Tiểu Ôn Nhu

Chương 8: Huấn luyện quân sự



“Dáng vẻ rửa tay nấu canh của anh, đơn giản đẹp trai đến không còn công đạo.”

Hoắc Yên biết, Phó Thời Hàn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Bên ngoài tỏ vẻ nhận năm trăm tệ kia, nhưng nháy mắt lại lừa cô nhận một lọ kem chống nắng đắt đỏ, còn không thể trả lại bởi cô đã sử dùng rồi.

Cho tới giờ, chỉ cần việc Phó Thời Hàn muốn làm, là không có việc gì không làm được.

Hoắc Yên gửi cho anh một tin nhắn, chân thành cảm ơn ý tốt của anh, đồng thời cũng nghiêm túc nói cho anh biết, không được làm như vậy nữa, nếu không lương tâm cô sẽ bất an.

Phó Thời Hàn mãi không trả lời tin nhắn, tới tận đêm khuy, khi cầm điện thoại nằm trên giường, cẩn thận đọc được tâm tư xoắn xuýt của nhóc con nào đó, khóe miệng anh hơi cong, trả lời cô bằng một biểu cảm【đầu heo】.

Mặt trời chói chang trên đầu, sân vận động được phủ bởi những hàng ngũ màu xanh chỉnh tề. Các sinh viên đang nghe theo khẩu lệnh của huấn luyện viên, điều chỉnh tư thế quân đội.

Bên trong hàng ngũ của khoa Toán –Tin, trong lớp Hoắc Yên, nữ sinh không được coi là nhiều, tổng cộng cùng lắm chỉ khoảng mười người, nam sinh lại hơn bốn mươi người. Đám con gái giống như từng đóa hoa mềm mại, bị nam sinh vây vào giữa.

Ngày hè nắng nóng, các sinh viên hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có phần lười biếng, ngược lại Hoắc Yên rất nghiêm túc, mỗi động tác đề vô cùng chính xác, làm tốt nhất, phản ứng của cô không đủ nhanh nhạy, cũng may có thể bù trừ.

Hoắc Yên được huấn luyện viên điểm danh khen ngợi, đồng thời, huấn luyện viên còn bắt được mấy nữ sinh động tác không chuẩn mang ra so sánh.

“Giang Uyển Nhu, đang đi tư thế quân đội sao, bước đi rón rén như mèo!”

“Mọi người nếu lại không chăm chú, tôi sẽ để các bạn đứng ở đầu hàng thực hành một mình!”

Phùng Thanh Thanh lẩm bẩm trong miệng, ỏn ẻn nói: “Huấn luyện viên, mặt trời gắt quá, đầu đều phát sốt rồi, căn bản không nghe được hiệu lệnh của thầy.”

Huấn luyện viên đằng hắng cổ họng quát lớn: “Cùng là con gái, sao Hoắc Yên người ta không kêu nóng, các cô được nuông chiều quá rồi đúng không?”

Hoắc Yên nhạy cảm phát hiện, sau lưng có hai ánh mắt bất thiện bắn về phía mình, cô hơi hóp bụng dưới, tự nhiên ưỡn ngực, để thân hình càng thêm thẳng tắp.

Lúc nghỉ ngơi, Phùng Thanh Thanh cùng Giang Uyển Nhu và mấy nữ sinh tụ họp một chỗ, thấp giọng kháng nghị: “Hoắc Yên đó, trâu bò thật.”

“Học sinh cưng của huấn luyện viên đó.”

“Hừ, ghét nhất những người như thế, biểu hiện vừa rồi cũng quá rõ ràng đi, mưu đồ gì đâu.”

“Còn có thể mưu đồ gì, huấn luyện viên thích cậu ta như vậy, đoán chừng cuối khóa tiêu binh của lớp ta khẳng định là cậu ta.”

“Nghe nói tiêu binh có thể tăng điểm hạnh kiểm.”

“Còn có thể nở mày nở mặt trước sinh viên toàn trường.”



Hoắc Yên biết Phùng Thanh Thanh và mấy nữ sinh kia đang nghị luận sau lưng cô, nhưng cô không muốn cùng những người này so đo.

Cách đó không xa dọc theo bãi tập, hội học sinh đã dựng lều và bàn gỗ, chuẩn bị tiếp nước khoáng và trà hoa cúc thanh nhiệt cho sinh viên.

Tay Tô Hoàn che tầm mắt của Hoắc Yên: “Tròng mắt muốn rớt ra rồi, đừng suy nghĩ nhiều, người ta là chủ tịch hội sinh viên bề bộn nhiều việc, những chuyện nhỏ như tiếp nước này khẳng định giao cho người dưới đi làm.”

Hô hấp Hoắc Yên dừng lại: “Tớ… không phải tớ tìm anh ấy.”

Nhìn cô gấp đến đỏ mặt tía tai, Lâm Sơ Ngữ vỗ vỗ bả vai cô: “Không cần giải thích, một nửa nữ sinh ở sân tập này đều đang tìm Phó Thời Hàn, cũng đâu có gì mất mặt, tớ còn đang mong anh ấy có thể tới đây, nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng kia cũng cảm thấy mát mẻ.”

Hoắc Yên không phản bác được.

Huấn luyện viên thổi còi, đội ngũ lại tập hợp lần nữa.

Lần này tập bước đều, Phùng Thanh Thanh và Giang Uyển Nhu ăn ý liếc nhau một cái, giống như đang ủ ý tưởng xấu xa gì.

Quả nhiên, khi toàn bộ đội ngũ quay người giậm chân, Phùng Thanh Thanh đột nhiên giơ chân gạt chân Hoắc Yên.

Hoắc Yên lảo đảo về phía trước, ngã nhào lên người Lạc Dĩ Nam ở hàng trước, toàn bộ đội ngũ triệt để hỗn loạn.

“Đang xảy ra chuyện gì?” Tiếng khiển trách của huyến luyện viên truyền đến: “Có đi đường cũng không xong.”

Giang Uyển Nhu vuốt vuốt cổ họng nói: “Huấn luyện viên, là Hoắc Yên đi không tốt, liên lụy đến cả đội hình.”

Hoắc Yên bị Phùng Thanh Thanh gạt chân lần này, suýt chút nữa ngã sấp mặt, may mắn Lạc Dĩ Nam giữ cô lại: “Cẩn thận.”

Hoắc Yên tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn Phùng Thanh Thanh đang khoanh tay, phách lối nhướng mày với cô.

Huấn luyện viên nói: “Hoắc Yên, đã xảy ra chuyện gì, không chịu được khen ngợi sao, vừa mới còn khen cô đi tốt đã kiêu ngạo sao?”

“Không phải, là cậu ta gạt chân em.” Hoắc Yên lập tức giải thích: “Phùng Thanh Thanh cố ý gạt chân em!”

“Cậu có chứng cứ không, ai nhìn thấy tôi gạt chân cậu.” Phùng Thanh Thanh khí thế rất lớn, giọng nói cũng lập tức cất cao tám độ: “Bản thân đi không tốt, liền đổ sai lầm lên đầu người khác, thì ra  cậu là người như vậy.”

Giang Uyển Nhu cũng thêm dầu vào lửa: “Tôi thấy cậu muốn làm tiêu binh đến điên rồi.”

Bạn học xung quanh xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Hoắc Yên cũng có mấy phần thâm ý, da mặt Hoắc Yên mỏng, lập tức đỏ bừng.

Nhưng vào đúng lúc này, Lạc Dĩ Nam đột nhiên tiến lên một bước, đối mặt với Phùng Thanh Thanh hung hăng ngang ngực, không nói hai lời cho cô ta một bạt tai.

“Ba!”

Âm thanh thanh thúy vang lên, gương mặt Phùng Thanh Thanh in một dấu tay đỏ ửng, khiến Giang Uyển Nhu và bạn học sợ hãi ngây người.

Ai cũng không ngờ Lạc Dĩ Nam lại đột nhiên chủ động đánh người, ngay cả Hoắc Yên cũng sững sờ.

Đầu óc Phùng Thanh Thanh mờ mịt mấy giây, lúc này cảm giác đau đớn trên mặt mới truyền lên não, cả người cô ta giống như con gà mái xù lông, chỉ vào Lạc Dĩ Nam hét to: “Cậu dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”

Lạc Dĩ Nam lạnh lùng nhìn cô ta: “Cậu đẩy cậu ấy, cậu ấy đụng tôi, cho cậu một bạt tai, rất công bằng.”

Hoắc Yên biết Lạc Dĩ Nam tâm cao khí ngạo, làm việc quả quyết nhanh gọn chưa từng dài dòng dây dưa, ngày bình thường vẫn luôn độc lai độc vãng, không bao giờ xen vào việc của người khác, không ngờ hôm nay lại ra mặt vì cô.

“Tôi chỉ đẩy cậu ta một cái, cậu ta cũng không bị thương, vậy mà cậu lại động thủ đánh người!” Phùng Thanh Thanh tức nổ phổi: “Tôi… tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“À, thế cậu thừa nhận đẩy cậu ấy rồi?” Lạc Dĩ Nam bình tĩnh hỏi.

Lúc này Phùng Thanh Thanh mới phát hiện mình lỡ miệng, vừa rồi còn như quả bóng căng hơi, trong khoảng khắc xẹp lép, ánh mắt độc ác nhìn trừng trừng Lạc Dĩ Nam.

“Cãi nhau cái gì!” Huấn luyện viên hét lớn: “Phùng Thanh Thanh, Lạc Dĩ Nam, ra khỏi hàng!”

Hai người bị huấn luyện viên tóm ra, Phùng Thanh Thanh tủi thân khóc lóc: “Huấn luyện viên, từ trước tới nay chưa từng có ai đánh em, cha mẹ cũng không đánh em, hu hu hu, huấn luyện viên, thầy nhất định phải trừng phạt cậu ta thật nghiêm.”

Mà Lạc Dĩ Nam mặt không đổi sắc, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra vẻ khinh thường.

Huấn luyện viên là thẳng nam, không nhìn được con gái khóc lóc, còn khóc đến uất ức như vậy, chỉ có thể nói: “Lạc Dĩ Nam, mang bao cát trên lưng, chạy năm cây số!”

Lạc Dĩ Nam không nói một lời, đặt bao cát trên lưng. Nhưng lúc này, Hoắc Yên đột nhiên lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên, em không phục!”

Lạc Dĩ Nam kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Hoắc Yên ra khỏi đội ngũ: “Em… không phục!”

Giọng nói cô hơi run nhưng giọng điệu hết sức kiên quyết.

Huấn luyện viên nhìn các lớp khác đang tập luyện rất tốt, lớp này của anh ta, không ngừng xảy ra vấn đề.

Cảm thấy bị mất mặt, thế là hung dữ quát: “Ai bảo cô ra, về đơn vị!”

Nhưng Hoắc Yên không hề cử động, cô đứng tại chỗ, ánh mắt kiên định, giống như chắc chắn muốn giúp Lạc Dĩ Nam.

“Tôi bảo cô về đơn vị! Không nghe thấy mệnh lệnh có phải không!”

“Rõ.”

“Cô không về đơn vị!”

“Không!”

Giờ phút này chân Hoắc Yên đang run rẩy, đây là lần đầu tiên trong đời không nghe lời như thế, từ nhỏ đến lớn cô nghe theo ba mẹ, người khác nói gì thì chính là cái đó, cô sẽ không phản kháng.

Nhưng vừa rồi, Lạc Dĩ Nam tát Phùng Thanh Thanh một cái, cũng đánh vào lòng cô một cái.

Nếu như không có Lạc Dĩ Nam ra mặt, hôm nay bị oan, cô sẽ một mình nuốt xuống.

Hoắc Yên chỉ vào Phùng Thanh Thanh đang khóc đến hoa lê đái vũ: “Chẳng lẽ bởi vì cậu ta biết khóc, biết rơi nước mắt là có thể không cần chịu phạt sao?”

Phùng Thanh Thanh khóc càng lợi hại, thở không ra hơi, nhìn qua oan ức vô cùng, thực sự khiến người ta không đành lòng trừng phạt.

“Em không phục!” Hoắc Yên nhìn huấn luyện viên, đôi mắt đen láy hiện ra vẻ kiên định.

Có cô gái từ nhỏ đã biết nũng nịu dính người, cũng biết rơi nước mắt, cũng có những cô gái yên lặng, bị oan ức tự mình nuốt xuống, không khóc không nháo, cũng không có ai hỏi thăm.

Người đời, đều có khuynh  hướng đồng tình kẻ yếu.

Cách đó không xa dưới lều vải, Phó Thời Hàn vừa tới, liền chứng kiến một màn giằng co giữa Hoắc Yên và huấn luyện viên.

Giữa hai đầu lông cô kiên định và quyết tuyệt, cũng là lần đầu tiên anh gặp.

Anh cảm thấy, có lẽ cô nhóc kia không phải đang vì bạn học mà ra tay trượng nghĩa, cô chỉ vì chính bản thân mình mà bất bình, dù như vậy không thể thay đổi bất cứ kết quả gì, nhưng cô vẫn kiên quyết đứng lên.

Phó Thời Hàn hơi chớp mắt, một cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong mắt anh.

Mặt mũi của huấn luyện viên lúc này sắp không giữ được nữa: “Hoắc Yên, tôi lặp lại lần cuối cùng, về đơn vị!”

“Trừ khi thầy trừng phạt Phùng Thanh Thanh.” Thái độ Hoắc Yên rất kiên quyết.

Hơi thở của Phùng Thanh Thanh dồn dập, chỉ vào Hoắc Yên gào to: “Sao cậu phải gây khó dễ cho tôi! Chẳng phải tôi chỉ gạt chân cậu một chút thôi sao, cậu không bị ngã cũng không bị thương!”

Hoắc Yên không để ý đến cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn huấn luyện viên.

Các bạn học cúi đầu xì xào bàn tán, dám ngang nhiên chống lại mệnh của huấn luyện viên, đây là học sinh tốt Hoắc Yên sao!

Đều là người tuổi trẻ, hành vi của cô ngược lại nhận được không ít cảm tình.

“Chống đối huấn luyện viên như vậy, cậu ta không muốn làm tiêu binh sao?”

“Người ta cho tới bây giờ chưa từng nói muốn làm tiêu binh, vẫn luôn là mấy người lòng dạ hẹp hòi suy đoán.”

“Bản thân làm không tốt, liền không vừa mắt người khác xuất sắc hơn.”

“Biết khóc thì hơn người sao, đã sai còn lý sự, thật buồn cười.”



Huấn luyện viên phát hiện, khóa sinh viên mới này, thật sự khó quản lý, còn những mấy ngày nữa, nếu như hôm nay không lập được uy, sau này sẽ càng khó quản đám ranh con này.

“Phùng Thanh Thanh, hành quân dưới ánh mặt trời cho đến khi nhà ăn đóng cửa, suy ngẫm cho kỹ!”

“Hoắc Yên, cô và Lạc Dĩ Nam cùng một chỗ, vác bao cát chạy năm cây số, lập tức!”

Hoắc Yên không chút do dự cõng bao cát, đi theo Lạc Dĩ Nam chạy trên sân tập.

*

Lạc Dĩ Nam nhìn Hoắc Yên bên cạnh mặt đỏ, hơi thở dồn dập, cười nói: “Vừa rồi rất hay.”

Hoắc Yên nhếch miệng, không nói gì.

“Thật sự không muốn làm tiêu binh sao?” Lạc Dĩ Nam hỏi.

Hoắc Yên bình tĩnh nói: “Tớ không muốn làm tiêu binh.”

“Không muốn làm tiêu binh, vậy sao cậu cố gắng thế?”

Hoắc Yên cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Chẳng qua tớ cảm thấy, đã muốn làm việc gì thì phải làm tốt  nhất, mặc dù đầu óc tớ có chút ngờ nghệch nhưng chỉ cần cố gắng hết sức, khẳng định có thể làm tốt.”

Thời gian thi tốt nghiệp cấp ba cũng chính là như vậy, tất cả mọi người đều không tin cô có thể thi đỗ đại học danh tiếng, người nhà cũng không ôm hi vọng với cô. Nhưng Hoắc Yên cố gắng năm cuối cùng đột nhiên bức phá, mỗi ngày học bài từ tối đến rạng sáng, năng lực có thể bổ khuyết, người chậm cần bắt đầu sớm.

Lúc cô tra điểm thi đại học, mẹ cô còn còn tưởng hệ thống sai số liệu, điểm số của Hoắc Yên thế mà còn cao hơn Hoắc Tư Noãn năm trước! Sao có thể như vậy được!

Nhưng Hoắc Yên đã làm được.

Cô biết mình không thông minh, cho nên cô thà rằng trùm đầu xông về phía trước, dù có đầu rơi máu chảy cũng sẽ không từ!

Lạc Dĩ Nam mấp máy môi, nói: “Đột nhiên tớ hơi thích cậu.”

“Ồ.” Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn cô bạn có chút xấu hổ.

Từ xưa tới nay chưa có ai nói thích cô.

Lạc Dĩ Nam lại nói: “Trên thế giới này con gái có thể khiến tớ tán thưởng không nhiều, cậu là một.”

Hoắc Yên không biết trả lời thế nào, chỉ xấu hổ cười nói: “Cảm ơn.”

Cuối cùng huấn luyện viên vẫn không để các cô phải chạy năm cây số, chạy được bốn năm vòng liền gọi các cô trở về. Giữa hè nóng bức, đứng dưới ánh mặt trời còn quá sức huống chi là cõng túi cát chạy bộ.

Gương mặt Hoắc Yên đỏ bừng bất thường, đầu hơi choáng, có chút buồn nôn.

Mà toàn bộ các nữ sinh đều hướng về phía lều tiếp nước của hội sinh viên, không vì điều gì khác, Phó Thời Hàn thật sự dưới cái nắng chói chang tới đây, lúc cả đội tập hợp mấy cô nữ sinh đã sớm rục rịch.

Vừa được giải tán, các nữ sinh liền lập tức ùa tới, mượn cơ hội lấy nước ngắm nhìn anh một chút.

Phó Thời Hàn khí định thần nhàn đứng trước bàn, anh đổ nước sôi trong bình thủy tinh ra cốc nước trước mặt, mấy đóa hoa cúc non màu trắng khô quắt vừa gặp nước nóng liền nở bung, xoay tròn theo dòng nước.

Sau đó, anh dùng thìa nhặt ra hai viên đá lạnh bên trong thùng đá, bỏ vào trong cốc, trong khoảng khắc viên đá bị hòa tan, nhiệt độ lạnh đi không ít. Tiếp theo, anh lại lấy từ trong hộp ra hai lát chanh, thêm cả mấy viên đường vào.

Ngón tay của anh tinh tế trắng nõn, các khớp xương rõ ràng, không nhanh không chậm pha chế đồ uống.

Một cốc trà chanh hoa cúc nhiệt độ vừa phải vừa hoàn thành.

Từ đầu đến cuối, dáng vẻ chăm chú pha trà của Phó Thời Hàn, so với trà chanh hoa cúc còn muốn thanh nhiệt giải nóng hơn.

Đám nữ sinh nhìn đến ngây người.

Động tác của chàng trai nhẹ nhàng thuần thục, ung dung không vội.

Dáng vẻ rửa tay nấu canh của anh (*), đơn giản đẹp trai đến không còn công đạo.

(*) Ý chỉ anh Hàn vì người thương mà tự tay pha nước giải nhiệt cho cô dù ngoài trời rất nắng nóng.

Xuất phát từ câu “Từ đó váy dài đương lư cười, vì quân rửa tay nấu canh” của Trác Văn Quân. Người đời dùng câu này để hình dung bên gái nguyện ý vì nhà trai mà từ bỏ điều kiện sinh hoạt tốt, vì tình yêu mà có hành vi liều lĩnh. Lúc ấy Trác Văn Quân chính là tài nữ nhà giàu, Tư Mã Tương Như là tài tử nghèo. Sau này hai người yêu nhau, Trác Văn Quân không để ý người nhà phản đối, bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như. Vì Tư Mã mà kiếm kế sinh nhai. Trác Văn Quân mở một quán rượu buôn bán, kiếm tiền nuôi gia đình. (Nguồn: Baidu)

Các nữ sinh khát vọng nhìn cốc trà chanh hoa cúc trong tay anh.

Phó Thời Hàn nâng cặp mắt hờ hững như nước, nhìn cô gái đang ngồi nghỉ ngơi không xa đằng trước.

Không do dự, anh bưng cốc trà lên, đi tới gốc cây Hoắc Yên ngồi.