Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 8: Hai vợ chồng lại mặt 1



Hôm naylà ngày lại mặt, Mai Tử thức dậy chuẩn bị từ sớm. Cuối cùng nàng cũng sơ đượcmột búi tóc ra dáng, mở ngăn tủ lấy ra bộ váy mới, chuẩn bị ăn cơm xong sẽ mặcvào. Nàng không dám mặc bây giờ, sợ nấu cơm không cẩn thận làm bẩn.

TiêuKinh Sơn cũng thức dậy nhóm lửa nấu cơm. Mai Tử ở trong phòng chuẩn bị quần áotươm tất cho hắn, chút nữa sẽ đưa cho hắn mặc. Mấy hôm trước lúc nàng sắp xếprương đồ phát hiện ra hắn không có lấy một bộ quần áo mới nào, hai ngày nàytính làm cho hắn một bộ quần áo mới nhưng không làm kịp, chỉ có thể tìm bộ đồnào nhìn có vẻ mới nhất.

Chuẩnbị tốt, Mai Tử liền vội vàng xuống bếp hỗ trợ Tiêu Kinh Sơn nấu cơm, lần này cóviệc phải đi sớm nên bữa sáng cũng đơn giản chỉ có cháo và vài cái bánh bộtngô. Mai Tử sửa soạn xong, đem quần áo đưa cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơnnhận quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào.

Xongxuôi, hai người liền xuất phát, vốn Mai Tử muốn mang giỏ trúc, nhưng hiển nhiênTiêu Kinh Sơn không cho, Mai Tử cũng chỉ có thể đi theo phía sau hắn.

Bọn họở phía đông của thôn, nhà Mai Tử nương lại ở giữa thôn, đương nhiên bọn họ sẽphải đi theo con đường vào thôn.

Ở nôngthôn, mọi người thường hay thức dậy sớm. Bây giờ mặt trời còn chưa lộ ra khỏiđỉnh núi, nhưng trên đường đã có người qua lại, vác theo cuốc xẻng trên vaihướng cánh đồng mà đi. Bọn họ tranh thủ buổi sáng mát mẻ, liền ra ruộng làmđồng. Cũng có người rãnh rỗi, sáng sớm dậy bưng một chén cháo đứng ở trước cổngnhà chậm rãi ăn, vừa ăn vừa cùng hàng xóm tán gẫu một chút.

TiêuKinh Sơn mang giỏ trúc men theo con đường nhỏ, Mai Tử theo sau cẩn thận nhìnkhông chớp mắt. Mọi người ở trên đường cũng tò mò nhìn lại hai vợ chồng nàng.Bất luận là công khai hay lén lút, ai cũng nhìn bọn họ không dưới một lần. Cóngười khuôn mặt nhìn hiền lành phúc hậu, vui vẻ hướng bọn họ hỏi: “Hai vợ chồnglại mặt hả?” Tiêu Kinh Sơn gật đầu trả lời rồi đi.

Ngườilàm ở nhà Lý gia nhìn thấy bọn họ, cháo trên tay cũng quên uống, đường cũngquên đi, dùng đôi mắt nhỏ đầy nghi hoặc nhìn bọn họ thì thầm nói nhỏ với nhau.Gặp những người như vậy, Tiêu Kinh Sơn nhìn cũng không nhìn, đi thẳng phíatrước. Mặt Mai Tử nóng lên, trong lòng khó chịu, bước chân cũng nhanh hơn.

Đi quavô vàn ánh mắt xem xét đánh giá, cuối cùng cũng đến nhà của mình. Trong lòngMai Tử kích động không yên. Kích động vì từ xa xa nàng đã nhìn thấy cánh cửaloan lổ sơn của nhà mình, không yên vì không biết mọi việc trong nhà có ổnkhông. Tuy chỉ mới rời nhà có ba ngày, nhưng Mai Tử có cảm giác như đã rời khỏinhà ba năm.

TiêuKinh Sơn dừng bước, quay đầu nhìn Mai Tử, Mai Tử vội vàng nhìn hắn nở nụ cười,chính mình đi đến gõ cửa.

Gõ mộthồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân, lạch cạch cửa được mở ra, Mai Tử nhìnthấy đệ đệ A Thu của mình. A Thu lấy tay xoa xoa mắt, ngáp một cái. Mai Tử nhíumày hỏi: “Sao vẫn còn buồn ngủ? Mẹ đâu? Chu Đào đâu?”

Cuốicùng A Thu cũng tỉnh táo lại, nhìn rõ tỷ tỷ cùng phu quân của tỷ tỷ trongtruyền thuyết, nhanh nhẹn mang tỷ tỷ cùng tỷ phu đi vào nhà. Mai Tử hướng nhàtrong đi, vừa đi vừa hỏi A Thu sao lại thế này.

AThu thở dài một tiếng nói: “Gần đây không có mưa, trời lại nắng gắt, mẹ sợ nămnay lúa không đủ nước, nên cùng nhị tỷ đi dẫn nước về ruộng rồi. Trời còn chưasáng liền thức dậy, đệ cũng bị lôi dậy cả buổi, mệt gần chết. Đệ mới tranh thủvề ngủ thêm được chút, nhị tỷ cùng mẹ vẫn còn ở ngoài đồng.”

Mai Tửvừa nghe, có chút khẩn trương. Trước khi nàng thành thân đã nghe mẹ than thở vềchuyện này, nói nhà người khác có bao nhiêu rạch dẫn nước về, nhà mình lạikhông có, sợ ảnh hưởng đến thu hoạch. Tưởng rằng vài hôm nữa sẽ có mưa nhưngvẫn không có, nàng thành thân bận rộn liền quên mất chuyện này.

Sốtruột đi qua đi lại, suy nghĩ phải làm như thế nào cho ổn. Nàng rất nhanh liềnquyết định, để A Thu ngồi nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn, còn mình vào phòng tìmlấy bộ đồ cũ của Chu Đào thay vào, đi ra đồng hỗ trợ.

A Thuvỗ đầu sực nhớ: “A, mẹ có chuẩn bị trái cây, nói nếu như hai vợ chồng tỷ đếnliền để đệ mang ra cho hai người dùng, thế mà đệ lại quên mất”.

Mai Tửbất đắc dĩ vỗ vỗ đầu hắn, oán trách nói: “Hừ, đệ ấy, đầu thì to mà óc khôngđược bao nhiêu, còn không bằng đầu heo”. Nói xong tính đi ra cửa. Chẳng qua lạibị Tiêu Kinh Sơn vội vàng ngăn lại: “Khoan đã !”.

Mai Tửvề đến nhà liền quên mất giờ mình đã có chồng, đem Tiêu Kinh Sơn ném lên chíntầng mây. Nhớ lại hành động vừa rồi của mình,mặt nàng có chút hồng hồng, cẩnthận nhìn hắn một cái nói: “Chàng cứ ở nhà với đệ đệ ta, ta sẽ trở về nhanhthôi”.

TiêuKinh Sơn lắc đầu nói: “Không cần, ta cùng nàng đi phụ mọi người”.

Mai Tửkhông đồng ý, phải biết rằng tại thôn nhỏ này, con rể mới lại mặt được xem nhưkhách quý, làm sao có thể để người ta làm việc đây? A Thu tuy còn nhỏ tuổinhưng cũng hiểu được điều này, nhanh chóng ngăn cản: “Tỷ phu, không cần đâu,huynh cứ ở nhà uống trà là được”.

TiêuKinh Sơn không nói gì, đem giỏ trúc đặt lên bàn, đi theo Mai Tử ra ngoài.

Mai Tửcòn sững sờ đứng đó, Tiêu Kinh Sơn thúc giục: “Đi thôi, nếu không mẹ cùng muộimuội biết làm đến khi nào mới xong đây”.

MaiTử nhìn hành động chân thành của Tiêu Kinh Sơn, trong lòng cảm kích, có hắn hẳnlà bớt được chút việc. Chuyện lễ tiết cũng không cần để ý, vất sang một bên.Mai Tử hướng phía trước đi nhanh, Tiêu Kinh Sơn đi theo phía sau, hai ngườinhanh chóng đến ruộng nhà Mai Tử. Xa xa nàng liền nhìn thấy mẹ đang dùng sứcgánh nước, còn muội muội Chu Đào đang hất nước vào ruộng. Tiêu Kinh Sơn thấyvậy nhíu mày nói: “Trong thôn không phải có đường kênh dẫn nước có thể trựctiếp đem tưới cho hoa màu sao?”

Mai Tửnghe thấy, có chút hờn giận nói: “Chàng không ở đây nên không biết, kênh thì cóđó, nhưng chỉ những nhà giàu mới có, nhà chúng ta nghèo, lại cách kênh nước xa,làm sao có thể sử dụng những lợi ích đó? Bình thường trời mưa thì tốt, bớt chútmệt nhọc, nếu trời không mưa thì phải tự mình đi gánh nước đến mà tưới choruộng”. Nói xong, Chu Đào từ xa đã nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng buông gáo nướctrong tay chạy lại, hướng Mai Tử vui mừng tiếp đón, vừa gọi mẹ.

Mai Tửnương nhìn thấy bọn họ ra đây, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi Mai Tử: “Saocon lại ra đây? Sao hắn cũng ra đây?”

Mai Tửvội vàng nói hôm nay vốn đến để lại mặt, tới nhà mới biết mọi người đều ở ngoàiruộng, liền ra hỗ trợ. Mai Tử nương tỏ vẻ không hài lòng: “Ta nói, con rể à,lần đầu con lại mặt đã ra đồng làm việc, ta không có ý kiến gì, nhưng để mọingười trông thấy lại không tốt. Người hiểu chuyện còn bảo con chịu khó, kẻkhông biết lại nói nhà chúng ta đối đãi không tốt với con đó.”

Chu Đàomệt mỏi người đầy mồ hôi, xa xa thấy hai người đến giúp đỡ liền vui vẻ, nghe mẹnói thế liền phản đối, vội vàng nói: “Mẹ, sao lại nói vậy, con gái mẹ gả rangoài thì liền trở thành người ngoài sao? Mẹ nỡ nhìn con mệt chết à? Bây giờcứu lúa như cứu hỏa, có người cùng hỗ trợ liền vui mừng, còn tính đến chuyện lễtiết kia làm gì, mặt mũi nhà chúng ta còn tốt lắm sao?”

Mai Tửbiết mẹ nói chuyện luôn thế, vốn không để ý, nay nghe muội muội nói vậy cũngxót muội cùng mẹ già, chạy nhanh qua nói: “Mẹ, Chu Đào nói đúng đấy, nếu chúngta đã là người một nhà, gặp việc như vậy phải cùng nhau làm chứ!”

Vẻ mặtMai Tử nương thoáng dịu lại, thở dài nói: “Thôi, nhanh chóng làm việc đi. ChuĐào, về nhà qua chỗ thím Hình mượn thêm cái gáo nước cùng đòn gánh mang rađây”. Chu Đào lau mồ hôi, nhanh chóng chạy đi. Bên này Mai Tử tính nói cho TiêuKinh Sơn cách làm, không ngờ khi quay đầu lại đã thấy Tiêu Kinh Sơn cầm gáonước Chu Đào để lại bắt đầu múc nước cho vào đòn gánh.

Mai Tửchạy nhanh đuổi kịp mẹ, Mai Tử nương giữ nàng lại, mắt xem xét bóng dáng TiêuKinh Sơn đầu xa, nhỏ giọng hỏi: “Hắn đối đãi với con như thế nào?”.

Tronglòng Mai Tử ấm áp, cảm nhận được lo lắng của mẹ, vội vàng nở nụ cười: “Mẹ yêntâm, mọi chuyện đều tốt”.

Mai Tửnương còn chưa tin, lại hỏi:” Hắn không có ức hiếp con không?”

Mai Tửlắc đầu: “Không có”.

Mai Tửnương nhìn sắc mặt Mai Tử hồng hào, thế này mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi, mấyngày nay trong thôn có nhiều lờn đồn đãi, trong lòng ta cảm thấy lo lắng.”

Mai Tửyên lặng không nói, nàng biết lời đồn mà mẹ nói là chuyện gì, khả năng chính làdo một câu nói đùa của Hồng Tảo ở bờ sông ngày ấy. Có đôi khi lời đồn chỉ làmột câu nói đùa vu vơ, một lời suy đoán không có căn cứ, truyền qua truyền lại,lại biến thành sự thật trong mắt mọi người.

Tronglòng Mai Tử tuy rằng khó chịu, nhưng nhìn mẹ lo lắng cho mình, cũng không muốnbà khổ sở, liền giải thích, an ủi bà: “Mẹ, những lời như thế này chúng ta cũngkhông phải là chưa nghe qua, cứ để họ muốn nói gì thì nói, vui hay buồn, đúng haysai chỉ có chính bản thân mình biết rõ. Mẹ xem, hắn làm việc kiên định, đi vàonhà chúng ta không nói hai lời liền theo ra đồng phụ giúp, lấy được người nhưvậy, đối với con thế là đủ lắm rồi”.

Mai Tửnương gật đầu: “Nói cũng đúng, hắn thoạt nhìn cũng là người tốt. Vậy bây giờlàm việc hay chỉ đứng nhìn thôi đây?”

Mai Tửquơ quơ gáo nước trong tay, gật đầu nói: “Vâng, chúng ta nhanh chóng đi lấynước thôi”.