Tiểu Suy Thần

Chương 19



Edit: Mr.Downer

28.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Tình Biến
3. Hơn Cả Hôn Nhân
4. Lương Cầm Chọn Chồng
=====================================

Tình cảm không dám nói vẫn cứ kéo dài, ở trong góc bí mật lên men, càng cố gắng kìm nén, nó càng thành hình rõ ràng, nhưng được mười mấy năm gắn bó khéo léo cân bằng.

Nhưng đánh vỡ sự cân bằng này, là một sự kiện bất ngờ xảy ra với hai người.

Ngày ấy, Diệp Phi Chu nâng một núi sách đi qua Sở Bách Thú thì bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc trên nóc nhà Sở Bách Thú, thanh âm kia tận lực đè thấp, nhẹ nhàng nói: “Nhìn lên trên.”

Diệp Phi Chu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy nửa khuôn mặt nhô ra sau mái hiên, khóe môi lưu manh nhếch lên một cái, ngón tay cái chỉ ra sau, thấp giọng nói: “Ngươi đến đây.”

“…” Diệp Phi Chu một chữ cũng không hỏi nhiều, để sách xuống đằng sau một cây cột trên hành lang, rồi rón rén bò lên, ngói lưu ly trơn tuồn tuột, Diệp Phi Chu dùng cả tay lẫn chân, cẩn thận từng li từng tí nhích đến bên người Thẩm Hành Vân, ném qua một ánh mắt thắc mắc.

Thẩm Hành Vân chỉ vào chỗ trống do bị hắn nhấc lên một viên ngói, Diệp Phi Chu cụp mắt nhìn vào.

Đây là Sở Bách Thú, không phải phòng luyện đan, nhưng trong phòng rõ ràng là một lô đỉnh dùng để luyện đan, lửa cháy hừng hực thiêu đốt lô đỉnh huyền thiếc nổi lên một sắc xanh trắng, bên trong lô đỉnh phát ra tiếng kêu thê thảm khiến vô số người tê dại da đầu.

“Đây là gian nhà của cục trưởng Sở Bách Thú.” Thẩm Hành Vân nghiêng người về phía Diệp Phi Chu, nhiệt khí ấm áp giữ răng môi làm lỗ tai Diệp Phi Chu đỏ lên, “Lão bất tử này dùng phượng hoàng luyện đan, không luyện nguyên thần chỉ luyện thân thể, thân thể phượng hoàng sau khi được luyện hóa thì nguyên thần sẽ niết bàn trùng sinh từ đống tro tàn, phượng hoàng non sau khi nuôi lớn sẽ có thể tiếp tục luyện… Lão cứ như vậy tuần hoàn, vừa luyện ra đan, lại không thật sự giết chết thần thú, bị thượng điện phát hiện ra cũng không phạt lão cái gì, nhiều lắm là nói lão thả phượng hoàng ra, lão chỉ cần dừng một quãng thời gian, chờ qua phong thanh lại tiếp tục… Chiêu này đủ độc, những con phượng hoàng này đời đời kiếp kiếp phải chịu đựng tam muội chân hỏa dày vò, muốn chết thống khoái cũng không được.”

“Cục trưởng Sở Bách Thú…” Diệp Phi Chu trợn to hai mắt, thâm hắc đồng tử bởi vì phẫn nộ mà đột nhiên co lại thành một cái lỗ nhỏ, hiện ra ánh mắt màu hổ phách có hơi nhợt nhạt, “Lão ở chỗ nào?”

“Trước khi ta tới xem, lão bất tử đang giảng kinh ở Thanh Hư điện.” Thẩm Hành Vân nháy mắt với Diệp Phi Chu, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, “Xem ca xuống nhấc cái bếp lò của lão lên đây.”

“Đây là lò càn khôn.” Diệp Phi Chu lắc tay, “Bên ngoài nhìn nhỏ, bên trong sẽ có động thiên khác, nghe tiếng thét này, không chắc bên trong nhốt bao nhiêu phượng hoàng, ngươi khẳng định nhấc được không.”

Thẩm Hành Vân chậc chậc nói: “Vậy làm sao bây giờ? Ta xách lão bất tử đánh cho một trận, ép lão thả phượng hoàng ra ngoài?”

Ánh mắt Diệp Phi Chu ngốc nghếch trìu mến nhìn Thẩm Hành Vân một giây, y duỗi tay vào trong không trung, lòng bàn tay hướng lên trên, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, nhanh chóng, trong lòng bàn tay trắng nõn hội tụ một làn hắc khí biến ảo chập chờn. Diệp Phi Chu nghiêng lòng bàn tay, nhắm vào chỗ trống do Thẩm Hành Vân xốc lên, đôi môi nhẹ nhàng thổi hắc khí trong tay, hắc khí kia bồng bềnh rơi vào trên lô đỉnh, rồi biến mất.

Sau khi hắc khí biến mất, tam muội chân hỏa đốt dưới lô đỉnh đột nhiên mất khống chế, hỗn loạn điên cuồng, liếm láp vách ngoài xanh trắng của lô đỉnh, lửa cháy càng vượng, màu trắng xanh dần dần biến thành màu bạch kim chói mắt, theo tiếng kêu to càng lúc càng thê thảm của phượng hoàng, ngọn lửa cháy đến cực hạn không thể khống chế khiến cho lô đỉnh nổ rầm một tiếng! Toàn bộ Sở Bách Thú bị uy lực của cú nổ này chấn động đến run lên, nước thép nóng chảy tuôn ra bốn phía trong phòng, tia lửa tóe lên hỗn loạn.

Mà từ trong lò càn khôn, toàn thân dục hỏa phượng hoàng giành được tự do, bay vọt lên cao, liểng xiểng quấy nhiễu Sở Bách Thú, nửa cái nóc nhà đều bị hất bay.

Trên một trăm con phượng hoàng may mắn thoát được một đại kiếp, từng con từng con bay đi, những đôi cánh rực rỡ liên tiếp biến thành một thiên hà hoa mỹ, một đường cuồn cuộn mãnh liệt tuôn trào đến chín tầng mây, cánh đụng cánh, lông chim tung bay tán loạn, như mưa sao băng lửa bao phủ thiên đình.

“Do cục trưởng không thao túng được chân hỏa nên làm cho Sở Bách Thú bị hủy hơn một nửa, phần trách nhiệm này không trốn được.” Diệp Phi Chu ngửa mặt nhìn lên, bầu trời bị phượng hoàng chiếu rọi thành màu da cam, con ngươi trong trẻo nhạt màu cũng bị lửa chiếu đỏ lên, mơ hồ tản ra nhiệt độ mà bình thường tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra, “Cục trưởng Sở Bách Thú e là phải đổi người rồi.”

“… Sao chổi nhỏ của ta thật lợi hại.” Trong ánh lửa đầy trời, Thẩm Hành Vân chậm rãi áp sát Diệp Phi Chu, hai mắt thâm thúy mỹ lệ sáng lên.

Diệp Phi Chu không hề hay biết gì, ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Không có gì, ta cũng chỉ có thể làm được một chút chuyện như vậy…”

Lời nói còn chưa dứt, đôi môi hơi mở ra đã bị cái gì đó ngăn chặn.

Đó là môi của Thẩm Hành Vân, nóng rực, chân thành, mang theo tràn đầy khát vọng cùng phẫn uất mong mà không được, hắn mạnh mẽ ép trên môi của Diệp Phi Chu, đem đôi môi mềm mại như cánh hoa của thiếu niên nghiền ép đến biến dạng.

Diệp Phi Chu kinh hãi, bản năng nghiêng người về sau muốn tránh thoát, lại bị Thẩm Hành Vân thuận thế đè ngã trên nóc nhà, chân hỏa bốc lên hơi nóng dưới mái ngói lưu ly, cứng rắn dán vào sống lưng thon gầy của Diệp Phi Chu, nhưng Diệp Phi Chu không nhận ra được đến tột cùng là nhiệt độ của thân thể đang gắt gao đè trên người mình, hay là nhiệt độ dưới mái ngói.

Có lẽ đều rất nóng, lông chim phượng hoàng bốc cháy phiêu du trong không khí, dài dài ngắn ngắn, bị luồng hơi nước tập kích, hòa tan thành nước. Khiếp sợ cùng chống cự ban đầu qua đi, Diệp Phi Chu hoa mắt váng đầu, há hốc miệng, để mặc Thẩm Hành Vân tiến hành xâm chiếm càng thêm triệt để, đầu lưỡi, hàm răng, toàn bộ khoang miệng cơ hồ đều muốn hòa tan bên trong cái liếm láp của Thẩm Hành Vân.

Từ xa xa, cục trưởng Sở Bách Thú thất kinh chạy tới bên này, Diệp Phi Chu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn lão một chút, lại bị Thẩm Hành Vân nắm cằm xoay mặt trở lại, không cho y có một tia phân tâm, vì vậy Diệp Phi Chu vỗ tay cái bộp về phía cục trưởng sở Bách Thú đang chạy tới, cục trưởng phù phù ngã nhào xuống đất, hôn môi kịch liệt vẫn còn tiếp tục.

Cục trưởng giãy dụa đứng dậy, chạy không được hai bước, thì bị trẹo cổ chân, thân thể ngã chỏng vó, đập mặt vào thân cây.

“Ngươi có biết ta có bao nhiêu thích ngươi hay không…” Thẩm Hành Vân vừa ủy khuất vừa thì thầm, buông đôi môi của Diệp Phi Chu ra, một đường mút hôn xuống dưới, tham lam thưởng thức mùi vị từ cổ xuống xương quai xanh của đối phương, cơ bắp cường tráng của hai cánh tay giam chặt người ở trong ngực, không cho Diệp Phi Chu mảy may nhúc nhích, giọng nói trầm thấp mơ hồ run rẩy, “Bắt đầu từ giờ khắc được sinh ra, ta đã ôm ngươi, sau này ta vẫn muốn ôm lấy ngươi… Muốn ôm ngươi làm sao lại khó khăn như vậy…”

“… Buông tay ra đi, được rồi.” Thần cách trôi qua nhanh chóng khiến cho Diệp Phi Chu đang chìm đắm vào bên trong sự xao động của mộng đẹp chợt tỉnh giấc, huyết dịch sôi trào toàn thân trở nên nguội đi.

“Chúng ta cùng nhau làm người phàm đi.” Thẩm Hành Vân không để ý tới Diệp Phi Chu giãy dụa, ôm người càng chặt hơn, như muốn khảm người vào trong cơ thể của mình, nói thật nhanh, “Ta biết ngươi không muốn làm suy thần, ngươi quá mềm lòng, không muốn hại người, ta cũng biết ngươi thích ta, thích giống như ta thích ngươi…”

Cảm giác được thần lực của Thẩm Hành Vân đang nhanh chóng suy kiệt, Diệp Phi Chu cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Ta không có.”