy con cá rất lớn định liệng lên thuyền, Tiểu Tinh Tinh nói:

– Cá đâu mà to thế?

Tiểu Tà vừa ném mấy con cá lên thuyền vừa đáp:

– Cá ở này đấy, nhiều lắm! Để ta bắt thêm nhé!

Kiều Tiểu Vũ la lên:

– Thôi đi, hãy lên ăn đã, thức ăn nguội không ngon đâu.

Tiểu Tà gật đầu:

– Phải đấy! Ta lên liền đây!

Lập tức Tiểu Tà liền búng người bay lên thuyền.

Tiểu Tinh Tinh liền nói:

– Huynh đài hãy vào phòng thay áo quần đi, chúng tôi chuẩn bị tươm tất cho huynh để trong đó đấy.

Tiểu Tà gật đầu cười:

– Thế thì hay lắm!

Nói xong chàng chạy đi ngay và hai nàng cũng lại nhìn nhau cười khúc khích.

Khi ba người cùng ngồi vào bàn ăn, Kiều Tiểu Vũ hỏi Tiểu Tà vì sao chàng bị thương trầm trọng như thế? Tiểu Tà kể rõ cuộc trốn thoát vừa rồi chỉ vì chàng biết nhiều bí mật của bọn Hắc y sát thủ nên chúng muốn giết chàng để diệt khẩu.

Tiểu Tinh Tinh hỏi:

– Lần này huynh thoát được, nhưng chúng có còn đuổi bắt huynh nữa không?

Tiểu Tà đáp:

– Chúng nó không bỏ ý định đó đâu, nhưng chúng không có cơ hội nữa. Hơn nữa ta là người chạy nhanh nhất thiên hạ, ai mà bắt được chứ, nếu bắt được ta lại tìm cách chạy trốn.

Nói xong, Tiểu Tà nhìn hai nàng với vẻ đầu kiêu ngạo, nhưng Kiều Tiểu Vũ mỉm cười:

– Chẳng lẽ cứ chạy trốn mãi, chi bằng huynh đài luyện võ công cao cường thì đâu phải chạy trốn nữa.

Tiểu Tà chép miệng:

– Nói cũng đúng đó. Lúc trước ta ở hồ Một Tháp ngày ngày tập luyện võ công thật khỏe khoắn, không ngờ lão đầu ta đưa ta đi ngao du một chuyến. Khi ta đến Trung Nguyên thì từ đó đến nay không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra với ta, và thù nhân của ta bây giờ cũng nhiều. Dầu có muốn quay chốn cũ cũng chưa thể được.

– Tại sao huynh chưa thể trở về được?

– Bởi vì lão đầu tử là ông nội của ta căn dặn khi nào chuông chùa Thiếu Lâm vang lên hai mươi bốn tiếng hoặc khi nào phát hiện được “Hắc Huyết Thần Kim”.

thì mới cho phép ta về.

Cả hai nàng nghe qua đều nhìn nhau ngớ ngẩn nên Tiểu Tà hỏi:

– Làm gì mà hai nàng đều ngẩn ngơ lạ lùng thế?

Tiểu Tinh Tinh nói:

– Chuông chùa Thiếu Lâm mà đổ hai mươi bốn tiếng thật là hi hữu, còn “Hắc Huyết Thần Kim” đối với huynh quan trọng lắm sao?

Tiểu Tà lắc đầu:

– Chuyện “Hắc Huyết Thần Kim” thì nghe lão đầu ta nói đó là một loại vũ khí rất lợi hại, có thể giết người trong chớp nhoáng. Kẻ nào có tâm địa độc ác muốn thống lĩnh võ lâm trong thiên hạ mà giữ nó thì có anh hưởng rất lớn. Bởi vậy lão đầu đã phái ta đi ra giang hồ vừa học tập cách xử thế trong thiên hạ vừa truy cứu loại vũ khí lợi hại này.

Kiều Tiểu Vũ lên tiếng:

– Không ngờ huynh đài là người gióng lên hai mươi mốt tiếng chuông ở chùa Thiếu Lâm, ấy thế mà Tiểu Vũ đây không biết, nhưng chuyện “Hắc Huyết Thần Kim” thì Tiểu Vũ đây có nghe qua. Hiện nó ở trong tay một người lương thiện.

Tiểu Tà hỏi gấp:

– Nàng đã gặp qua người ấy rồi sao?

Kiều Tiểu Vũ gật đầu:

– Tôi đã nhìn thấy qua nên mới nói vậy.

Tiểu Tà muốn rõ tung tích của hai nàng này nên lại hỏi:

– Chắc nàng là người võ lâm và gia trang ở đâu vậy?

Kiều Tiểu Vũ ngập ngừng mộ lúc rồi nói:

– Tôi nghĩ huynh đài là người tốt nên cũng chẳng dấu diếm là gì. Chúng tôi ở gần Trường Bạch Sơn.

Tiểu Tà lẩm bẩm:

– Trường Bạch Sơn ... Trường Bạch Sơn, nơi thần tiên ấy lại có một nàng tiên nữ đến đây chơi ... hay thật ... hay thật ...

Tiểu Tinh Tinh thấy chàng lầm bẩm nên gọi lớn:

– Huynh đài, Huynh đài nói gì vậy?

Tiểu Tà nói:

– Lão đầu có nói là “Hắc Huyết Thần Kim” ở trong tay một người nay theo lời nói của tiểu thư là có thật như vậy chỉ có mỗi mình nàng biết được việc ấy phải không?

Kiều Tiểu Vũ đáp:

– Đúng vậy! Chuyện ấy chỉ một mình tôi biết, tại sao lão đầu của huynh đài cũng biết vậy?

Tiểu Tà nói:

– Ta đang suy nghĩ giữa nàng và lão đầu ta có mối quan hệ gì không?

Kiều Tiểu Vũ lắc đầu:

– Làm gì có chuyện đó, vì từ nhỏ tôi sống ở Trường Bạch Sơn, làm sao quen biết với người nha của huynh đài.

Tiểu Tà nói:

– Nàng không đi ra ngoài nhưng lão đầu của ta không đến đó sao? Mà thôi không nhắc đến chuyện đó nữa.

Cả ba lại tiếp tục bữa ăn trong vui vẻ.

Một buổi sáng trời đẹp, cả ba cùng chèo thuyền đi chơi. Thuyền đi được một lúc, Tiểu Tà thấy bên bờ phía tây có một bến để thuyền cập vào đó liền chèo thuyền ghé vào.

Ba người rời thuyền lên bờ đi vào địa phận của “Thanh Dương trấn”.

Tiểu Tà liền nói:

– Chúng ta hãy đi vào thị trấn để dùng bữa trưa và mua ít vật dụng nhé!

Cả ba vui vẻ dắt nhau đi vào thị trấn. Thanh Dương trấn không lớn lắm, chỉ có mấy con đường có quán hàng buôn bán. Người cũng không đông và nhất là những người đẹp như hai cô gái đây thì rất ít thấy. Những khách đi đường ngơ ngác nhìn ba người và Tiểu Tà vừa đi vừa gật đầu chào họ, đó là thói quen của Tiểu Tà.

Một lúc sai, cả ba đến trước một tửu lầu, bọn tiểu nhị đon đả mời khách vào và cả ba lên lầu chọn bàn cạnh cửa sổ.

Cả ba cùng gọi thức ăn theo ý thích, vì nơi đây có đủ các món cao lương mỹ vị rất hợp khẩu, nên cả ba ăn uống rất vừa ý.

Tiểu Tà vừa uống cạn chung rượu chột nhìn qua cửa sở thấy một nho sĩ áo trắng ở dưới lầu nơi hành lang.

Kiều Tiểu Vũ thấy Tiểu Tà cứ nhìn chăm chăm dưới lầu nên hỏi:

– Tiểu Tà! Có phải kẻ thù của huynh đài đã tìm đến chăng?

Tiểu Tà khẽ gật đầu:

– Có lẽ như vậy, nhưng lần này không phải hắn tìm ta, mà ta tìm hắn.

Tiểu Tinh Tinh lo lắng:

– Dương huynh! Vết thương của huynh chưa lành hẳn, không được đánh nữa, nhịn nhục trước đã.

Tiểu Tà cười:

– Ăn xong đã, rồi ta đi xem có phải là hắn không? Chứ không cố ý đánh nhau đâu.

Nói xong chàng bình thản ăn uống cho hai nàng lo lắng nhưng trong lòng lại nghĩ:

– Tên này có phải là Lý Mẫn Cốc ở Chung Nam Sơn không? Hắn đến đây với mục đích gì? Trông dáng bộ bắn như đang chờ đợi, ta sẽ không bỏ lỡ dịp này.

Kiều Tiểu Vũ chợt hỏi:

– Có phải người đó truy đuổi huynh đài không?

Tiểu Tà lắc đầu:

– Không phải, nhưng hắn đã gạt ta, đem ta lên hải đảo suýt tý nữa không về được.

Tinh Tinh liền cười đắc ý:

– Không ngờ huynh cũng bị người ta gạt, muội tưởng chỉ có người ta bị huynh gạt thôi chứ?

Tiểu Tà cũng bật cười:

– Nàng chớ đắc ý, chuyện ấy ta dụ hắn gạt ta, để ta tìm bí mật của chúng thôi.

– À! Sự việc là thế, nhưng tại sao hắn gạt huynh đài lên hải đảo vậy?

– Ngày ấy tại Chung Nam Sơn, ta đi tìm người bạn của lão đầu là Lý Mẫn Cốc, ngờ đâu tên này giả dạng Lý Mẫn Cốc gạt ta phóng độc nhưng độc làm sao hại ta được nên ta nhân đó giả trúng độc mê man thật và thế là chúng đưa ta lên hải đảo.

– Hắn thuộc môn phái nào, huynh đài có biết không?

– Hắn là người của Thần Võ Môn sai đi tìm ta.

– Nói vậy là huynh đài vẫn chưa biết Lý Mẫn Cốc à?

Tiểu Tà lắc đầu:

– Cũng tại lão đầu ta, đã biết rằng ta không quen biết Lý Mẫn Cốc, mà chẳng nói rõ hình dáng của y mà chỉ nói ở Chung Nam Sơn chỉ có y luôn mặc y phục trắng nên ta mới lầm đấy.

Kiều Tiểu Vũ lại nói:

– Sự việc đã qua rồi, không biết người ở dưới lầu kia là Lý Mẫn Cốc thật hay giả, huynh đài nên hòa hoãn một chút, đừng nóng nảy gây ra xô xát có hại cho vết thương.

Tiểu Tà cười, gật gật đầu.

Ăn uống xong ba người rời khỏi tửu lầu, Tiểu Tà nói:

– Hai nàng hãy về thuyền trước đi nhé, để ta vào khu buôn bán chọn vài thứ đồ dùng riêng rồi sẽ về sau.

Hai nàng gật đầu trở về thuyền, còn Tiểu Tà vờ đi vào khu buôn bán mua máy cái bánh bao, sau đó liền trở lại tửu lầu chờ tên Lý Mẫn Cốc.

Một lúc sau, Lý Mẫn Cốc cũng rời khỏi trà lâu đi về phía nam ra ngoại ô thị trấn, đến một ngọn đồi, tìm đến một ngôi cổ miếu có bảng đề “Quan Đế Miếu”.

nhìn quanh rồi đi vào.

Tiểu Tà ẩn núp theo dõi, nhưng đã gần hai giờ đồng hồ vẫn không thấy Lý Mẫn Cốc ra, Tiểu Tà định vào cổ miếu xem xét.

Vừa lúc đó, Lý Mẫn Cốc bước ra khỏi cổ miếu, trở về con đường cũ.

Khi hắn đi ngang qua chỗ Tiểu Tà ẩn nấp, bất chợt Tiểu Tà lướt ra rất nhanh, vung tay điểm vào đại huyệt của hắn làm hắn chỉ vừa quay lại thì toàn thân bất lực ngã trên mặt đất.

Tiểu Tà liền kéo Lý Mẫn Cốc vào trong khu đồi cây cối rậm rạp, xa nơi cổ miếu, giải khai khẩu huyệt cho lão, rồi bắt đầu hỏi:

– Lý Mẫn Cốc tiên sinh, ngài còn nhớ ta không?

Lý Mẫn Cốc giọng giận dữ:

– Ta không quen ngươi, hãy thả ta ra, nếu không đồng đạo võ lâm sẽ không tha cho ngươi đâu vì trước đến nay ta chưa làm điều gì sai quấy cả.

Tiểu Tà rút trường kiếm kê vào cổ hắn trợn mắt:

– Thật ngươi không nhận ra ta phải không?

Nói dứt, Tiểu Tà lắc trường kiếm tức thì một mảnh lỗ tai của Lý Mẫn Cốc đã đứt lìa, máu nhỏ giọt ngay.

Lý Mẫn Cốc liền “A” một tiếng, trán đã có mồ hôi hột miện la lên:

– Dương thiếu hiệp, tôi nhớ ra rồi, xin thiếu hiệp tha mạng cho tôi một phen.

Tiểu Tà cười khẩy:

– Cái chết gần kề mới biết van xin à? Ta hỏi ngươi tại sao ngươi giả dạng Lý Mẫn Cốc hãy nói cho thật nếu không đừng trách ta.

Lý Mẫn Cốc không muốn chết nên khai thật:

– Môn chủ Thần Võ Môn Độ Vĩnh Thiên bắt tôi làm như thế.

– Tại sao hắn bắt ngươi làm như vậy? Ngươi và Độ Vĩnh Thiên qua hệ thế nào?

– Tôi là một phó thủ lĩnh của Thần Võ Môn, do đó Độ Vĩnh Thiên sai tôi và nhiều người khác nũa đi tìm những người nào muốn gặp Lý Mẫn Cốc thật sự.

– Như vậy ngươi và Lý Mẫn Cốc thật sự rất giống nhau phải không?

– Có lẽ là như vậy, vì tôi cũng chưa thấy qua Lý Mẫn Cốc thật bao giờ, nhưng đã có bốn người ở Chung Nam Sơn lầm rồi, vì vậy chắc tôi giống hệt Lý Mẫn Cốc thật.

Tiểu Tà nhìn vào hắn hỏi tiếp:

– Khuôn mặt ngươi có hóa trang phải không?

Lý Mẫn Cốc giả nói:

– Đúng như vậy.

Tiểu Tà lại nói:

– Ai hóa trang cho ngươi? Và hóa trang bao lâu rồi?

Lý Mẫn Cốc giả đáp:

– Đã bốn hay năm năm gì rồi, lúc ấy tôi bị ngất xỉu và có ai đó đã sửa khuôn mặt của tôi như thế này đấy.

Tiểu Tà liền nắm tóc và quan sát kỹ, thấy kỹ thuật biến dạng để hóa trang cực kỳ tinh vi, thật đáng sợ.

Suy nghĩ một lúc Tiểu Tà hỏi:

– Ngươi đến Thanh Dương trấn này để làm gì?

– Tôi được thông báo hôm nay đến đây để hội họp với mon chủ và các người khác.

– Hội họp với mục đích gì và địa điểm nào?

– Tôi chưa rõ lắm, nhưng nghe huynh đệ nói, rằng sẽ bắt người nào bắt người nào hoặc là tấn cong Phi Long Bảo, đến đêm nay gặp môn chủ tại phân động của Thần Võ Môn, nơi ngôi cổ miếu Quan Đế lúc nãy.

– Ngươi đừng lừa gạt ta, cái miếu xiêu vẹo ấy mà là phân động của các ngươi sao?

Lý Mẫn Cốc giả nói mau:

– Tôi không gạt đâu, vì phía sau miếu có mật đạo thông với ngôi nhà Thái Nghi mà chỉ cần chỉ cần xoay đúng một vòng cái lư hương miếu Quan Đế thì cơ quan bí mật xuất hiện để vào mật đạo.

Tiểu Tà thấy không cần tra hỏi nữa nên nói thầm:

– Tên này đã hại nhiều người rồi, nếu cho hắn sống thì còn hại bao nhiêu ngươi nữa, chi bằng cho hắn đi đâu thai sớm thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, Tiểu Tà liền vung tay điểm vào tử huyệt của Lý Mẫn Cốc giả kết liễu ngay đời hắn.

Tiểu Tà quay trở lại Quan Đế miếu thì trời đã về chiều. Chàng theo lời Lý Mẫn Cốc giả đã đi vào được mật đạo.

Nơi đây, tối như ban đêm, nhưng mặt Tiểu Tà quen nhanh với đêm tối nên nhìn thấy mật đạo hun hút, chàng cứ từ từ cẩn thận đi lần vào.

Rất lâu mới hết mật đạo quá dài này, đã có ánh sáng, Tiểu Tà chui ra ngoài thì thấy một hòn giả sơn rất lớn và sau đó có một ngôi nhà. Tiểu Tà biết chắc chính là “Thái Nghi Phân Động” của Thần Võ Môn, quả nhiên là một địa điểm kín đáo âm u với cây cao che phủ.

Tiểu Tà tiến sát đến ngôi nhà men đến đại sảnh quan sát biết tên môn chủ Độ Vĩnh Thiên chưa đến nên tìm nơi ẩn nấp đợi chờ.

Trời bắt đâu tối, trong đại sảnh đã thắp đèn lên.

Lúc sau, có một người mặc áo xám, khoảng ngũ tuần, mày thô, tóc điểm bạc, để râu ngắn, quanh người mang rất nhiều phi đao, đi vào đại sảnh và phía sau có mười mấy tên hắc y, người nào cũng đeo trường kiếm.

Người áo xám đứng giữa đại sảnh là động chủ nói với đám thuộc hắc y thuộc:

– Một lúc nữa thôi, môn chủ sẽ đến đây, tất cả các ngươi hãy canh gác cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ bị giết đấy. Còn bây giờ ta ra ngoài đón môn chủ.

Tên động chủ bước ra ngoài. Bọn Hắc y vội vàng đóng tất cả các của sổ lại, đề phòng bên ngoài có thể nhìn vào.

Phút chốc, bên ngoài có tiếng động chủ áo xám:

– Xin mời mon chủ vào đại sảnh, nơi đây thuộc hạ đã bố trí cẩn thận rồi.

Môn chủ Độ Vĩnh Thiên vừa đi vừa nói:

– Cao Phong động chủ làm như thế tốt.

Nói xong liền đi vào đại sảnh và ngồi vào ghế chủ tọa, mấy tên thuộc hạ cũng theo vào, ngồi bên cạnh là con trai duy nhất của lão môn chủ Độ Vĩnh Thiên là Độ Phi khoảng hai mươi tuổi, mặc áo màu tím, tay cầm quạt trắng, khuôn mặt cũng thanh tú nhưng có đôi mắt nhỏ nháy nháy liên tục biểu hiện gian xảo.

Bên kia cảu lão môn chủ có lão Bạch Phát Lưu Tinh Phi Tiễn tiếng tăm giang hồ, tóc xõa trắng phếu, cao gầy, có đôi mắt nhỏ sắc bén, điêu ngoa nham hiểm.

Người ngồi tiếp theo là tổng quản Tống Lý Đông, đầu trọc tai nhỏ, mũi rộng, trán có một vết sẹo khá lớn. Tên tổng quản chỉ mặc áo ngắn màu xanh để lộ những bắp thịt nở nang rắn chắc của đôi tay và vai, sau lưng găm hai cây búa giống như người thợ săn Còn lão môn chủ Độ Vĩnh Thiên lại có vóc dáng cao to, uy dũng, tuổi hơn lục tuần nhưng tóc vẫn đen nhánh, da mặt hồng hào, miệng rộng, mày đậm, râu dài, y phục màu đen.

Khi mọi người đều an tọa, Độ Vĩnh Thiên mới lên tiếng:

– Cao động chủ, tin tức mấy ngày nay có gì thêm không?

Cao động chủ đáp:

– Thưa môn chủ, chứ có tin thêm.

Độ Vĩnh Thiên nói:

– Lý Mẫn Cốc đã đến chưa, ta cần gặp y.

Cao Phong nói:

– Thưa môn chủ! Lý Mẫn Cốc trưa nay đã đến và có chút việc cần đi nói sẽ về ngay nhưng sao bây giờ vẫn chưa thấy?

Độ Vĩnh Thiên lại hỏi:

– Dương Tiểu Tà nhảy xuống hồ đến giờ vẫn không có tin tức gì sao? Cao động chủ đã cho truy tìm quanh hồ chưa?

Cao Phong đáp:

– Bên Hắc y sát thủ đưa tin tức này đến cho chúng ta, sau khi họ truy lùng vẫn có triển khai song vẫn không có kết quả.

Tiểu Tà nghe vậy rủa thầm:

– Mẹ kiếp! Lão Hắc y sứ giả muốn lơi dụng lực lượng rộng lớn của Thần Võ Môn để truy tìm ta, nên mới lộ tin tức này ra.

Độ Vĩnh Thiên bực mình đập vào thành ghế rồi nói:

– Bọn Hắc y sát thủ đã nhận của chúng ta năm mươi lượng rồi, thế mà chẳng giết nổi thằng ranh ma ấy tức thật!

Lúc này Độ Phi nhìn qua phụ thân hắn, rồi nói:

– Xin phụ thân hãy yên tâm, tên tiểu tử ranh ma ấy chạy không thoát khỏi tay tiểu nhi đâu, phụ thân chớ nóng giận, vài ngày nữa tiểu nhi sẽ bắt hắn đem về đây.

Độ Phi nói xong làm ra vẻ tự cao và lão môn chủ cũng gật đầu:

– Hy vọng là như vậy.

Rồi lão quay sang Cao Phong động chủ:

– Tình hình của Phi Long Bảo ra sao rồi?

Cao Phong đáp:

– Từ khi Bảo chủ của họ bị mất tích đến nay thì Phi Long Bảo cũng bặt tin, ngưng hoạt động trên giang hồ, nhưng có lực lượng ngầm.

Độ Vĩnh Thiên cười to:

– Chúng ta chuẩn bị hoạt động âm thầm ở địa bàn này, vậy thực lực của chúng ta ở nơi này như thế nào rồi, Cao động chủ cho ta biết đi.

Cao Phong đáp”.

– Thái Nghi phân động đây có hơn năm nghìn môn hạ đang tung đi tìm Dương Tiểu Tà, còn lại nơi này hơn mười người.

Độ Vĩnh Thiên hỏi tiếp:

– Cao động chủ có rõ lực lương Hoàng Kỳ của Phi Long Bảo và các cao thủ của họ không?

Cao Phong đáp:

– Bọn cờ vàng Phi Long Bảo có khoảng bảy trăm người, ngoại trừ Hoàng Kỳ đường chủ Hà Thủ Khai ra, hình như không còn cao thủ nào khác.

Độ Vĩnh Thiên cười ha hả:

– Tốt, chúng ta lợi dụng lúc này đánh úp bọn Hoàng Kỳ Phi Long Bảo là được lắm!

Độ Phi tỏ vẻ thất vọng lên tiếng:

– Phụ thân! Chúng ta không bắt Dương Tiểu Tà trước sao?

Độ Vĩnh Thiên nói:

– Chúng ta tiến hành hai việc một lúc.

Lão Bạch Phát nói:

– Chúng ta không thể tiến hành như thế được, bởi vì vì nếu chúng ta nắm được địa bàn Hoàng Kỳ của Phi Long Bảo thì họ đâu để yên cho chúng ta, họ sẽ tập trung vào để tấn công, ta không đủ nhân lực canh giữ lâu dài, chi bằng ta tỉa dần nội bộ của chúng.

– Ta không chờ được nữa. Cao động chủ hãy huy động lực lượng để đêm mai tấn công Phi Long Bảo, phải chuẩn bị giả dạng Hắc y sát thủ.

Cao Phong nói:

– Thuộc hạ xin tuân lệnh.

Độ Vĩnh Thiên đứng lên:

– Ta có việc gấp không thể nán lại đây được, tối mai ta trở lại.

Nói xong liền bước ra khỏi đại sảnh. Bọn thuộc hạ đều theo ra. Sau đó Cao Phong cùng đám hắc y bảo vệ cũng theo ra.

Chờ bọn này đi rồi, Tiểu Tà cũng rời chỗ nấp theo mật đạo trở ra thì không còn nhìn thấy ai cả, cảnh vật vắng lặng. Tiểu Tà liền gỡ tóc trên đầu xuống làm cho rối tung, bôi mặt lem luốc, quần áo bẩn thỉu, hóa trang như gã ăn mày rồi nhanh chân ngồi chờ xem có người của Độ Vĩnh Thiên không, nhung vẫn không thấy.

Tiểu Tà sốt ruột lại lo nghĩ và lẩm bẩm:

– Không được rồi! Ta không thể để Phi Long Bảo bị Thần Võ Môn tần công lén được. Ta phải nghĩ cách ... ha ... được rồi trước hết ta cho bọn Thần Võ Môn ôm bụng làm gì đánh đấm được, ta mua thuốc tiêu chảy đến Thái Nghi phân động cho vào nước uống của chúng.

Nghĩ xong, Tiểu Tà liền cấp tốc thực hành, tuy vất vả nhưng khi Tiểu Tà đã quyết thì chàng phải làm cho bằng được.

Lúc chui ra khỏi mật đạo thì Tiểu Tà lại nghĩ cách dùng hỏa công phá mật đạo vào Thái Nghi phân động nội trong đêm mai khi lão Độ Vĩnh Thiên và đồng bọn quay lại đây.

Tiểu Tà vừa đi vừa suy nghĩ tiếp:

– Ta đi ngay qua Hàng Châu cho người mời bọn Phi Long Bảo vào đêm mai đến đây nhất định sẽ rất lý thú khi hai bên đối đầu tại địa điểm bí mật này.

Nghĩ vậy, Tiểu Tà liền trong đêm đi qua Hàng Châu.

Đến sáng hôm sau, Tiểu Tà đang ăn sáng trong tửu lầu và nhờ lão quản lý có chữ đẹp viết giúp cái thiệp mời lấy danh hiệu Cao Phong Động chủ Thần Võ Môn mời Hoàng Kỳ đường chủ Hà Thủ Khai đêm nay đền Quan Đề miếu ở Thanh Dương để giải quyết xung đột giữa hai bên.

Sau đó, Tiểu Tà lại nhờ một người khác đưa thiệp mời Hà Thủ Khai, còn chàng thì liền quay về Thanh Dương Trấn, lo mua những hỏa pháo thuốc nổ, đợi đêm đến sẽ triển khai ké hoạch đã nghĩ ra.

Màn đêm vừa phủ, Tiểu Tà đã vào mật đạo rải đồ dẫn hỏa suốt con đường hầm này đến tận gian đại sảnh và dùng vải làm mồi cùng hỏa pháo, thuốc nổ đặt vào các địa điểm hoạch định, lại dùng nhang đốt lên và độ thời gian trên cây nhang cũng rất chính cho thời điểm nổ.

Tiểu Tà có ghi tấm bảng cấm sử dụng mật đạo theo lệnh của môn chủ đóng ở đầu mạt đạo, bởi vậy chàng yên tâm tiến đến bên đại sảnh để nghe ngóng và quan sát.

Tiểu Tà nhìn thấy trong đại sảnh dã hiện diện đủ mặt lão môn chủ và các thuộc hạ cao cấp của lão, chợt có một tên hắc y chay vào:

– Bẩm môn chủ! Hình như có ai bỏ thuốc tiêu chảy vào nước uống, các huynh đệ uống vào đều bị đau bụng quá nhiều, chắc đêm nay không thể đánh gì được.

Độ Vĩnh Thiên giận dữ quát:

– Cao Phong, ngươi làm ăn cẩu thả như thế không sợ mất đầu sao?

Độ Phi đứng dậy:

– Phụ thân trách mắng Cao động chủ, việc này nhất định có nội gian, phải tìm cho ra hung thủ.

Độ Vĩnh Thiên vẫn nói lớn:

– Tìm cái gi? Ta và Hắc y sát thủ đã hẹn đêm nay đột nhập Phi Long Bảo, giờ như thế này là hỏng hết.

Lão Bạch Phát lên tiếng:

– Thưa môn chủ! Chuyện này đã xảy ra như thế, nội gian chưa tìm ra, chúng ta rất khó hành động, thuộc hạ sẽ cấp tốc bào cho Hắc y sát thủ hay kế hoạch đêm nay được bãi bỏ.

Độ Vĩnh Thiên gật đầu:

– Được! Hãy đi ngay đi.

Lão Bạch Phát gật đầu rồi băng mình đi thật nhanh.

Chuyện vừa giải quyết xong, chợt có một tên khác chạy vào gấp rút:

– Thưa môn chủ! Bọn Hoàng Kỳ Phi Long Bảo đã đến đây rồi!

Mọi người có mặt đều kinh ngạc, Độ Vĩnh Thiên càng bối rối, vội nói Cao Phong:

– Cho mọi người ẩn núp ngay. Ta ở nhà sau, cứ thế mà chiến đấu, có gì nổi hiệu cho ta biết.

Nói xong lão kéo Độ Phi chạy ra sau và Tống tổng quản cũng đi theo.

Cao Phong liền la lên:

– Các ngươi hãy húp hết, chưa có lệnh của ta không được phép ra.

Nói xong lao người chạy trước. Bọn thuộc hạ Thần Võ Môn đang giả hắc y ào ạt chạy theo sau vào ngay mật đạo rất gấp.

Chỉ có Tiểu Tà ngồi ẩn nấp mỉm cười đắc ý vì kế hoạch hỏa công của chàng sẽ thành vì mọi chỗ đã đốt nhang xong và khi đụng vào chất nổ sẽ nổ tung ngay.

Vừa lúc đó bọn người theo Độ Vĩnh Thiên cũng đã đến phía sau đại sảnh nên Tiểu Tà lập tức rời chỗ nấp, bắt đầu đốt hỏa pháo ném vào mật đạo và các nơi đã gài chất nổ cùng dầu dẫn lửa.

Những tiếng nổ kinh hồn vang lên liên tiếp rồi lửa bùng cháy suốt đường hầm tới tận đại sảnh.

Tiểu Tà băng người ra phía nhà sau cột chất nổ cung hỏa pháo đốt lên nhanh tay ném về hướng bọn Độ Vĩnh Thiên làm cho bọn chúng vội la hoảng và nắm xuống. Một tiếng nổ kinh hồn cùng lửa cháy tràn lan khắp khu vực gọi là bí mật này giờ đây lửa cháy bừng bừng, tường mái nhà bay đi, tiếng người la thất thanh náo loạn, quả là Thái Nghi Phân Động của Thần Võ Môn một đêm đã bịn tay Tiểu Tà phá hết.

Ở bên ngoài lại có nhiều tiếng nổ nữa và Hà Thủ Khai đã đến chứng kiến thì Cao Phong liền tỏ thái độ đầu hàng rút lui khỏi địa bàn của Hoàng Kỳ Phi Long Bảo. Do dó Hà Thủ Khai rất hài lòng nhưng trong lòng vẫn thắc mắc về trận hỏa công kỳ lạ.

Sau khi Hà Thủ Khai rời địa điểm thì Cao Phong vội vã chạy vào phía sau để xem sự việc, nhưng lúc đó lão môn chủ cùng ba người thuộc hạ cao cấp đều đã bị thuốc nổ và hỏa pháo làm cho y phục rách tả tơi, mặt mày lem luốc, vừa sợ hãi vừa tức giận.

Tiểu Tà không ẩn nấp nữa mà ngang nhiên xuất hiện cất tiến cười ha hả, chỉ vỉ chàng tự biết rằng không thể mãi mãi trốn sự truy lùng của Thần Võ Môn và cả Hắc y sát thủ nữa nên nhân đây đối đầu là vừa.

Tiểu Tà chỉ Độ Vĩnh Thiên nói lớn:

– Độ Vĩnh Thiên! Mạng ngươi cũng lớn thật đó nên mới thoát chết bởi chất nổ vừa rồi nhưng ngươi cũng sợ rồi phải không?

Độ Vĩnh Thiên chợt thấy một tên hành khất xuất hiện nói vậy, nên thét lớn:

– Tên hành khất kia, ngươi là ai, dám vào đây quấy nhiễu?

Lão chưa dứt lời thì Độ Phi chận lời:

– Để hắn cho tiểu nhi.

Dứt lời Độ Phi lao tới vận chưởng đánh vào Tiểu Tà. Tiểu Tà nhìn thấy lòng bàn tay của Độ Phi hiện lên màu tím, thì biết hắn sử dụng độc chưởng. Tuy Tiểu Tà không sợ độc song những vết thương chưa lành nên không thể đố chọi bèn vung trường kiếm xuất chiêu đâm vào bàn tay của đối phương nên Độ Phi liền thâu chưởng để di bộ tránh né.

Cả hai giao đấu hơn mười chiêu nữa thì những vết thương của Tiểu Tà bắt đầu rách ra trở lại và máu đã thấm ra áo đỏ ối làm cho Tiểu Tà rất đau đớn nhưng cố cắn răng chịu đựng song đã mất linh động.

Lợi dụng cơ hộ này, Độ Phi liên tục phóng độc chưởng vào Tiểu Tà và Tiểu Tà cũng gan lì xuất chiêu phản kích.

– Bùng! Bùng! Bùng! ...

Cả hai bắn lùi lại, Tiểu Tà bị chấn thương nặng hơn, khóe miện rỉ máu, các vết thương vỡ ra, máu rươm rỉ ra áo lảo đảo thân hình rồi ngã quỵ.

Còn Độ Phi cũng bắn lùi và té ngã, cánh tay tê buốt, nhưng cố đứng dậy trước và cười kiêu ngạo:

– Tên tiểu quỉ kia! Ngươi đã trúng độc chưởng của ta thì chỉ còn sống ba ngày nữa thôi, hãy ngoan ngoãn đưa tay cho ta trói, khỏi đau thể xác và hãy nói cho ta rõ tại sao ngươi vào đây rồi ta giải độc cho ngươi.

Tiểu Tà còn ngã quỵ nhưng vẫn cười nói:

– Độc của ngươi không hại được ta đâu, đừng có nói những câu ngu xuẩn đó.

Tiểu Tà vừa nói vừa quỵ xuống hơn nữa như đã kiệt sức chỉ cố đè cây trường kiếm ở dưới đất, Độ Phi đắc ý cười ngất,, vừa cười vừa tiến đến trước mặt Tiểu Tà.