Tiểu Suy Thần

Chương 22



Edit: Mr.Downer

31.

Sao Chổi Nhỏ chui qua cửa sổ tiến vào trong phòng, một thân lông chim hoa lệ run lên giống như chó con, một đống đốm lửa nhỏ rơi trên thảm như mưa, rồi nhanh chóng tắt ngúm.

Diệp Phi Chu nhân cơ hội kéo lên nửa cái quần vừa bị Thẩm Hành Vân lột xuống, đắp chăn che đi bộ vị nào đó đang khá có tinh thần của chính mình, chà xát khuôn mặt đỏ đến mức sắp bốc khói, ánh mắt long lanh nhìn Sao Chổi Nhỏ.

“Ngươi vào làm gì?” Đùa giỡn lưu manh được một nửa thì bị cắt đứt, Thẩm Hành Vân một mặt muốn tìm bất mãn.

Sao Chổi Nhỏ không để ý tới hắn, con mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Diệp Phi Chu, bước hai cái chân chim loạch xoạch chạy đến bên giường, mở ra hai cái cánh to lớn chói rọi, rồi khép lại trên người Diệp Phi Chu đang kích động đến không nói nên lời.

Giống như một cái ôm.

Lông mày Thẩm Hành Vân nhíu lại, sắc mặt trở nên không dễ nhìn lắm, nhìn chằm chằm phượng hoàng, cảnh cáo nói: “Coi chừng đấy.”

“… Mi thật sự rất đẹp nha.” Nhận được hảo cảm của phượng hoàng, Diệp Phi Chu thụ sủng nhược kinh, ngại ngùng ca ngợi, đưa tay vòng lấy cái cổ thon dài của Sao Chổi Nhỏ, đem hai gò má cẩn thận cọ cọ trên lông tơ cháy bùng trước ngực nó, lập tức không nhịn được nở nụ cười, giúp Sao Chổi Nhỏ khiển trách Thẩm Hành Vân, “Ảnh lại đặt tên cho mi là Sao Chổi Nhỏ, hơi quá đáng.”

Sao Chổi Nhỏ điên cuồng gật đầu, oan ức kêu một tiếng, dùng mỏ chim dán dán vào bên trái khuôn mặt của Diệp Phi Chu.

“Hừ,” Thẩm Hành Vân tái mặt trong nháy mắt, nghiến răng uy hiếp, “Ngươi còn hôn thêm một cái thì ta sẽ rút cái mỏ chim của ngươi đi.”

Diệp Phi Chu hơi bất đắc dĩ: “Giấm của phượng hoàng anh cũng ăn…”

Thấy có người làm chỗ dựa, Sao Chổi Nhỏ dương dương tự đắc dùng mỏ chim dán dán vào má phải của Diệp Phi Chu.

Ghen tuông của Thẩm Hành Vân bốc lên, hắn nắm lấy cái đuôi hoa lệ của Sao Chổi Nhỏ, kéo nó ra khỏi Diệp Phi Chu, nhịn xuống giải thích: “Thần thú có thể tu hình thành người, bảo bối, con phượng hoàng này cũng sắp rồi.”

Diệp Phi Chu nghe vậy, nhất thời có chút lúng túng: “… Như vậy à.”

Sao Chổi Nhỏ lập tức líu lo kêu lên, đập cánh, xoay hai vòng trước mặt Diệp Phi Chu, tựa hồ như vội vàng muốn cho cậu nhìn rõ chính mình hiện giờ chỉ là một chú chim!

Thẩm Hành Vân một mặt trào phúng, trừng mắt nhìn Sao Chổi Nhỏ, điên cuồng nói xấu nó: “Cái tên này từ trước đến giờ chỉ thân cận với những ai có ngoại hình đẹp mắt, ỷ vào chính mình không có hình người, chỉ toàn cầu ôm cầu hôn cầu chôn ngực với xung quanh, lại còn hay nhìn trộm thần tiên tắm rửa ở dao trì.”

“…” Si hán như thế thì là phượng hoàng cái gì! Rõ ràng thiết lập chính là Trư Bát Giới! Diệp Phi Chu lúng túng đến không nói ra lời, yên lặng kéo góc chăn xoa xoa chỗ trên mặt vừa được phượng hoàng “hun”.

Chủ nào tớ nấy, thật sự không sai lệch một chút nào!

“Chiếp chiếp!” Sao Chổi Nhỏ còn chưa gần gũi đủ với Diệp Phi Chu, muốn đến gần nhưng bị Thẩm Hành Vân nắm đuôi nên không thể.

Sao Chổi Nhỏ phi thường bất mãn, trong nháy mắt ói ra một đống lửa nóng hổi lên thảm, lấy đó làm kháng nghị!

“Không được quậy.” Thẩm Hành Vân vội vàng dẫm chân dập tắt đống lửa có thể đốt xuyên si măng cốt thép, xách cổ tên phóng hỏa nhỏ này lên, ném ra ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm uy hiếp nói, “Còn đụng vào cửa kính nữa, ta sẽ đem ngươi đi tắm rửa.”

Sao Chổi Nhỏ hít một ngụm khí lạnh, tức giận cãi lộn, nhưng mà cũng không dám đập đầu vô kính nữa, hiển nhiên là phi thường sợ bị bắt đi tắm.

Thẩm Hành Vân đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, nhốt Sao Chổi Nhỏ ở bên ngoài, ánh mắt rõ ràng đảo qua nửa người dưới đang được Diệp Phi Chu đắp chăn, lưu manh nở nụ cười, nói: “Chúng ta tiếp tục.”

“A… Cái kia.” Diệp Phi Chu nhạt nhẽo đổi đề tài, “Em thấy, quan hệ của nó với anh hình như không được tốt lắm.”

“Đúng đấy.” Thẩm Hành Vân thờ ơ nhún vai, lười biếng nói, “Phượng hoàng trưởng thành rất chậm, tính cách lại nghịch ngợm, mà khi đó hầu hết toàn bộ thời gian anh đều dùng để tìm em, không có thời gian quản nó, vì vậy anh liền ném nó ở nhân gian… Trên trời một ngày, dưới đất một năm, mỗi một ngày trôi qua anh mới vớt nó lên thiên đình để nhìn xem, xác nhận tất cả đều bình thường rồi ném nó trở lại, mấy ngày trôi qua, nó liền lớn rồi.”

Thẩm Hành Vân có kỹ xảo nuôi phượng hoàng thật thật đặc biệt!

Thẩm Hành Vân dừng một chút, ngữ khí u oán bổ sung: “Hơn nữa lại còn học được đùa giỡn lưu manh, đấy cũng không phải do anh dạy.”

—— thiếu niên thiếu thốn tình thương của cha lâu năm, cứ như vậy đi lên con đường tà đạo!

“…” Diệp Phi Chu bị phương thức nuôi dưỡng tùy hứng này làm cho kinh ngạc ngây người.

“Được rồi, không muốn đổi chủ đề.” Con mắt Thẩm Hành Vân hơi híp lại, dùng ánh mắt nguy hiểm như thú hoang nhìn Thẩm Hành Vân, nhanh chân đi tới, ánh mắt nóng rực không giống như đang nhìn người, đúng hơn là như đang liếm người.

Dưới cái nhìn như vậy, Diệp Phi Chu không khỏi sinh ra ảo giác “Chính mình kỳ thật không mặc quần áo”, cậu xấu hổ hoảng loạn dùng chăn mỏng bao lấy nửa người dưới đau đến cứng ngắc của chính mình, vào lúc Thẩm Hành Vân sắp đi tới bên giường, Diệp Phi Chu trượt xuống giường như một con thỏ nhỏ, chạy vèo vào trong nhà vệ sinh, vụng về kiếm cớ: “Em, em đau bụng, đi vệ sinh…”

Thẩm Hành Vân cười nhẹ, lắc đầu một cái, cởi giày nằm uỵch xuống giường.

Một giây sau, Diệp Phi Chu rít gào lên, từ nhà vệ sinh lao ra, sử dụng tốc độ bứt phá trăm mét một giây, nhảy vọt lên giường, ôm chặt lấy Thẩm Hành Vân, kinh sợ nói: “Trong nhà vệ sinh có…”

“Có quỷ?” Thẩm Hành Vân bình tĩnh vô cùng, đầu lông mày cũng không động đậy.

Sắc mặt Diệp Phi Chu trắng bệch, viền mắt sợ đến hơi ửng hồng: “Làm sao anh biết!”

Thẩm Hành Vân vươn mình, đem Diệp Phi Chu đè ở dưới người, dùng thân thể của chính mình bao lấy cậu, ôn nhu động viên: “Đừng sợ, anh ở đây… Em vừa mới mở thiên nhãn, tự nhiên cái gì cũng đều có thể nhìn thấy, nhà vệ sinh là nơi để che giấu chuyện xấu, rất dễ dàng hấp dẫn quỷ linh cấp thấp. Có điều chúng nó căn bản không thể gây thương tổn cho em được, nhìn hơi đáng sợ mà thôi, chờ một lát là nó đi rồi.”

“Em không muốn thiên nhãn…” Diệp Phi Chu sợ hết hồn, vào lúc này đã quên mất Thẩm Hành Vân vốn muốn làm chuyện gì với mình, hoàn toàn để ý đến chuyện quái đản vừa nãy, vội vàng nói, “Anh mau thu hồi thiên nhãn của em đi.”

“Không được đâu bảo bối, anh chỉ mở được, không thu được.” Thẩm Hành Vân bất đắc dĩ cười cười, ngón tay lặng lẽ âm thầm mở nút cổ áo của Diệp Phi Chu, vừa mở áo của cậu vừa di dời sự chú ý của thiếu niên, chậm rãi nói, “Tuy rằng em không còn thần cách, nhưng còn thể chất của thần tiên, chịu đựng được tiêu hao của thiên nhãn, mở một lần có thể nhìn thấy thật nhiều ngày.”

“Vậy làm sao bây giờ… Coi như không nó gây hại cho em, nhưng nhìn dọa người quá, em thấy sợ đó.” Diệp Phi Chu còn chưa tỉnh táo lại từ trong cơn kinh hãi, mơ mơ màng màng dưới sự dẫn dắt của Thẩm Hành Vân mà giơ tay lên, để cho hắn cởi đồ mình ra, dùng ánh mắt tràn đầy tin cậy như động vật nhỏ vô hại nhìn Thẩm Hành Vân.

Thẩm Hành Vân bị ánh mắt trông đợi như vậy làm cho huyết thú sôi trào, hắn đè lồng ngực trơn bóng của Diệp Phi Chu, đem người đẩy ngã, một bên hôn lên từng tấc nửa người trên tinh tế của Diệp Phi Chu, một bên hàm hồ thấp giọng, dịu dàng nói: “Không cần sợ, mở thiên nhãn, đại đa số mọi lúc sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp, quỷ linh cấp thấp chỉ xuất hiện ở địa phương âm u ô uế, ít đi là được rồi.”

“Làm sao mà ít đi nhà vệ sinh được.” Trong đầu Diệp Phi Chu hỗn loạn một mảnh, da thịt mềm nhẵn hừng hực dính vào nhau, cùng với từng cái hôn lúc nặng lúc nhẹ khiến cho trong cơ thể cậu nổi lên tê dại sung sướng đê mê, địa phương vừa mới bị dọa sợ xìu xuống cũng lần thứ hai hưng phấn lên, chống đỡ cơ bụng của Thẩm Hành Vân, rõ ràng đến không cách nào rõ ràng hơn, Diệp Phi Chu nghiêng người, cố gắng dùng đùi che giấu đi phản ứng của chính mình, “Em cũng không thể không đi toalet, không tắm rửa…”

“Những lúc đó, anh có thể đi cùng em.” Thẩm Hành Vân da mặt dầy nói, đôi mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt và thích thú, “Chúng ta tắm chung.”

“… Anh có phải cố ý không?” Diệp Phi Chu vừa bực mình vừa buồn cười.

Bạn trai vì muốn danh chính ngôn thuận tắm chung cũng thật chơi liều.

Thẩm Hành Vân kìm nén nở nụ cười, không hề trả lời, bàn tay to lớn ấm áp bất ngờ trượt vào trong quần của Diệp Phi Chu, không nặng không nhẹ nắm chặt nơi nào đó.

Xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi của da dẻ lòng bàn tay kia khiến cho Diệp Phi Chu kìm lòng không được mà vặn vẹo như cá cách nước, vội vã muốn nắm lấy cái gì đó, ngón tay siết chặt drap giường. Theo động tác của Thẩm Hành Vân, một tiếng rên rỉ ngọt ngào không báo trước tràn ra khỏi cổ họng của cậu, khiến cậu sợ hết hồn, cơ hồ không thể tin được đó là âm thanh do mình phát ra.

Vì để không lại phát ra tiếng rên rỉ, cậu dùng răng cắn chặt lấy môi dưới, nghiêng mặt sang một bên, cố gắng vùi mặt mình vào trong gối. Động tác bởi do thẹn thùng nên toàn bộ phần cổ biến thành màu hồng nhạt bại lộ trước mắt Thẩm Hành Vân, hắn nhìn chằm chằm cái cổ kia như một con sói khát máu, nhanh chóng cúi đầu liếm láp từ xương quai xanh lên đến vành tai, thấp giọng an ủi Diệp Phi Chu đang chẳng biết vì sao lại run rẩy cả người, “Anh sẽ không làm đến cuối cùng, đừng sợ.”

“… Vậy anh muốn làm đến đâu?” Diệp Phi Chu gấp gáp thở dốc, đôi mắt đẹp đẽ bịt kín một tầng sương mù mỏng, căn cứ vào kinh nghiệm tự giải quyết vấn đề của mình lúc trước, cậu cảm giác mình đã sắp đến cực hạn.

“Làm đến nơi này.” Thẩm Hành Vân nói, đem bộ vị nhạy cảm nhất của hai người nắm cùng nhau.

Đối với xử nam ngây thơ như Diệp Phi Chu mà nói, hiệu quả thị giác của tình huống này quả thật cực kỳ kích thích.

Càng không phải nhắc đến xúc cảm cứng rắn như đá cùng nhiệt độ cực nóng của vật đang chân thật dán vào của mình, dán đến chặt như vậy, cậu thậm chí có thể cảm giác được huyết quản của đối phương phù phù nhảy lên yếu ớt.

“A…” Diệp tiểu thụ trong nháy mắt run rẩy đạt tới cực đỉnh.

Thẩm Hành Vân một mặt khó có thể tin: “… Nhanh như vậy.”

Diệp Phi Chu trống rỗng trong chốc lát, lập tức dùng một cái gối che mặt mình lại, buồn buồn giải thích: “Xử nam lần thứ nhất cùng người khác… Đều sẽ có hơi nhanh đó!”

Coi như là thụ, nhưng cũng là đàn ông con trai, cũng sẽ không muốn nghe thấy mấy câu đánh giá “nhanh” này “nhanh” nọ!

Thẩm Hành Vân miệng tiện: “Anh cũng là xử nam, nhưng anh không nhanh.”

Diệp Phi Chu rất muốn chết: “Anh đừng có nói!”