Tiểu Suy Thần

Chương 24



Edit: Mr.Downer

35.

Trời đã muộn, hai người đi dạo ở trên đường một lúc, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm một cửa hàng thức ăn nhanh 24h kiểu tây. Thiếu niên thời kỳ trưởng thành tựa hồ có tình yêu độc nhất với loại thức ăn nhanh như thế này, hai tay cầm gà rán thỏa mãn gặm gặm, miệng dính dầu mỡ, Diệp Phi Chu vừa ăn vừa nhìn chằm chằm dáng vẻ ăn uống của Thẩm Hành Vân.

“Thần tiên cần ăn đồ ăn sao?” Diệp Phi Chu tò mò hạ thấp giọng hỏi, “Anh có phải ăn chơi không?”

“Không.” Thẩm Hành Vân cảm thấy cậu hỏi rất thú vị, mỉm cười nói, “Không ăn sẽ chết đói.”

Diệp Phi Chu một mặt không tin được.

Cái này không giống lắm với ấn tượng thần tiên không dính khói bụi trần gian trong đầu mình!

“Vận động, duy trì sinh tồn.” Thẩm Hành Vân cong cánh tay, phô bày cơ bắp một phen, giải thích, “Đều cần năng lượng, cơ thể anh vẫn tuân theo một ít quy tắc cơ bản, chỉ là cường hãn hơn so với người phàm, hơn nữa có thể khống chế ở vài phương diện khác … Có điều, trong tình huống thân thể tử vong mà thần cách vẫn còn tồn tại, anh có thể tự do tái tạo lại thân thể, vì lẽ đó cũng có thể nói là bất tử.”

“Anh thật lợi hại.” Vẻ mặt Diệp Phi Chu trở nên sùng bái giống như người ngồi đối diện cậu là Batman.

“… Em cũng đã từng lợi hại như vậy.” Thẩm Hành Vân đau lòng nhìn Diệp Phi Chu một tay cầm đùi gà, “Thế nhưng, em lại vì anh buông tha cho tất cả những thứ này.”

“Không sao.” Diệp Phi Chu rộng lượng cắn đùi gà, nói, “Cũng là vì chính em, hơn nữa, tuy rằng em sẽ chết, thế nhưng đời sau anh cũng sẽ giống như vậy tới tìm em đúng không?”

Mặc dù bên trong cửa hàng thức ăn nhanh tràn ngập vị thơm của gà rán nói lời ân ái có hơi quẫn, nhưng Thẩm Hành Vân vẫn trịnh trọng nói: “Anh sẽ, mỗi một đời em luân hồi, anh đều sẽ tìm được em, cho em xem thấy hồi ức của chúng ta, sau đó, khiến cho em yêu anh.”

“Ừm…” Diệp Phi Chu cúi đầu nở nụ cười, có chút đỏ mặt, “Em nhất định sẽ… Em đối với anh một chút sức kháng cự cũng đều không có.”

Thẩm Hành Vân nghe vậy, nhướn người qua cái bàn nhỏ của cửa hàng, nhẹ nhàng hôn một cái trên đôi môi dầu mỡ của Diệp Phi Chu, “Anh cũng vậy, em chỉ cần chớp mắt một cái, anh đều cảm thấy em đang câu dẫn anh, hận đến nỗi không thể nhanh chóng đẩy ngã em.”

“…” Diệp Phi Chu mở đôi mắt tròn xoe, không chớp một cái.

Thẩm Hành Vân dùng ánh mắt như có thể lột sạch quần áo trên người nhìn cậu, thấp giọng nói: “Cái vẻ mặt này càng chết người hơn.”

Xử nam khai trai, phi thường ghê gớm.

“Thế em vẫn nên chớp mắt vậy.” Diệp Phi Chu nháy mắt mấy cái, vùi đầu đau khổ ăn.

Cơm nước xong, trở về khách sạn, hai người ôm nhau nằm ở trên giường nói chuyện. Đầy bụng Diệp Phi Chu đều là vấn đề, từ dáng dấp của Ngọc Hoàng đại đế ra sao đến cơ tình bát quái của cục trưởng Sở Luân Hồi cùng cục trưởng Sở Nhân Duyên (*), Thẩm Hành Vân kiên nhẫn trả lời từng cái. Bởi vì đã quá khuya, vì vậy Thẩm Hành Vân tắt toàn bộ đèn, ánh trăng tràn đầy trong phòng, yên tĩnh lẳng lặng, chỉ có âm thanh hai người nói chuyện thật nhỏ bồng bềnh trong phòng.

(*) Không biết tác giả có nhầm không, theo mình thì chỗ này nên là cơ tình giữa cục trưởng Sở Phúc Lộc với Sở Nhân Duyên mới đúng chứ, hay là 3p nhở. =))

Nói nói, Diệp Phi Chu bận rộn nguyên ngày ngủ thiếp đi trên cánh tay của Thẩm Hành Vân, khuôn mặt vừa nhắm mắt có vẻ càng thanh tú hơn so với bình thường, hai mảnh môi đẹp đẽ hơi mở, lộ ra đầu lưỡi non mềm bên trong. Thẩm Hành Vân nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, chờ cậu ngủ say, mới cẩn thận đến gần hôn một cái, sau khi hôn xong lại nhìn chằm chằm một chút, rồi lại hôn, mãi cho đến khi Diệp Phi Chu nói mớ trở mình, xoay mông về phía hắn, Thẩm Hành Vân mới chịu thôi.

Ngày hôm sau, lúc Diệp Phi Chu tỉnh lại, phát hiện Thẩm Hành Vân đang dựa vào bàn nghiên cứu bản đồ phong cảnh địa phương, cũng chính là ngọn núi ngày hôm qua cậu muốn đi nhưng không đi được.

“Chào buổi sáng, bảo bối.” Thẩm Hành Vân quay người, cầm bản đồ phủi một cái, nhìn tóc tai Diệp Phi Chu ngủ đến nỗi dựng đứng lên, nghiêm túc nói, “Chúng ta leo núi từ sườn tây được không, có thể nhìn thấy biển hoa ở trên đường, đường xá cũng không dốc.”

“…A, được.” Diệp Phi Chu còn hơi choáng váng, sự chú ý toàn bộ tập trung trên khuôn mặt được nắng sớm phác họa đến phi thường đẹp trai của Thẩm Hành Vân.

Thẩm Hành Vân đi tới bên cạnh Diệp Phi Chu, hai tay đè trên giường, cho cậu cái cái hôn chào buổi sáng: “Ngày hôm qua em không được đi chơi, hôm nay chúng ta bù đắp lại.”

Kỳ thật đi chơi hay không đi chơi, đã không còn quan trọng như vậy, Diệp Phi Chu dâng trào cảm xúc nghĩ, dù chỉ là cùng Thẩm Hành Vân ngồi trong khách sạn mắt to trừng mắt nhỏ thì cũng rất hạnh phúc rồi.

Chỉ cần có người này ở bên cạnh, tất cả ánh nắng chói chang đều trở nên ngọt ngào.

Lúc leo núi, Diệp Phi Chu mặc nguyên một bộ trang bị leo núi, đeo ba lô leo núi, cầm gậy leo núi, trang bị bản thân đến tận răng.

Mà Thẩm Hành Vân thì chỉ một thân trang phục thường ngày nhẹ nhàng, xách một cái ba lô, bên trong có chứa nước cùng đồ ăn vặt yêu thích của Diệp Phi Chu, còn có áo khoác chống nắng và thuốc chống muỗi vân vân…

Thời tiết vừa vặn, một tầng mây mù mỏng manh che mặt trời, nhưng không che khuất toàn bộ, vừa không ảnh hưởng đến việc ngắm phong cảnh, vừa không phải phơi nắng, Tia nắng nhạt ngoan cường như tơ nhện rọi xuyên qua những tầng mây, nhiệt lượng khi rơi xuống làn da không tính là nóng lắm, màu xanh ngắt cùng xanh biếc tầng tầng trải đầy trong mắt, không khí trong lành thơm ngát.

Không hổ là có phúc thần phù hộ thời tiết… Diệp Phi Chu thật lòng nghĩ.

“Không muốn leo núi thì chúng ta có thể trực tiếp cưỡi phượng hoàng lên đỉnh.” Leo đến giữa sườn núi, thấy Diệp Phi Chu thở hổn hển hơi kịch liệt, Thẩm Hành Vân đề nghị ăn gian.

Diệp Phi Chu lắc lắc tay, lau mồ hôi: “Tự mình leo lên núi mới thú vị.”

“Anh sợ em mệt.” Thẩm Hành Vân dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cậu.

“Không sao.” Diệp Phi Chu ưỡn ngực, cố gắng phơi bày thân thể nhỏ bé đơn bạc của mình một chút, “Thể lực của em rất tốt đó, hạng mục điền kinh của lớp trong hội thao đều do em bao trọn cả.”

Thẩm Hành Vân ôn nhu đáp một tiếng, đưa tay tháo ba lô của Diệp Phi Chu xuống, nói: “Để anh xách bớt cho, em chú ý leo núi đi.” Nói xong, hắn mở cái ba lô thần kỳ nặng trù ụ của Diệp Phi Chu ra, moi từ bên trong lều xếp cùng hai tấm lót chống ẩm, một cây đèn cắm trại, còn còn một chai lớn đầy dầu bôi trơn chưa khui.

Thẩm Hành Vân ngớ người, cười khì thành tiếng.

Mặt Diệp Phi Chu nhất thời đỏ đến mức bốc khói: “…”

Thẩm Hành Vân ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Bảo bối muốn qua đêm ở trên núi?”

Diệp Phi Chu u oán trừng hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Em muốn cùng anh ngắm sao…”

Nghe nói có thể nhìn thấy dải ngân hà trên núi vào ban đêm, nghĩ đến là thấy phi thường lãng mạn!

“Ngắm sao, mà em mang cái này?” Thẩm Hành Vân quơ quơ chai dầu bôi trơn trong tay, cười cực kỳ xấu xa.

“Em, em đây không phải là phòng ngừa, nhỡ đâu…” Diệp Phi Chu lắp bắp nói, hai tay tùy tiện quạt gió ở bên mặt, giống như muốn cho đỏ mặt mau mau lui xuống, “Nhỡ đâu anh lại muốn dùng, dùng chân của em làm chút gì đó… A, đúng không?”

Lông mày Thẩm Hành Vân ám muội dương dương tự đắc: “Ừ, em suy nghĩ thật chu đáo.”

Diệp Phi Chu xấu hổ quay người lại, không còn áp lực của ba lô, bước chân cậu nhẹ nhàng chạy trên sơn đạo.

Thẩm Hành Vân ngửa đầu nhìn lên.

Sườn núi phía tây ít du khách, vào giờ phút này trái phải trước sau chỉ có hai người bọn họ, thềm đá thẳng tắp, lát thành sơn đạo dài đằng đẳng từ dưới lên trên, bóng người gầy gò của Diệp Phi Chu bước nhanh trên lối đi, mồ hôi trên gáy lòe lòe lóe sáng.

Xa xa, Thẩm Hành Vân duỗi tay về hướng Diệp Phi Chu, bắt lấy cái bóng của thiếu niên trong lòng bàn tay của mình, nhưng chỉ bắt được trống rỗng, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay.

Ngay lập tức, hắn buồn cười lắc đầu một cái, tựa như cảm giác mình rất ngu ngốc, sau đó nhanh chân đuổi theo.

35.

Buổi tối, hai người thật sự ở trên đỉnh núi dựng lều bạt.

Nếu như là thường ngày, Diệp Phi Chu khẳng định sẽ không dám chơi trò liều mạng này, lấy thể chất xui xẻo của chính mình, bị gió núi thổi cuốn xuống vách cũng không phải là không thể xảy ra, nhưng mà có Thẩm Hành Vân ở bên cạnh, cả người cậu không còn chút nào sợ hãi.

“Liệu có nhân viên lên đây kiểm tra không?” Trời còn chưa tối hù hoàn toàn, Diệp Phi Chu ngó trước ngó sau.

“Không chắc.” Thẩm Hành Vân dùng bàn tay lớn vò mái tóc của Diệp Phi Chu, “Bất quá anh có thể dùng phép che mắt, để người ta không nhìn thấy.”

Trình độ sùng bái ông xã nhà mình của Diệp Phi Chu nhất thời lại tăng thêm một nấc thang.

Quả thật chính là vạn năng mà.

Thẩm Hành Vân dựng lều xong, Diệp Phi Chu đem tấm lót chống ẩm đặt vào bên trong, phấn khởi lấy đèn cắm trại, đồ ăn vặt và ipad ra.

Thẩm Hành Vân: “…”

Thiếu niên nghiện net Diệp Phi Chu: “Buổi tối ngủ không được còn có thể chơi game một chút, lần trước anh giúp em đập ra vũ khí, em đã thành vô địch thiên hạ không có đối thủ rồi đó.”

Thẩm Hành Vân lộ ra một nụ cười nguy hiểm: “Có anh ở đây, em nghĩ mình sẽ còn thời gian chơi game sao?”

Diệp Phi Chu vê chóp mũi, nhìn trái nhìn phải nói với hắn: “Những vì sao ơi, mau mau ra đây.”

Buổi tối, là thời gian sôi nổi của yêu thú tinh quái, bầu trời thâm trầm như lụa nhung đen, bóng dáng của những bầy chim thanh loan sáng rực bay xẹt qua như mưa sao băng, lưu lại trên không những vệt chói mắt, Thẩm Hành Vân chỉ vào bầu trời, giải thích: “Chúng nó sợ nóng, mùa hè vừa đến, chúng nó liền chuyển nhà tập thể đến những nơi mát mẻ để nghỉ hè.”

“Thần thú cũng di cư à.” Diệp Phi Chu say mê nhìn “mưa sao băng” mà nói.

“Ừm, nói di cư cũng không sai.” Thẩm Hành Vân nhìn góc mặt nghiêng đẹp đẽ của thiếu niên, “Kỳ thật chúng ta, và cả chúng nó, đều không thần thánh đến mức như người phàm hay tưởng, chỉ là một hình thức sinh mệnh khác mà thôi.”

Diệp Phi Chu gật gù, nụ cười treo bên môi thật ôn nhu.

Bầy chim thanh loan dần bay xa, bầu trời đêm quay trở về sự yên tĩnh, ngân hà mờ mịt như một dải lụa mỏng bắc ngang chân trời, những vì sao nhỏ tản mạn khắp bầu trời, tình cờ có những ngôi sao sáng trong lạ thường. Diệp Phi Chu cố gắng nhớ lại bài học trước đây, phương hướng nào có chòm sao gì, cũng không chắc chắn lắm mà nói cho Thẩm Hành Vân nghe. Gió đêm mát mẻ thấm vào người, như được thổi xuống từ dải ngân hà.

Sao Chổi Nhỏ phụng mệnh dò xét ở bốn phía, yêu thú tinh quái trong núi nhìn thấy nó, tất cả đều nhượng bộ né tránh. Ở trước lều, hai người tựa vào nhau ngắm sao, Thẩm Hành Vân vòng tay ôm lấy cả người Diệp Phi Chu vào trong lòng như ôm trẻ con, nhẹ giọng hát cho cậu nghe, thanh âm từ tính trầm thấp bay bổng trong núi, từng tiếng vang kéo dài nhàn nhạt vọng lại…

Giữa màn đêm đẹp như một giấc mộng, khóe miệng Diệp Phi Chu ngậm lấy nụ cười, bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong lồng ngực của Thẩm Hành Vân.