Tiểu Suy Thần

Chương 21



Edit: Mr.Downer

31.

Không ngừng rơi xuống, thân thể Diệp Phi Chu nhanh chóng trẻ hóa, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, xương cốt toàn thân trở nên nhỏ bé, cơ thể thon dài cũng cấp tốc rút ngắn, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ trở nên tròn trịa, thân thể của thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi dần dần biến thành con nít tay ngắn chân ngắn, rồi tiếp tục biến ảo thành trẻ sơ sinh. Gió mạnh hừng hực thổi tung quần áo đang quấn lấy thân thể em bé sơ sinh trắng loáng, nho nhỏ kia.

Dưới sự thống khổ bị tước đoạt thần cách cùng ký ức, Diệp Phi Chu biến thành trẻ sơ sinh há miệng khóc rống lên, nhưng mà rất nhanh, ngay cả tiếng khóc y cũng không phát ra được, bởi vì thân thể trẻ con cứ dần dần nhỏ đi, tứ chi, ngũ quan, thân thể trở về trạng thái khi bị bao bọc trong tiên quả… Toàn bộ dần dần mơ hồ biến hình, nhăn nheo cuộn xoáy, cuối cùng, đã từng là xương cốt cùng huyết nhục của Diệp Phi Chu biến thành một hạt giống sinh mạng nho nhỏ, chưa được dựng dục.

Trong sự rơi xuống vô tận, sinh mệnh của Diệp Phi Chu cảm nhận được chúng sinh, quang ảnh của mọi thứ hiện lên trong không trung rồi nhanh chóng nát tan, từ nhân loại đến súc sinh, ngạ quỷ, hình ảnh khó phân lẫn lộn tuần hoàn, kỳ quái lạ lùng, giống như một cái đĩa hát to lớn quay đều, rồi lại biến mất. Thần lực của Thẩm Hành Vân ngủ đông bên trong tỉnh lại, che chở cho hạt giống sinh mạng này may mắn nhảy qua súc sinh cùng ngạ quỷ, trực tiếp rơi vào trong bụng một con người, một lần nữa thai nghén sinh trưởng, trải qua mười tháng mang thai, ra đời trên thế giới. truyện kiếm hiệp hay

Lúc này, ảo cảnh kính hoa thủy nguyệt biến mất.

Gương trong phòng trở về dáng vẻ ban đầu, Diệp Phi Chu phát hiện mình đang quỳ gối ngồi trên giường khách sạn, không đi đâu, thậm chí tư thế cũng không thay đổi, nhưng hồi ức mười mấy năm qua của Thẩm Hành Vân trong ảo cảnh huyền ảo dồn dập, tràn đầy trong đầu óc của cậu.

Quả thật giống như bỗng dưng sống thêm mười mấy năm.

Thế nhưng bên trong những ký ức ấy, từng phút từng giây không lúc nào không tràn ngập một loại cảm xúc ôn nhu, vừa khát vọng vừa chua xót.

Đó là tâm tình của Thẩm Hành Vân.

“Hóa ra chúng ta đã trải qua nhiều như vậy sao…” Diệp Phi Chu giống như nói mê, hai tay che mặt, dùng lòng bàn tay, mu bàn tay cùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt chẳng biết vì sao lại chảy ra mãnh liệt không thể nào kiềm chế được.

Trong ký ức của Thẩm Hành Vân, Diệp Phi Chu cảm thấy mây mù dày đặc, lượn lờ như sương khói ở Bồng Lai, chính mình cùng Thẩm Hành Vân vai sóng vai bên nhau đi trên bãi cát, dưới ánh trăng chiếu rọi thanh quang, cát trắng như tuyết nát phát ra tiếng xột xoạt nhẹ vang lên…

Cậu thấy được gió mát xanh biếc, dao trì không gợn sóng, bằng phẳng như gương, cùng với chính mình thuở nhỏ lén lút cùng Thẩm Hành Vân nhảy vào hồ nước nô đùa, nước hồ mỹ lệ chảy xuôi trên hai thân thể chẳng khác nào bảo thạch di động, chú chim xanh với chiếc lông đuôi ba màu hẹp dài xinh đẹp vẽ ra một vết nứt trên mặt nước nhẵn nhụi…

Cậu thấy được Tam Thanh điện nguy nga lộng lẫy, khí thế vạn ngàn, cùng với chính mình và Thẩm Hành Vân tinh nghịch bò lên nóc điện, vai sóng vai ngồi trên mái ngói lưu ly lạnh như băng, nhìn thấy mặt trời mới lên lấp lánh nắng vàng, làm sao từng tấc từng tấc nuốt đi hết tất cả bóng tối, nhìn thấy dáng vẻ của đối phương bị ánh nắng chiếu vào, không thể mở mắt nổi nhưng vẫn cười khúc khích …

Cậu thấy được cây hoa đào trồng trong sân của Sở Phúc Lộc, thân cây tráng kiện mười thần tiên ôm cũng không hết, tán cây to lớn, hoa đào không nhìn đến quy tắc của nhân giới, héo tàn rồi lại nở rộ tuần hoàn liên tục. Mỗi lần đến tiết hoa rơi, cánh hoa dày đặc trên đất như một tấm thảm hồng nhạt, Thẩm Hành Vân không đợi được mà muốn ở trước mặt Diệp Phi Chu biểu diễn phép nhỏ mới học. Hoa rơi dày đặc đầy trên đất kia liền bay lên không trung, biến ảo thành mấy chục chú chim và những bông hoa, ngao du trong khoảng không mênh mông, bay qua đỉnh đầu của hai người liền rắc xuống những hạt phấn trắng óng ánh, như hoa tuyết rải đầy đầu bọn họ, Thẩm Hành Vân cười cười, nói chúng ta cũng coi như là bạc đầu giai lão…

Hồi ức mộng ảo, tình cảm quá tươi đẹp, khiến người nghĩ tới, không nhịn được mà rơi lệ.

“Sau khi em nhảy xuống Tru Tiên đài, anh vẫn luôn luôn đi tìm em.” Thẩm Hành Vân ôm lấy Diệp Phi Chu đang không ngừng dùng tay lau nước mắt vào trong lòng, thỏa thích cảm thụ lấy mỗi một tấc góc của thân thể đối phương, xương bươm bướm (*) thon gầy, bờ vai đơn bạc, lồng ngực ấm áp cùng trái tim nhảy rộn thình thịch. Đây là một cái ôm quá quý giá, nghĩ tới đã từng mong mà không được, Thẩm Hành Vân không chịu đựng nổi mà ôm càng thêm chặt, tham lam vuốt ve sau lưng của Diệp Phi Chu, ôn nhu nói: “Thần cách của em bị tróc ra, anh không có cách nào dùng thần lực để cảm nhận tung tích của em, chỉ có thể tìm kiếm từng nơi từng nơi… May mà, thần lực của anh che chở cho em đã nhảy vào trong thân thể lúc giáng xuống phàm trần, phạm vi tìm kiếm nhỏ đi rất nhiều, không thôi, còn không biết phải tìm bao lâu.”

(*) Phần xương bả vai nhô ra sau lưng, mình không rõ trong tiếng việt gọi là gì. orz

“Nhưng mà…” Diệp Phi Chu lần thứ hai không tử tế, đem nước mũi cọ một trận trên người Thẩm Hành Vân, đầu óc mơ hồ hỏi, “Thần cách của em đã không còn, tại sao em lại xui xẻo đến như vậy?”

Thẩm Hành Vân xoa khuôn mặt của Diệp Phi Chu, nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Em có phát hiện bản thân giống như đúc với chính mình trong hồi ức của anh không? Em không cảm thấy kỳ quái sao, nếu là đầu thai tái thế, làm sao sẽ giống đến như vậy?”

Diệp Phi Chu hồ đồ gật gù: “Anh nói như thế, quả thật rất kỳ quái.”

Thẩm Hành Vân không có chút sức chống cự nào với biểu tình mê man giống như động vật nhỏ của Diệp Phi Chu, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi cậu, giải thích: “Bởi vì lúc từ trên Tru Tiên đài nhảy xuống, thân thể chân chính của em không có mất đi, chỉ lui về hình thái sinh mệnh ban đầu, dựa vào mẹ em mang thai sinh ra mà thôi. Thân thể của em không thật sự là thân xác người phàm, vẫn là thân thể thần tiên, tuy rằng không còn thần cách, cái gì cũng không làm được, thế nhưng thể chất suy thần vẫn tự nhiên hấp dẫn số mệnh và năng lượng xui xẻo xung quanh em. Nếu em có thể điều khiển thần lực, là có thể khống chế được những số mệnh đó, khiến chúng nó tản ra hoặc lan truyền cho những sinh linh khác, nhưng em không có… Cho nên vận xui của em sẽ luôn kéo dài đến hết phần đời này, mãi cho đến khi thân thể thần tiên không có thần cách này tiêu vong, hồn phách luân hồi một lần nữa, mới có thể thoát khỏi xui xẻo.”

Diệp Phi Chu sợ ngây người: …

Cũng chính là chỉ có thể chất suy thần, nhưng không có năng lực thao túng số mệnh…

Quả thật nghe là thấy thê thảm tàn bạo.

Thẩm Hành Vân tiếp tục không để ý, bồi thêm một nhát: “Em có cảm thấy vận may của mọi người xung quanh em có vẻ cũng không tệ hay không?”

Diệp Phi Chu không khỏi có chút tan nát cõi lòng: “Chẳng lẽ bởi vì em đã hút hết những số mệnh xui xẻo ở xung quanh, cho nên những người ở bên cạnh em đều rất may mắn?”

Kỳ thật Diệp Phi Chu đã sớm nhận ra được vấn đề này. Sau khi cậu sinh ra, việc làm ăn của Diệp Cảnh Sơn ngày càng thuận lợi, nhiều lần tránh được cạm bẫy của đối thủ trong thương nghiệp cùng các loại suy sụp kinh tế của thị trường chứng khoán. Bà ngoại vốn quanh năm nằm trên giường bệnh, nhưng theo thời gian cậu trưởng thành, thân thể bà dần dần chuyển biến tốt lên giống như kỳ tích. Giống như tất cả chuyện xấu lớn bé xung quanh chỉ phát sinh trên người cậu, chậu hoa có thể rớt trúng Diệp Phi Chu chứ tuyệt đối không rớt trúng người khác, ông trời chỉ chuyên chọn thời điểm Diệp Phi Chu không mang dù mà đổ mưa, có bạn học bị cảm mạo thì vĩnh viễn người bị lây đầu tiên là Diệp Phi Chu…

Thẩm Hành Vân nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì số mệnh xấu đều bị em hấp dẫn hết rồi.”

…Mình quả thật là thiên thần nhỏ, hào quang thiên sứ chiếu rọi khắp nơi, Diệp Phi Chu khóc không ra nước mắt nghĩ.

Có điều nghĩ kỹ lại, kỳ thật người được lợi đều là người thân và bạn tốt của chính mình, vì vậy, cũng không coi là thiệt thòi?

Thẩm Hành Vân ôn nhu chăm chú quan sát mỗi một vẻ mặt của Diệp Phi Chu, thấy nét mặt của cậu đã từ “phát hờn bất công” dần dần biến thành “trái lại cũng tốt”, hắn đau lòng an ủi: “Từ nay về sau, anh sẽ vẫn luôn luôn che chở cho em, bất kể em luân hồi bao nhiêu lần, anh cũng sẽ là thần bảo vệ đời đời kiếp kiếp của em, em vì anh chịu đựng đau đớn nhảy xuống Tru Tiên đài, những năm qua em phải chịu xui xẻo, anh sẽ cưng chiều lại gấp trăm lần…”

“Thế nhưng,” Diệp Phi Chu cố gắng lý giải kiến thức mình mới vừa tiếp thu, nghi ngờ nói, “Mệnh cách này, cục trưởng không phải đã nói không thể tùy tiện thay đổi sao? Anh để em trở nên may mắn, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

“Thần tiên không có mệnh cách,” Thẩm Hành Vân lắc đầu một cái, “‘Trích tiên’ cũng giống vậy không có, trong số mệnh của cha mẹ em vốn sẽ không có con, em là một điều ngoài ý muốn trong số mệnh của bọn họ.”

Diệp Phi Chu lúc này mới yên lòng, yên lặng khoát cằm lên bả vai của Thẩm Hành Vân, hưởng thụ cảm giác cùng hắn ôm nhau, ấm áp trọn vẹn, nhịp tim đập dung hợp lại cùng nhau, cơ hồ không có cách nào phân rõ lẫn nhau…

Cái gì đau, cái gì khổ, vào lúc này đều trở nên không còn quan trọng.

“Anh muốn cứ như vậy ôm em, hôn em, khi còn ở thiên giới… Cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong giấc mộng của anh.” Thẩm Hành Vân lẩm bẩm nói nhỏ, lòng bàn tay cực nóng lướt qua lưng, eo, cánh tay của Diệp Phi Chu, giống như kích động nhưng cẩn thận từng li từng tí một mà vuốt ve trân bảo.

Nhưng rất nhanh, Thẩm Hành Vân không có cách nào thỏa mãn với ôm ấp cùng vuốt ve, hắn ôn nhu mà bá đạo đè Diệp Phi Chu ở trên giường, mười ngón tay quấn lấy tơ hồng liên kết nhau. Thẩm Hành Vân vội vàng mút hôn vành tai khéo léo của Diệp Phi Chu, cái cổ mềm mại, xương quai xanh cũng bởi vì gầy gò mà hiện ra đặc biệt yếu ớt, làn da bị hôn qua nổi lên dấu hôn màu hồng giống như hoa đào, cùng dấu nước sang sáng. Diệp Phi Chu mê loạn thở gấp, hai tay dò vào trong tóc Thẩm Hành Vân, bởi vì ngứa ngáy cùng xấu hổ khó nhịn mà giãy dụa thân thể.

Cậu rốt cuộc có thể lý giải vì sao mỗi lần Thẩm Hành Vân nhìn thấy cậu đều là một dáng vẻ háo sắc, đến hận không thể đem cậu nuốt vào trong bụng, hơn nữa hắn cũng không thèm để ý đến việc cậu một thân dính đầy canh trứng, cứ thế mà ôm, mà hôn…

Bởi vì đã từng cùng người yêu sớm chiều chung sống nhiều năm như vậy, rõ ràng trong lòng đối phương cũng thích mình, nhưng hoàn toàn không! thể! chạm!

Coi như nghẹn thành biến thái cũng hoàn toàn có thể lý giải…

“Anh muốn làm chút chuyện khác đối với em.” Thanh âm gợi cảm khàn khàn của Thẩm Hành Vân vang lên bên tai Diệp Phi Chu, bàn tay dọc theo eo tuyến tuột xuống thật nhanh, dùng kỹ xảo thành thạo dỗ dành tại một địa phương nào đó của thiếu niên.

Lúc này, Diệp Phi Chu mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Không nên chạm vào chỗ đó.”

Tuy rằng trên lý trí biết mình thật ra là thần tiên không còn thần cách, nhưng quá mức đột ngột không có cảm giác chân thật, cho nên trong lòng Diệp Phi Chu vẫn cứ là một học sinh cấp ba vị thành niên, cậu không có nửa điểm phòng bị đối với những chuyện như vậy, thậm chí còn bởi vì xấu hổ mà có chút mâu thuẫn nho nhỏ. Bên trong khoái cảm mới mẻ xa lạ, Diệp Phi Chu hoảng hốt cố gắng đẩy tay của Thẩm Hành Vân ra, nhưng lại bị Thẩm Hành Vân dùng một tay cường thế giữ chặt hai cổ tay của cậu trên đỉnh đầu, hắn lập tức ngồi khóa trên đùi Diệp Phi Chu, khiến cho cậu hoàn toàn không thể động đậy.

“Em, em còn chưa chuẩn bị xong cái kia…” Diệp Phi Chu đỏ mặt như trái cà tím, cậu phí công giãy dụa trong chốc lát, rất nhanh phát hiện thể lực giữa thiếu niên cùng đàn ông trưởng thành vẫn có chênh lệch, huống hồ Thẩm Hành Vân một thân cơ bắp đẹp đẽ căng chặt, chứ không phải lớn lên ẻo lả, khí lực lớn hơn nhiều so với Diệp Phi Chu.

“Cái nào?” Thẩm Hành Vân thoáng nhướn mi, ánh mắt có chút trêu ghẹo, ngón tay từ bên tai của Diệp Phi Chu trượt tới bên môi, ám muội vuốt ve đôi môi của cậu.

Lúc này, từ cửa sổ bỗng truyền đến một tiếng rầm, ngay lập tức, phượng hoàng gọi là Sao Chổi Nhỏ thê thảm dính bẹp vào cửa kính rồi trượt dài xuống dưới.

Diệp Phi Chu: “… Nó hình như muốn đi vào?”

“Không cần để ý tới nó.” Thẩm Hành Vân cố gắng tiếp tục ve vãn.

Sau đó, Sao Chổi Nhỏ lần thứ hai ngoan cường vỗ cánh bay lên, đâm đầu vào cửa kính rầm thêm một tiếng.

“…” Thẩm Hành Vân không thể làm gì khác hơn là buông Diệp Phi Chu ra, đằng đằng sát khí đi tới mở cửa sổ cho Sao Chổi Nhỏ.

Sao Chổi Nhỏ quả thật là sao chổi!