Tiểu Suy Thần

Chương 2



Edit: Mr.Downer

02.

Tiếng chuông vào học vang lên, Diệp Phi Chu thở dài, lấy bài thi vật lý được phát hôm qua từ trong ngăn bàn ra.

Trên mặt giấy là một mảng lớn dấu gạch chéo màu đỏ, ở chính giữa phê một con điểm vô cùng thê thảm không muốn dòm, cuối con số còn bị nét bút đỏ gạch mạnh qua.

Có thể thấy được sự bực mình của người chấm bài…

Ca này thật sự đáng sợ, Diệp Phi Chu một mặt chán nản nhìn bài thi vật lý của mình.

Kỳ thật cậu học hành coi như không tệ, thành tích luôn đứng thứ mười trong lớp, chỉ là một mực học không vô nổi môn vật lý này, gia sư phụ đạo vật lý cũng đã thay đổi mười mấy người, Diệp Phi Chu cũng liều mạng học, nhưng việc học ngày càng khó khăn, kết quả học tập cũng không tăng mà lại giảm đi.

Thi vật lý lần này lại te tua, xem ra gia sư lại được đổi rồi. 

“…” Diệp Phi Chu đau khổ nhìn đống dấu gạch chéo đỏ.

Trả lời câu hỏi sai thì thôi, nhưng làm sao đánh trắc nghiệm cũng không đúng một câu nào!?

Đánh trắc nghiệm mà còn sai be bét, thực sự là xui xẻo tới trình độ nhất định rồi…

Lúc mới đầu, Diệp Phi Chu khi làm trắc nghiệm vật lý đều là đánh bậy, kết quả sai bét nhè toàn bộ như trong dự liệu. Diệp tiểu thiếu gia tuyệt vọng bắt đầu gởi gắm niềm tin vào môn huyền học, nhưng vẫn không có ích khỉ gì. Nếu như hôm nay chọn đại toàn bộ là C, tất nhiên không hề có một chữ C nào trong đáp án chính xác. Nếu như có ba câu trả lời ngắn và một câu trả lời dài, cậu chọn câu dài thì tất nhiên câu trả lời chính xác là ba câu ngắn kia. Còn nếu có ba câu dài một câu ngắn, cậu lại chọn câu ngắn, vậy thì đáp án chính xác dĩ nhiên nằm trong ba câu dài. Sau đó, Diệp Phi Chu bắt đầu dở hơi chơi trò bốc thăm, nhưng không chỉ chọn sai mà còn bị đuổi ra ngoài đứng vì tội giở trò trong phòng thi.

Không muốn nhớ lại… Cái cuộc đời vật lý bi đát này.

Nhìn thấy thầy vật lý bước lên bục giảng, Diệp Phi Chu thở dài như một ông cụ non với khuôn mặt u sầu.

Cậu vẫn luôn hoài nghi ông thầy lý này có phải cố ý gây khó dễ cho cậu hay không.

Vị giáo viên vật lý này là một ông lão nuôi râu dê, tính tình cứng nhắc, hay nóng nảy, thích phạt học sinh đứng. Sau khi giáo viên vật lý đổi thành ông ta, thành tích môn vật lý của các bạn cùng lớp cũng thật sự tăng lên rất nhiều, đương nhiên, ngoại trừ Diệp Phi Chu…

Không biết có phải vì chuyện này hay không, thầy vật lý đều hỏi Diệp Phi Chu mấy câu khó xơi trong mỗi tiết học. Số thứ tự trong lớp của Diệp Phi Chu là số mười ba, vì vật phong cách của thầy vật lý đều là như thế này: “Hôm nay là ngày 13, mời bạn số 13 trả lời vấn đề.”

Diệp Phi Chu một mặt đờ đẫn đứng lên…

“Hôm nay nay là ngày 16, lại là thứ ba, 16-3=13, xin mời bạn số 13 trả lời vấn đề.”

Diệp Phi Chu một mặt đờ đẫn đứng lên…

“Hôm nay là ngày 25, mời bạn cùng bàn của bạn số 25 trả lời vấn đề.”

Diệp Phi Chu một mặt đờ đẫn đứng lên…

Như vậy đấy, thầy giáo chỉ tùy tiện gọi, nhưng chính là trùng hợp như thế, Diệp Phi Chu cơ hồ sẽ bị gọi tên trong mỗi tiết vật lý, hơn nữa luôn luôn bị hỏi vấn đề khó nhất, sau đó do trả lời không được, cậu sẽ bị thầy vật lý mắng cho một trận rồi bị phạt đứng cuối phòng học.

Bất quá vận may hôm nay của Diệp Phi Chu giống như lần đầu tiên xài được, thầy vật lý liên tục gọi năm học sinh trả lời, nhưng chưa thấy thét tên của cậu. Mắt thấy thời gian trôi đi từng phút từng giây, cách thời gian tan học buổi trưa chỉ còn năm phút đồng hồ, Diệp Phi Chu hơi hơi buông lỏng cảnh giác.

“Cuối cùng, tôi đã nói sơ qua cách giải bài này vào tuần trước, vì lẽ đó lần này tôi sẽ không nhắc lại, mà muốn mời một bạn phát biểu.” Trên bục giảng, thầy giáo sờ râu mép, ngẩng đầu nhìn lịch, nói: “Hôm nay là…”

Diệp Phi Chu chột dạ buông mi mắt xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn giáo viên.

“Đừng hoảng hốt, tớ sẽ nhắc cậu.” Ngồi cùng bàn với Diệp Phi Chu là cậu bạn học giỏi vật lý Lục Phàm, cậu ta thấp giọng an ủi cậu.

“Đừng có thì thầm với nhau!” Thầy vật lý tuy già nhưng tinh thần vẫn còn nhạy bén, gõ đùng một cái lên bảng đen, chỉ vào Lục Phàm, nghiêm khắc nói, “Đi ra sau đứng!”

“…” Lục Phàm một mặt ngơ ngáo cầm tờ bài thi mà đi tới hành lang cuối lớp đứng.

Thầy vật lý: “Bạn cùng bàn của bạn kia xin mời đứng lên, nói cho cả lớp nghe cách giải đề của em.”

Diệp Phi Chu đau khổ đứng lên, cúi đầu nhìn tờ bài thi, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên một chút: “Em… Bài này…”

Sau năm giây yên tĩnh, thầy vật lý bắt đầu quở trách Diệp Phi Chu, sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, ủ rũ cúi đầu nghe, thầm tiếp sức cho bản thân ở trong lòng —— chịu đựng một chút đi, sắp tan học rồi.

Nhưng mà lúc này, một luồng gió ma quái không biết từ đâu thổi tới, bỗng nhiên nhấc tờ giấy bài thi phẳng phiu trên bàn của Diệp Phi Chu lên, trực tiếp thổi bay nó ra ngoài cửa sổ.

Diệp Phi Chu hít vào một ngụm khí lạnh: ……

Thôi xong rồi!

“Được, học sinh bây giờ như mấy đứa thật sự giỏi, giáo viên nói hai câu lập tức ném bài thi đi! Ai dạy cho cái tính tình kỳ cục vậy hả?” Thầy vật lý tức giận đến mức râu mép thẳng run.

Diệp Phi Chu cuống quít giải thích: “Không phải thưa thầy, là gió thổi…”

“Còn ngụy biện!” Thầy vật lý giận dữ ném cục phấn, “Gió làm sao không thổi người khác mà chỉ thổi mỗi mình cậu?”

Diệp Phi Chu vô tội trợn to hai mắt:…

Em! Làm! Sao! Biết! Được!

Thầy vật lý càng tức giận: “Cậu còn dám trừng mắt?”

Diệp Phi Chu lập tức híp mắt lại, oan ức đến muốn khóc:…

Mắt em chỉ hơi to thôi mà.

“Đi ra ngoài kiếm, kiếm không được thì lần sau đừng vào lớp của tôi.” Thầy vật lý hung dữ lườm cậu một cái.

Diệp Phi Chu giống như nhận được thánh chỉ, vội vã chạy ra ngoài phòng học, nhưng mà phòng học đã được tổng vệ sinh vào tối hôm qua, sàn nhà vừa mới được đánh sáp. Khi Diệp Phi Chu chạy qua bục giảng, lòng bàn chân trượt một cái, bịch bịch ngã xuống đất, sau đó bi kịch trượt một đường tới cửa…

Cả lớp yên tĩnh một giây, lập tức cười phá lên.

Diệp Phi Chu trở người bò dậy, cũng không quay đầu lại mà chạy xuống dưới lầu, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng lên một mảnh, xương cụt đau giống như bị kim đâm. Thế nhưng tiếng chuông tan học buổi trưa đã vang lên, các bạn học chẳng mấy chốc sẽ ùa ra khỏi lớp, vì vậy Diệp Phi Chu không muốn dừng lại, chỉ muốn nhanh chóng chạy ra ngoài.

…… Mình làm sao lại xui xẻo đến như vậy, quả thật chính là suy thần tái thế mà, Diệp Phi Chu khổ sở nghĩ.

Ra khỏi tòa nhà, Diệp Phi Chu vòng tới phía dưới phòng học của mình, khó chịu khom người, tìm kiếm tờ bài thi xui xẻo kia khắp bốn phía.

Lúc này, một giọng nói hơi quen tai vang lên từ phía sau của Diệp Phi Chu: “Em đang tìm cái này sao?”

Xương cụt vô cùng đau đớn, Diệp Phi Chu chỉ có thể chậm rãi xoay người như một ông cụ.

Đứng ở phía sau, chính là nam nhân trẻ tuổi đã cho cậu quá giang hai ngày trước trong trận mưa tầm tã kia, hắn có một khuôn mặt khiến người gặp qua không quên được, tuy rằng quần áo có khác nhưng Diệp Phi Chu vẫn nhận ra trong nháy mắt.

Thẩm Hành Vân quơ quơ tờ giấy trong tay, đưa cho Diệp Phi Chu, khóe miệng kéo lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Thi tệ quá nha, bạn học Diệp.”

“Ừm.” Diệp Phi Chu ngượng ngùng mím môi, đem phần điểm trên tờ bài thi gấp lại, “Cảm ơn.”

Đôi mắt Diệp Phi Chu quét qua trên người Thẩm Hành Vân, nhìn dáng đứng kỳ quái của cậu, bất động thanh sắc đến gần một bước, nói: “Tôi đi ngang qua, tình cờ nhặt được.”

“À.” Diệp Phi Chu mê man liếc mắt nhìn chiếc Hummer đậu ngoài rào chắn trường học, nghĩ thầm tận lực trèo tường đi vào cũng có thể xem như là đi ngang qua à…

Không hề báo trước, Thẩm Hành Vân đột nhiên đưa tay xoa chỗ xương cụt của Diệp Phi Chu, nhẹ nhàng ấn một cái, nói: “Chỗ này đau không?”

“Tê…” Diệp Phi Chu đau đến hút khí, vội vàng hất tay Thẩm Hành Vân ra, “Đừng đụng.”

Thẩm Hành Vân thu tay về: “Vừa nãy bị té?”

“Té một cái.” Diệp Phi Chu chậm rãi quay người lại, từ từ hướng về phòng học, vừa đi vừa nói, “Chắc là gãy xương, không có chuyện gì lớn.”

Thần sắc Thẩm Hành Vân nhất thời trở nên mơ hồ: …

Diệp Phi Chu bình tĩnh hiếm thấy: “Năm ngoái tôi cũng bị gãy chỗ đó, cảm giác bây giờ giống nhau như đúc.”

Từ nhỏ đến lớn, các loại bộ vị bị gãy xương gộp lại hơn mười lần có thừa, Diệp tiểu thiếu gia đã đút kết được kinh nghiệm.

Ánh mắt Thẩm Hành Vân biến đổi, khí tức cả người trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, thật giống như đang cố nén cơn tức giận: …

“Tôi sẽ gọi tài xế đưa tôi đến bệnh viện,” Diệp Phi Chu dựa vào tường chậm rãi bước đi, quay đầu nói với Thẩm Hành Vân, “Không cần lo lắng cho tôi, ngài đi làm đi.”

Thẩm Hành Vân bước nhanh dí theo, đè lại bả vai của cậu, trầm giọng nói: “Tôi đưa em đi.”

Diệp Phi Chu xua tay muốn cự tuyệt, lại bị Thẩm Hành Vân cưỡng ép cõng lên, chạy một đường ngắn đến cổng. Vào thời điểm tan học buổi trưa, cổng trường được mở, nên Thẩm Hành Vân dễ dàng cõng Diệp Phi Chu ra khỏi trường học.

“Ngài Thẩm…” Diệp Phi Chu cảm thấy không được thích hợp, muốn từ trên lưng Thẩm Hành Vân nhảy xuống, thế nhưng càng lúc càng không thể nào coi nhẹ sự đau đớn khiến cho cậu không dám động đậy dù chỉ một chút, vì vậy không Diệp Phi Chu không thể làm gì khác hơn là uổng công giải thích một phen, “Vị trí gãy xương này không có gì nghiêm trọng, lần trước không cần làm phẫu thuật, ngài vẫn nên thả tôi xuống để tôi gọi tài xế đi…”

“Không được.” Sắc mặt Thẩm Hành Vân rất đen, mở cửa xe mà đặt Diệp Phi Chu ở chỗ ngồi đằng sau.

Diệp Phi Chu rất có kinh nghiệm mà chọn tư thế nằm xuống có thể tránh đụng tới chỗ bị đau nhất, thấy đối phương quyết tâm muốn đưa mình đi bệnh viện, cũng không tiếp tục phản đối, cẩn thận nói: “Vậy thì phiền ngài đưa tôi đến khoa chỉnh hình của bệnh viện nhân dân trên đường này, mấy lần gãy xương gần đây tôi đều đến đó khám.”

Nếu như là người xấu thì lần trước sẽ ra tay rồi, chắc có lẽ không phải là người xấu đâu, Diệp Phi Chu nghĩ.

“Mấy lần gần đây…” Thẩm Hành Vân vừa tự lẩm bẩm vừa ngồi vào ghế lái, gân xanh trên tay cầm vô lăng bạo lồi, một cước đạp chân ga xông ra đường, một lát sau, hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Xin lỗi.”

Diệp Phi Chu sợ hãi cả kinh: “Xin lỗi cái gì?”

…… Sám hối trước khi bắt cóc à?!

Trong lúc chờ đèn đỏ qua, Thẩm Hành Vân quay đầu lại, yên lặng nhìn cậu, cặp mắt đẹp đẽ sâu thẳm hơi đỏ lên, môi mỏng mím thành một đường, nét mặt giống như có chút áy náy. Ánh sáng buổi trưa xuyên qua phân nửa ô cửa sổ xe được hạ xuống, phác họa mỗi một đường nét trên khuôn mặt đẹp trai kia càng thêm rõ ràng sâu sắc.

Tách một tiếng, Diệp Phi Chu cầm điện thoại di động lên, chụp ngay mặt Thẩm Hành Vân một tấm.

Thẩm Hành Vân: …

Diệp Phi Chu vùi đầu nhắn tin WeChat cho bạn cùng bàn Lục Phàm: “Tớ té bị thương, người này đưa tớ đi bệnh viện.”

Thẩm Hành Vân lạnh lùng bỏ thêm một câu: “Biển số xe là j8542.”

Diệp Phi Chu lúng túng ho khan một tiếng: “Ngài Thẩm, tôi không có ý đó.”

Vừa nói vừa cúi đầu nhắn cho Lục Phàm thêm một câu: “Biển số xe là j8542.”

“…” Thẩm Hành Vân tức giận đến nghiến răng.