Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 12: Trái tim yếu đuối



Thịch... Thịch... Thịch...

Hito có cảm giác tim mình đập nhanh và nhói lên từng đợt. Hắn khụy xuống, bàn tay vô thức đưa lên ngực, cấu chặt nơi quả tim đang đập liên hồi và dồn dập. Gương mặt yêu nghiệt khiến người động lòng giờ trắng bệch, đôi mắt đẹp nhìn vô hồn.
__sarranglove__
.
.
.
"Anh Rus, chị Asisu!" Carol suy yếu đang được Menfuisu ôm trong lòng, cô vừa nhìn thấy nó và nàng thì vội rời Menfuisu chạy đến. Đôi mắt xanh to tròn mở to như chiếc chuông đồng, bờ môi chúm chím đỏ thắm vẽ lên nụ cười rất đáng yêu nga.

"Ngô... Khỏe chưa Carol?" nàng vỗ vai cô

"Em... Em là vẫn tốt!" Cô lùi về sau vài bước rồi ngập ngừng nói. Nguyên lai là do cô đã kể hết những chuyện ở Hitaito cho Menfuisu nghe, cậu khuyên cô đừng nên nên tin vào Asisu(cũng tức là nàng đó), nàng là một người nham hiểm, có thể nàng đối tốt với cô để thực hiện âm mưu nào đó. Và đương nhiên cô sẽ tin vào lời của cậu a, bởi lẽ cô đã từng nhìn thấy nàng thiêu sống công chúa Mitamun, em gái của Izumin.

"Hito đâu?" nó lạnh nhạt lên tiếng

Menfuisu giờ mới cảm nhận được sự hiện diện của nó nên mới giương mắt nhìn.

1s
2s
3s

Im lặng...

Vẫn im lặng...

Hoàn toàn im lặng...

Menfuisu đờ người, cậu hóa đá không nói nên lời. Cậu nhìn nó chằm chằm, rốt cuộc nó là người, thần hay là quỷ? Mái tóc dài kia sao mang màu tím lạ lẫm đến thế? Đôi mắt kia sao lại xanh đến lạnh lẽo, đó phải chăng có thể nhìn thấu tương lai?

Nhận thấy ánh nhìn của cậu, nó khá khó chịu, mày khẽ cau rồi lặp lại câu hỏi cộc lốc của mình khi nãy. Chẳng ai thèm mở miệng trả lời nó, chỉ riêng Carol, cô nói rằng Hito vẫn đang ở trên đỉnh tòa thành nhưng chả biết vì lí do gì mà hắn không xuống. Nó nghe cô thuật lại xong thì khẽ gật đầu và đợi thêm một lát nữa xem sao.

Nước sông đập vào tường thành, "Oành" một tiếng, cả kinh thành xiêu vẹo đến đổ nhào xuống, người dân phát hoảng chạy loạn đi, những tiếng khóc, tiếng hét ai oán không ngừng vang lên. Cơ mà thành sắp sập thật rồi nga, sao hắn vẫn chưa chịu lết xác xuống a. Mày đẹp nhíu lại, nó rút trường kiếm ra rồi nhắm mắt lại, đôi môi anh đào mấp máy đọc thần chú.
_____

Bất giác cả bầu trời đen kịt lại, giữa không trung phát ra một luồng ánh sáng màu xanh nhạt lành lạnh khiến người ta sợ đến sởn da gà, dựng đứng cả tóc mai.

Ngô... Ai nói cổ nhân thông minh chứ, bọn họ thật ngốc. Chỉ có chút đó thôi mà đã hoảng, họ quỳ rạp xuống, chắp tay lạy lia lịa. (-.-! A di đà phật!)

À, khoan khoan, chưa nói hết!

Bên trong ánh sáng kỳ lạ đó là một mĩ nam tử có đôi mắt tĩnh như nước hồ thu và mái tóc nâu xõa dài. Khỏi nói cũng biết người này là ai rồi nga, chẳng ai khác ngoài vị thần Sinh Mệnh Takeru.

Zuto thoáng giật mình khi trông thấy Takeru, nàng mở to đôi mắt như mắt mèo đi hia a, miệng thì há hốc đến độ chạm đất lúc nào không hay.
Tên Takeru này thật thích chơi trội!

Vvvúúúttt......

Tiếng gió rít nhẹ cộng thêm có thứ gì đó vừa bay xoẹt qua, những bụi cỏ rậm rạp thi nhau lắc lư, chúng cọ sát vào nhau tạo nên nhiều chuỗi âm thanh với từng cung bậc khác nhau. Người dân Atsiria nhìn xung quanh một lượt rồi trố mắt và tiếp tục vái lạy như điên.

Lão thiên a! Lão thường tạo ra những thứ bất ngờ như thế sao???

Trên trời lại xuất hiện thêm một mỹ nam tử, mỹ nam tử vận hắc y thích khách, lạnh lùng cưỡi trên thân con hổ trắng lớn, trông rất là oai phong nga.

"Anh Russ?"

Carol ngây ngốc nhìn, theo như cô được biết thì nó cũng là người đến từ tương lai như cô a, sao nó lại có được những năng lực kỳ lạ đó.

Zuto chu môi thở dài, cuối cùng nàng cũng biết là tên Takeru chết tiệt kia chơi khâm mình a. Takeru dạy nó và hắn cách sử dụng thần kiếm nhưng lại không dạy cho nàng. Không công bằng a, nàng là ức chế lắm rồi nga.

Menfuisu, Minue, Nakuto, Honsu và binh lính Ai Cập im lặng như tờ, nói đúng hơn là họ bị kinh hoàng tới mức không nói nên lời.
__sarranglove__
.
.
.
Nó chẳng hề quan tâm đến thái độ của những người bên dưới, cũng chẳng màn để ý tới Takeru đang đứng bên cạnh và ánh mắt giận hờn của Zuto. Nó chăm chú nhìn trên đỉnh tòa thành để tìm hắn, bất giác mặt nó tối sầm lại, đôi mắt trong veo như đá thạch anh hiện lên sự lo lắng, sợ hãi. Sử dụng khinh công, nó nhảy khỏi thân hổ trắng rồi đáp xuống đỉnh thành. Cước bộ nhẹ nhàng, đến bên cạnh một bóng dáng đang đau đớn nằm trên nền gạch lạnh, bế xốc người đó lên, nó nhang chóng quay lại thân hổ trắng.
(hổ trắng là Bạch Hổ thần kiếm)

Chương 12.2: Trái Tim Yếu Đuối(tt)
_

Nó giữ chặt lấy hắn trong tay, cùng Takeru từ trên đỉnh thành Atsiria nhẹ nhàng hạ xuống chỗ binh lính Ai Cập. Nó im lặng, thẳng tay ném hắn cho Takeru, ánh mắt xanh lam trong suốt tựa thạch anh lạnh lẽo quét một vòng tòa thành đang sụp đổ, cánh môi anh đào ướt át vốn mím chặt bỗng dưng nở nụ cười ma quỷ.

"Asisu!"

"Ơ..." Zuto đang lo lắng cho hắn thì cư nhiên bị nó kêu tên, nàng không hiểu gì nên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn nó.

"Đem tất cả binh lính Atsiria cùng cẩu vương Angol phanh thây cho cá ăn!"

"Ách... Phải làm vậy thật sao?"

"Ân!"

"Hơhơ... Được rồi!" Zuto cười gian, nàng xoay người ra lệnh "NAKUTO, CHO QUÂN GIẾT SẠCH TOÀN BỘ BINH LÍNH ATSIRIA!"

"Tuân lệnh!"

Lời nói vừa ra, nó, nàng, Nakuto và những quân lính của Hạ Ai Cập xông pha vào biển nước làm sát nhân. Riêng cặp đôi Men-Car, Unasu, Minue cùng lính của Thượng Ai Cập thì đứng yên bất động, gương mặt giống như là không thể tin được, giờ phút này ai cũng nhận ra hai điều.

Thứ nhất: là nữ hoàng có võ, vả lại còn rất tinh thông, nhạy bén.

Thứ hai: thì ra vị nữ hoàng của Ai Cập thật sự quá ngang tàng, ác độc chẳng thua kém gì hoàng đế Menfuisu trước kia.

Cái gì mà đem toàn bộ lính Atsiria giết sạch chứ? Chẳng lẽ cũng muốn giết luôn những binh lính vô tội sao, cái này chắc phải gọi là xem thường mạng người quá mức chịu đựng. Nữ hoàng Asisu xem ra vẫn như xưa, một con rắn độc trong vỏ bọc của vương giả.

Còn về phần binh lính Atsiria, trong đầu họ hiện giờ chỉ là sợ hãi. Họ sợ binh lính Ai Cập, những con người tựa như thần chết làm lòng người khiếp sợ. Chỉ cần họ chạm vào những người này thì bất cứ giá nào cũng phải chết. Điển hình là cái chết của Angol, vương của chính đế quốc Atsiria hùng vũ này. Angol là một trông số các vương được xếp vào hàng tinh thông võ thuật, hiếu chiến nhưng cũng không thể thắng được Menfuisu, bị Menfuisu cho một nhát mà mất đi cánh tay, do cô gái sông Nil Carol mà kinh thành của đế chế Atsiria hoàn hảo sụp đổ.

Đau đớn vẫn chưa vơi đi, lại gặp nữ hoàng Asisu ra lệnh cho quân lính Hạ Ai Cập truy cùng đuổi tận, sau cùng lại vì một kẻ thần không ra thần, quỷ không ra quỷ một kiếm xuyên tim, chết không kịp ngáp.

Đây phải chăng là sự trừng phạt của thần linh đối với Angol, với quân dân Atsiria? Vì họ đã bắt đi con gái của nữ thần sông Nil, họ làm nữ thần nổi giận sao??? Nếu thật sự là vậy, họ chỉ biết cầu nguyện thần linh, nguyện thoát khỏi nguy hiểm, cứu lấy mạng sống mình lúc này. Cho dù sau này có phải phục tùng, trở thành nô lệ cho người Ai Cập thì họ cũng bằng lòng, không oán than, căn bản là vì họ đã sai, sai khi nghe theo Angol a.

------

Quay trở lại với toàn bộ hoàn cảnh đế quốc Atsiria...

Thành Atsiria tràn ngập sự sợ hãi, âm u quỷ dị, tượng thần vĩ đại của Atsiria nứt thành hai nửa, toàn bộ rã thành bùn trong dòng nước sông Chigurit đang bắt đầu vẩn đục, đế quốc Atsiria dường như bị hủy hoại hoàn toàn. Quân dân Atsiria kêu khóc, gào thét thảm thiết, mọi người mù quáng chạy nháo nhào dẫm đạp lên nhau tìm đường thoát chết, nhưng dù có làm thế nào cũng khó tránh nổi dòng nước chảy xiết cứ liên tiếp ập tới. Xác chết của quân lính Atsiria cùng thây người không còn nguyên vẹn của Angol trôi lững thững trên mặt nước, máu tươi hòa lẫn vào nước sông đã nhiễm bùn làm dòng nước trở nên đáng sợ. Đế quốc Atsiria trong nháy mắt đã biến động, trở thành địa ngục trần gian đầu tiên của kỷ nguyên cổ đại.

"Ngươi có thể hay không cho nước sông rút thật nhanh không?" Zuto cả người ướt đẫm, y phục dính sát vào người, mái tóc đen ướt vẫn còn vươn máu, từng giọt máu nặng trĩu từ trên tóc rơi xuống đất. Nàng mỉm cười thật tươi nhìn chằm chằm vào Takeru khiến Takeru không khỏi rùng mình một cái, nhưng sau đó Takeru cũng gật đầu, đem hắn giao trả lại cho nó.

Takeru chấp hai tay lại, lầm rầm đọc thần chú, cả người Takeru tỏa ra quang mang tựa như hơi nước màu xanh nhạt, quang mang cứ vậy dần dần lan nhanh ra xung quanh. Những cơn sóng nước Chigurit dừng lại, mặt nước tĩnh lặng rồi hoàn toàn rút thật nhanh.

Quân dân Atsiria nhìn nước rút đi, mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của bọn họ, bọn họ ra sức vái lạy Takeru, trong khi đó toàn thể quân Ai Cập lần nữa đứng trơ như tượng nhìn Takeru, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sùng bái.

"Ta là con trai của thần Ashur*!"

Takeru đối với tất cả không quan tâm, lơ đãng buôn ra lời nói dối trắng trợn.