Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 45: Tiểu mai tử muốn đi tìm chồng



Chớpmắt lại đến tết, Mai Tử nhìn mọi nhà bận rộn chuẩn bị năm mới thì nhớ tới tếtnăm ngoái. Năm ngoái bởi vì bầy sói, tất cả mọi người không thể yên ổn đón nămmới, bây giờ cuối cùng cũng thái bình, thôn dân giống như muốn đem toàn bộ xuixẻo tích tụ trong hai năm phủi đi hết, đón chào một năm mới.

Mai Tửnương lại qua thăm Mai Tử, vừa tiến vào nhà nước mắt liền rơi xuống, nói con ởđây quá lạnh lẽo, vẫn nên cùng ta về nhà đi. Mai Tử lại kiên quyết không chịu,nói lỡ như hắn trở về mà không thấy con thì làm sao đây? Mai Tử nương không cócách nào, tết đến chỉ có thể đưa tới cho nàng chút bánh du giác*, tốt xấu gìcũng có chút không khí tết.

(*Làmột loại há cảo dành cho năm mới. Nó được cho là giống loại bánh cổ tên là KimNguyên Bảo)

Tối 30,mọi nhà đốt pháo lên, trên đường náo nhiệt hẳn. Mai Tử nương tránh pháo đangcháy trên đường, dùng một cái khay đậy chén du giác từng bước từng bước hướngnhà Mai Tử mà đi. Ai dè vừa tiến vào sân đã thấy trong phòng đốt đèn, giấy trênsong cửa dán hai chữ hồng phúc đang phản chiếu bóng của hai nữ nhân, mọi ngườiđang ở bên trong nói đùa vui vẻ.

Mai Tửnương tiến vào phòng, chỉ thấy trên giường A Kim và Hồng Tảo cùng Mai Tử đangnói chuyện, mọi người cắn hạt dưa, ăn táo ướp, chân tay đều vùi trong chăn đệm,nhìn có vẻ rất vui thích hoà thuận vui vẻ.

A Kimthấy Mai Tử nương tiến vào nhà, vội vã đứng dậy, cười la ầm lên: "Mau lên,đến đây ấp chân, bên ngoài lạnh lắm."

Mai Tửnương vừa cười chào hỏi, vừa đem khay bánh du giác đặt lên bàn. Hồng Tảo nhìnthấy bánh du giác, không khỏi trêu ghẹo nói: "Rốt cuộc là mẹ thương khuênữ a, đêm ba mươi đưa bánh du giác đến đấy."

Mai Tửvừa để mẹ mình lên giường, vừa cười nói: "A Kim vừa mang thịt heo cùngbánh du giác lại đây, bên ta còn làm bánh ngọt, táo ướp, chúng ta cùng nhau ăna. Mẹ, mẹ nhanh nhanh lại đây ăn đi."

Mai Tửnương liền đến bên giường, nhìn hai vị khuê nữ cùng con mình một chút, cảm kháinói: "May mắn còn có các cháu, nếu không Mai Tử bên này thật côquạnh."

A Kimvà Hồng Tảo thấy mắt Mai Tử nương lại bắt đầu hồng, vội vã nói đùa an ủi mộtphen, tùy tiện nói chuyện nhà, cuối cùng cũng tránh được sang chuyện khác.

Qua nămnay, mùa đông cũng không sai biệt lắm liền trôi qua, khó khăn lắm tuyết mới tanhết. Mai Tử nghĩ lúc đó Tiêu Kinh Sơn nói ít thì một năm liền trở về, tronglòng mong đợi, mỗi ngày đều đứng ở khe núi nhìn về phương xa. Nhưng hôm nay đợingày mai đợi, đợi cho đến khi cây liễu đã ra mầm, đợi cho đến khi hoa bồ cônganh đã theo gió bay đi, nhưng tung tích Tiêu Kinh Sơn vẫn không thấy đâu.

Mai Tửnắm chặt lấy tay nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi ba năm mới trở về sao?

Đangkhó chịu như thế, chợt truyền tới tin tức nói mấy tiểu tử trong thôn ra ngoàiđánh giặc đã trở về!

Đệ đệTrần Hồng Vũ tên là Trần Hồng Hiểu cũng đã về đến, hơn nữa trên người còn mangtheo phong thưởng, nói là hắn ở trong quân cũng không tệ, được cấp trên nhìntrúng. Sau này hắn muốn đi theo con đường nhà binh, lần này trở về chỉ thămngười thân mà thôi.

LúcTrần Hồng Hiểu đi ra ngoài vẫn là một thanh niên nhà quê, hôm nay trở về đãkhác xưa rất nhiều. Cao lớn khỏe mạnh, người cũng uy phong hơn nhiều, lúc nóichuyện lại thẳng thắn không vòng vèo. Trần gia lão Nhị dĩ nhiên là vui đến rơinước mắt, kéo Trần Hồng Hiểu đông nhìn tây nhìn, nói con ta a, cuối cùng concũng trở về rồi. Những thôn dân khác cũng tò mò, chạy đến nhà họ Trần hỏi TrầnHồng Hiểu việc này chuyện kia.

TrầnHồng Hiểu nói, bọn họ đi ra ngoài, lúc đầu không quá thuận lợi, đến mùa xuânnăm ngoái chợt trở nên tốt hơn, phản quân bị tiêu diệt rất nhiều, binh bại nhưnúi đổ, hôm nay đã lui về một góc, xem ra tình thế đã không xong rồi.

Thôndân người nào cũng gật đầu khen ngợi, vui vẻ khoái trái vỗ bắp đùi nói, xem rathiên hạ lại thái bình rồi. Nhưng sau khi vui vẻ, chợt nhớ tới nhà Tiêu KinhSơn đầu thôn có Mai Tử mỏi mắt chờ chồng trở về, thế là liền cẩn thận hỏi:"Ở bên ngoài ngươi có từng nhìn thấy Kinh Sơn đại ca không?"

TrầnHồng Hiểu sửng sốt: "Sao, Kinh Sơn đại ca cũng đi ra ngoài?"

Thôndân thở dài, nhìn tình huống này chắc là không gặp rồi, Trần Hồng Hiểu tiểu tửnày cũng không biết Kinh Sơn đi đâu, thế là mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàntoàn bất đắc dĩ.

Mai Tửnghe tin Trần Hồng Hiểu trở về liền thu thập xong xuôi chạy lại đây, vốn địnhhỏi một chút, ai dè lúc đến liền nghe thấy lời nói này, nhất thời cảm thấy biai, một câu cũng nói không nói quay đầu lủi thủi rời khỏi.

Đều làra bên ngoài nhập ngũ, người ta đã trở về, bây giờ chàng lại đang ở đâu?

Vệc nàycứ thế liền trôi qua, mọi người ngại Mai Tử biết sẽ buồn nên tận lực không nhắctới chuyện Trần Hồng Hiểu trở về trước mặt Mai Tử. Nhưng lúc bình thường Mai Tửcùng A Kim nói chuyện, A Kim vẫn khó tránh khỏi việc nhắc tới tiền đồ của tiểuthúc nhà mình. Cứ đến lúc đó, Mai Tử chỉ có thể cười gượng nói vài câu. Đến lúcmột mình ngồi đầu giường may vá, không để ý cây kim liền đâm vào đầu ngón tay.Nàng kinh ngạc nhìn giọt máu đỏ tươi chảy ra, nghĩ đến nếu Tiêu Kinh Sơn ở đây,bây giờ hắn sẽ rất lo lắng cho mình, vội vã tìm thuốc băng đầu ngón tay, cóđúng không?

Nhưnghắn không có ở đây, hắn không có ở đây, không ai quan tâm nàng, thế là nàngcũng không muốn quan tâm, ngơ ngác nhìn máu chảy ra, sau đó nước mắt từ từ rơixuống.

Lại quađược mấy ngày, muội muội Mai Tử - Chu Đào về nhà mẹ đẻ. Chu Đào ôm một Tiểu Tửmập mạp trong lòng, phía sau là một thanh niên thật thà. Thanh niên dắt lấy conlừa, mà con lừa này hơi giống con lừa nhà Mai Tử.

Thanhniên thật thà thấy Mai Tử thì thẹn thùng kêu một tiếng tỷ tỷ. Mai Tử vội vã đápứng, mời tiểu vợ chồng vào trong phòng ngồi.

Chu Đàoso với lúc chưa gả ra ngoài càng trở nên mượt mà, người cũng trắng noãn ra,giống như một cái bánh trôi vậy. Tiểu Tử mập mạp trong lòng Chu Đào nháo khôngngừng, một hồi khóc lớn một hồi đạp chân. Chu Đào dụ dỗ, hoàn toàn không còntính tình cáu gắt khi còn là cô nương nữa.

Mai Tửnương thấy, vui mừng cực kỳ, nói đứa bé này cuối cùng cũng lớn, hiểu chuyệnrồi.

Chu Đàothấy Mai Tử, nhàn nhạt gật đầu, kêu một tiếng tỷ tỷ rồi cũng không nói gì thêm.Mai Tử không để ý thái độ của nàng, trực tiếp đi qua ôm tiểu cháu ngoại. Tiểucháu ngoại rất nặng, Mai Tử ôm trong lòng cảm thấy cánh tay nặng trĩu. Mai Tửduỗi đầu ngón tay ra trêu chọc tiểu cháu ngoại, bé tránh tránh, mở to mắt nhìnMai Tử, mắt to lúng liếng, rất đáng yêu.

Chu Đàosai chồng nàng đi ra ngoài làm chuyện này chuyện kia, chồng nàng thế mà cũngrất nghe lời. Không nói hai lời liền ra khỏi cửa, thấy thế tiểu đệ A Thu há hốcmiệng.

Mai Tửở một bên cười, nghĩ thầm Chu Đào thật là có phúc, gặp được một nam nhân thậtthà như vậy, có thể dung nhẫn tính tình của Chu Đào.

Chu Đàoliếc nhìn Mai Tử, không tốt nói: "Tiêu Kinh Sơn người này thật chẳng rasao, không nói tiếng nào cứ thế rời khỏi? Chờ hắn trở về thì phạt hắn nặngvào!"

Mai Tửnghe lời này, thu lại nụ cười: "Không sao, cũng không phải là không trởvề."

Chu Đàothở dài: "Tỷ, tính tình tỷ tốt quá, làm cho hắn chạy mấy!"

A Thutrừng Chu Đào, không vui nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng nói như thế, đại tỷ phu vìbình định thiên hạ mới đi ra ngoài, hắn là nam tử hán đại trượng phu, đươngnhiên trong lòng là thiên hạ!"

Chu Đàotrừng A Thu “phi” một tiếng: "Gì, chuyện ruộng đồng cơm áo không lo lại lođi bình định thiên hạ, việc này có quan hệ gì đến chúng ta!"

A Thurất không hài lòng, lớn tiếng nói: "Nhị tỷ, sau này đệ cũng muốn học đạitỷ phu, đi ra núi lớn, làm một phen đại sự!"

Chu Đàoliếc A Thu một cái, không cho là đúng nói: "Mà thôi, đệ vẫn nên lo lớn lênnhanh nhanh rồi vội vã cưới vợ đi."

Đếntối, ba mẹ con nằm trên giường ngủ. Tiểu tử của Chu Đào không chịu yên, nửa đêmluôn khóc, Chu Đào không có cách nào đành ngồi dậy cho nó bú sữa. Mai Tử nươnglớn tuổi, bị nháo tỉnh sau đó lại nằm vật xuống ngủ tiếp, nhưng Mai Tử khôngngủ được, liền tựa vào giường nhìn Chu Đào cho đứa bé ăn.

Chu Đàođút hết sữa, liền lấy tay vỗ sau lưng đứa bé, dỗ nó ngủ. Ánh trăng bên ngoàixuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Chu Đào, dáng vẻ nàng nhìn rất ấm ápan tường. Mai Tử không khỏi thở dài: "Chu Đào, cuối cùng muội cũng lớn."

Chu Đàongẩng đầu liếc nhìn Mai Tử: "Tỷ, ta biết trước kia ta không hiểu chuyện,để tỷ chịu uất ức. Sau này ta lập gia đình, có bố chồng mẹ chồng, cũng chịu quakhổ cực, liền hiểu trước kia mình thật ương bướng, các người quá cưng chiều tarồi."

Mai Tửnghe lời này, an ủi cười: "Chu Đào ngốc, thật ra ta đâu để ý những thứkia, chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi."

Chu Đàosuy nghĩ một chút, cũng cười: "Đúng vậy a, trước kia ta không hiểu chuyện,tỷ cũng không có tức giận ta."

Tỷ muộihai người cũng có chút không ngủ được, liền dứt khoát tựa vào đầu giường nóichuyện, nói về cuộc sống của mình rồi chuyện của nam nhân.

Nhắctới Tiêu Kinh Sơn, Chu Đào cũng thay Mai Tử u sầu: "Hắn đi như thế, nếucòn trở về thì may, nhưng một khi hắn không trở về, sau này tỷ tính thế nào?Thật sự muốn tái giá sao?"

Mai Tửcười nói: "Thật ra việc này ta đã nghĩ rồi, tái giá thì không thể nào. Mộtngày hắn chưa trở về, ta liền chờ hắn một ngày, nếu cả đời hắn không trở về, taliền tìm một đứa bé không ai muốn nuôi dưỡng rồi lấy họ hắn, coi như là vì hắnmà duy trì nòi giống, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc ta lúc về già."

Chu Đàothấy Mai Tử nói đến chuyện lúc về già, chợt cảm thấy một trận chua xót, mắtcũng có chút hồng, kéo lấy tay Mai Tử an ủi nói: "Tỷ, không sợ, mặc kệ thếnào, còn có ta, còn có A Thu, nếu chưa đủ, còn cócháu ngoại tỷ đây."

Mai Tửvui mừng cầm tay Chu Đào đã có chút mập mạp: "Tỷ biết, không sao, hắn sẽtrở về ."

---------------

Chu Đàoôm đứa bé ngồi trên lưng lừa, nam nhân nhà nàng dắt lấy lừa ven theo con đườngtrong núi hướng chỗ xa mà đi. Con lừa vẫy vẫy đuôi, Chu Đào một tay ôm con mộttay vẫy vẫy bọn họ: "Mẹ, tỷ, các người cũng trở về đi thôi, giờ còn sớm,đừng để bị cảm lạnh."

Mai Tửnương cùng Mai Tử và A Thu, miệng thì đáp ứng nhưng vẫn đứng ở khe núi vẫy tayvới bọn họ. Mãi cho đến khi không thấy bóng lưng của bọn họ đâu nữa mọi ngườimới quyến luyến trở về.

Lúc điđến cửa nhà Mai Tử, Mai Tử chợt ngẩng đầu, nhìn mẹ nói: "Mẹ, con muốn rangoài tìm hắn."

Mai Tửnương kinh ngạc: "Tìm hắn? Con muốn đi đâu tìm? Thiên hạ rộng lớn, con làmsao mà tìm?"

Mai Tửmê mang hướng nhìn dãy núi đầu xa: "Con cũng không biết phải đi đâu đểtìm, nhưng con muốn ra ngoài tìm hắn."

Nàngnhẹ nhàng nói: "Con thật sự phải ở đây chờ hắn cả đời sao? Không, con muốnra ngoài tìm hắn, dù hắn đã không còn trên nhân thế này, con cũng muốn đem trocốt của hắn mang về."

Mai Tửquay đầu nhìn mẹ của mình, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Mặc kệ chân trờigóc biển, con phải tìm cho được hắn. Nếu hắn không còn trên đời, con liền trởvề giữ lấy bia mộ của hắn, nếu như hắn còn, con nhất định đem hắn trở về."

Mai Tửnương sửng sốt trong chốc lát, lại nhìn thần sắc trong trẻo mà kiên định củaMai Tử, cuối cùng cũng gật đầu, lầm bầm nói: "Cũng tốt, vậy con đi tìm hắnthôi."

Khuê nữnày, xem như là đang ở thôn Bích Thủy nhưng tâm đã sớm không còn ở đây.