Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 44: Ngươi có thấy kinh sơn nhà ta không



Vài hômnay thời tiết tốt, mỗi ngày Tiêu Kinh Sơn đều ra ngoài đi săn, điều này khiếnMai Tử tò mò, không khỏi hỏi: "Tuy trước kia trong nhà ta không ai đi săn,nhưng ta cũng biết ít nhiều quy củ, sau mùa xuân mọi người thường ít đi rangoài săn bắt, vì sau này thời gian còn dài. Sao vài ngày nay chàng lại siêngnăng như thế?"

Lúcnàng hỏi lời này, Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng dọn dẹp chuồng gà. Hắn nóichuồng gà hơi lỏng, muốn sửa lại cho tốt, như vậy mới có thể dùng lâu. Khi ấy,Tiêu Kinh Sơn nghe lời này cũng không biện bác, chỉ là ngẩng đầu nhìn Mai Tửcười nói: "Được, vậy ta từ từ đi."

Mai Tửcũng không để ý, sau đó nhóm lửa làm cơm, ai dè qua một hồi sau Tiêu Kinh Sơnchợt ngẩng đầu nói: "Ngày mai chúng ta lên chợ trên đi, đem mấy thứ gầnđây thu hoạch được ra bán."

Mai Tửgật đầu: "Ừ, nghe lời chàng a."

Ngàyhôm sau, từ sáng tinh mơ hai người liền thức dậy, dắt lấy lừa hướng chợ dướichân núi bên kia đi. Trên đường xuống núi thỉnh thoảng gặp phải vài chỗ băngtuyết chưa tan hoàn toàn, có chỗ còn kết lại thành phiến băng mỏng, đường núitrơn trợt lợi hại. Gặp phải những đoạn như vậy, Tiêu Kinh Sơn liền nắm dâycương để Mai Tử ngồi yên ổn, mình cũng cẩn thận dắt lừa đi qua.

Vòngvèo từ lúc sáng sớm đến khi ánh mặt trời bắt đầu lộ ra sau núi, hai người mớiđến chợ. Hôm nay bốn bề không yên, lúc trước còn có lời đồn có cướp (bọn họkhông biết thật ra bọn cướp đã sớm hoàn lương hơn nữa còn đi tòng quân nhậpngũ), không khí trong chợ rất vắng vẻ, người đi cũng thưa thớt. Nhưng Tiêu KinhSơn đã sớm cùng mấy quán cơm trở nên thân quen, bọn họ kiểm tra những thứ TiêuKinh Sơn mang đến, vẫn giữ thể diện, sảng khoái nhận.

Bán hếthàng, thu tiền, Mai Tử đang định đi theo Tiêu Kinh Sơn ra ngoài. Ai dè TiêuKinh Sơn lại dắt tay nàng đi vào quán cơm.

Mai Tửkhông hiểu hỏi: "Muốn làm gì vậy?"

TiêuKinh Sơn dẫn Mai Tử đi tới cái bàn gần cửa sổ trong quán cơm rồi ngồi xuống,lúc này mới nói: "Chúng ta đã đến chợ nhiều lần nhưng đều ở bên ngoài muavài thứ thôi. Hôm nay đã thật lâu không đến, ta bỗng nhiên cảm thấy nên mangnàng lại đây dùng thử cơm nước một chút."

Mai Tửlại không thuận theo, lắc đầu nói: "Việc nếm thử này có làm được gì đâu, ởđâu cơm nước không giống nhau, vì sao nhất định phải đến đây mà phung phíbạc." Mai Tử đương nhiên biết, cũng cùng một loại nhưng mua trong tiệm sẽđắt hơn rất nhiều. Mặc dù lần đầu tiên nàng đến đây đã từng vì hương thơm bốnphía mà âm thầm chảy nước miếng, nhưng nàng biết mình không nên nghĩ đến mấythứ này. Sau này thỉnh thoảng đến đây, tập thành thói quen rồi nên cũng khôngcó cảm giác gì. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn chợt kéo nàng tới đây ăn cơm, chuyện MaiTử nghĩ không phải là chuyện mình đã có thể thỏa sức ăn hay là đã được như ýmuốn, mà là đau lòng túi tiền của mình.

TiêuKinh Sơn giảng giải: "Thật ra cơm ở đây cũng không tệ, nàng cứ nếm thử rồihọc lấy, chờ sau khi về nhà thì làm cho ta ăn, có được không?"

Mai Tửnghe lời này, gật đầu nói: "Cũng tốt, chờ ta học xong cách người ta làmcơm, trở về liền làm cho chàng ăn. Nhưng chúng ta chỉ nên nếm thử mà thôi,không nên lãng phí bạc a."

TiêuKinh Sơn đương nhiên đồng ý, lập tức kêu tiểu nhị lại đây gọi món ăn. Tiểu nhịđã sớm nhận ra Tiêu Kinh Sơn , mặc dù thấy lạ vì sao hắn lại ăn cơm ở đây,nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi, hỏi hắn muốn món gì. Mai Tử còn chưa kịp nói,Tiêu Kinh Sơn liền tùy tiện gọi mấy thứ, đều là mấy cái tên Mai Tử nghe cũngchưa từng nghe qua.

Trongchốc lát cơm nước được dọn lên, Mai Tử nhìn cả bàn mùi thơm bốc lên bốn phía,cơm nước đa dạng đủ màu, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không khỏi nhỏ giọng oángiận Tiêu Kinh Sơn: "Sao lại gọi nhiều món như thế này, làm sao ăn hếtđây? Này tốn rất nhiều bạc a!"

TiêuKinh Sơn lại cười giơ tay lên, vỗ vỗ má của nàng: "Ngoan, đây không phảivì để nàng học cách nấu ăn sao, trước ăn thật ngon, như vậy sau khi trở về nàngmới có thể làm cho ta ăn a."

Mai Tửsuy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không biết nhiều thì làm sao có thể làm mấymón ngon miệng cho phu quân mình đây? Suy nghĩ ra điểm này, nàng đành bẩt đắcdĩ nhìn Tiêu Kinh Sơn, nhỏ giọng hừ nói: "Thì ra chàng tham ăn nên mới vộivàng để ta học cách nấu của người khác."

TiêuKinh Sơn cười gật đầu: "Không sai, đúng là như thế." Vừa nói, hắn vừađem đũa trúc đưa tới trong tay Mai Tử.

Mai Tửkhông có cách nào, cũng chỉ có thể cầm đũa lên, nhìn kỹ mấy món ăn trên bàn.Chỉ thấy trong đó có một món cắt mỏng, màu sắc trong suốt, trơn bóng nõn nà,phía trên còn có một chút nước lèo, nhìn rất dụ người, liền hỏi Tiêu Kinh Sơn:"Đây là món gì, ta chưa từng thấy qua?"

TiêuKinh Sơn đáp: "Đây gọi là cá nấu đông, dùng cá hầm lên rồi chế thành nướcsau đó để đông lại." Vừa nói hắn vừa gắp một miếng thả vào trong chén MaiTử: "Thử một chút đi."

Mai Tửđem khối gọi là cá nấu đông cho vào trong miệng, nhất thời cảm thấy nó vừa vàomiệng liền tan ra, mùi thơm ngát tràn ngập môi lưỡi, không khỏi vui mừng nói:"Quả nhiên là ăn ngon!"

TiêuKinh Sơn thấy nàng vui vẻ, liền nói: "Ăn nhiều chút." Vừa nói vừa gắpthêm mấy món ăn khác đút nàng, rồi nói tên từng món cho nàng biết cùng với cáchlàm chung chung.

Mai Tửthấy hoa cả mắt, ăn đến lòng cũng thỏa mãn, nghe thấy hắn giảng giải ngạc nhiênlặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ có thể cảm thán nói: "Thì ra người bên ngoàicó thể làm ra nhiều cách thưởng thức kỳ quái như vậy!"

Này mộthồi, Tiêu Kinh Sơn lại không ăn, chỉ lo đút cho Mai Tử. Lúc đầu Mai Tử cònkhông để ý, sau này thấy trong tiệm thỉnh thoảng có mấy ánh mắt kỳ quái củakhách hàng quăng lại đây, lúc này mới phát hiện Tiêu Kinh Sơn lấy đũa đút chomình.

Lập tứcnàng quýnh lên, đỏ mặt nói: "Ta tự ăn được rồi, chàng không phải trông nomta." Thật ra bình thường lúc ở nhà hai người bọn họ thân mật đã thành thóiquen nên không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng bây giờ không phải ở nhà, hànhđộng này của Tiêu Kinh Sơn không thể không khiến người khác kinh thế hãi tục.

TiêuKinh Sơn lại không để ý chút nào: "Nàng là nương tử của ta, ta đút chonàng ăn thì có sao đâu?"

Mai Tửbiết người này luôn tự có chủ kiến nên chỉ có thể lảng qua việc khác, giảithích nói: "Đừng a, ta ăn no rồi, chàng ăn đi. Nhiều món như thế, saochàng lại không ăn?"

TiêuKinh Sơn gật đầu nói: "Được, vậy ta cũng ăn." Nói là nói như thế,nhưng hình như khẩu vị của hắn bây giờ không được tốt, chỉ tùy tiện nhấc đũa ănvài miếng liền buông xuống.

Sau đó,cả bàn đầy món ăn đã ăn xong, Tiêu Kinh Sơn vung tay chọn mấy món có thể mangvề để người ta gói lại.

Trên đườngvề, trong lòng Mai Tử luôn cảm thấy Tiêu Kinh Sơn bây giờ rất là kỳ quái, khótránh có chút thấp thỏm. Một đường cưỡi lừa nàng nhìn nam nhân trầm mặc đi phíatrước dắt lấy dây cương, không nhịn được nghĩ, nếu thật có thể như vậy đi cảđời thì tốt biết bao?

Buổitối hôm nay về đến nhà, hai người tắm một cái rồi lên giường. Tiêu Kinh Sơn cảngày sa sút, chợt đối với Mai Tử triền miên mọi cách, ôm nàng làm tất cả tư thếtrở qua trở lại, lăn lộn hơn nửa đêm. Mai Tử càng thêm cảm thấy lạ, thường ngàyhắn cũng có lúc ôm nàng tận lực lăn lộn, nhưng khi đó luôn ôn tồn quan tâm. Bâygiờ hắn vùi dập như vậy, nàng luôn cảm thấy có chút điên cuồng, giống như ngựađược cởi dây cương, làm cho Mai Tử kinh tâm.

Vùi dậpmột phen như thế, Mai Tử cảm thấy rất mệt mỏi, khóc sụt sùi rồi từ từ ngủ. Nàngmơ thấy rất nhiều thứ, trong mơ mình như đang cưỡi ngựa xem hoa, một hồi làcảnh nàng đang ở bên gốc cổ thụ xiêu vẹo tự tử, một hồi là nàng được Tiêu KinhSơn ôm chặt chẽ trong lòng, chốc lát sau lại là nàng cùng Tiêu Kinh Sơn độngphòng.

Mai Tửthấy Tiêu Kinh Sơn đứng ở cửa trầm mặc nhìn kỹ mình, nàng không biết hắn muốnlàm gì, muốn nói với hắn, sao chàng không lại đây, đây không phải là đêm tânhôn của chúng ta sao. Nhưng Mai Tử cố gắng thế nào cũng không nói chuyện được,cổ giống như bị cái gì đó chặn lại, thế là nàng gắng sức vùng vẫy, liều mạngvươn tay muốn nắm lấy Tiêu Kinh Sơn, để hắn lại đây ngồi lên giường.

Ai dèTiêu Kinh Sơn không những không đến gần, ngược lại đẩy cửa bước đi. Mai Tử kinhngạc, vội vã từ trên giường bò dậy muốn đuổi theo, ai dè nghiêng người như thế,nàng chợt sợ hãi tỉnh dậy, lúc này mới biết mình đang nằm mơ.

Ác mộngchợt tỉnh, nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện giường bên cạnh trốngkhông, không có thân ảnh của Tiêu Kinh Sơn!

Nàngvung chăn, giầy cũng không kịp mang, vội vã đẩy cửa nhìn ra sân. Chỉ thấy ngoàisân không có bóng người, cửa lớn ngoài bên ngoài đóng lại nhưng then không cóchốt.

Nàngnhớ rõ tối qua đã cài cửa rồi, sao bây giờ cửa lại mở, hay là Tiêu Kinh Sơn đira ngoài?

Mai Tửtrở vào nhà vội vã đi giày vào, đẩy cửa nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Ngàyxuân sáng sớm yên tĩnh, trên đường dường như không có người qua lại, Mai Tử lolắng chạy đến bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy Hồng Tảo dậy từ sớm đang lấy nước.Nàng chạy qua kéo Hồng Tảo thở hổn hà hổn hển hỏi: "Ngươi…ngươi có thấyKinh Sơn nhà ta không?"

HồngTảo thấy dáng vẻ nàng mồ hôi dầm dề, vội vàng hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyệngì?"

Mai Tửthở gấp lợi hại, chỉ giữ chặt Hồng Tảo hỏi: "Ngươi thấy hắn không?"

HồngTảo không thể làm gì khác nói: "Thấy a, vừa rồi ta lại đây lấy nước, nhìnthấy hắn một mình đang đi về phía khe núi bên kia. Ta còn hỏi hắn đi đâu cóviệc gì sao, sắc mặt hắn không được tốt, chỉ nói là phải đi. Ta cho là hắn đixuống chợ dưới trấn nên cũng không để ý."

Mai Tửnghe lời này, vội vàng chạy đến khe núi bên kia. Nàng chỉ thấy con đường yêntĩnh trầm mặc dẫn đến núi lớn xa xôi.

Trêncon đường, không một bóng người.

LòngMai Tử đang căng ra nãy giờ cuối cùng nặng trĩu, rất nặng, nặng đến nỗi nàngcảm thấy như đang đứng bên vực sâu không đáy.

Nàngtừng đứng ở con đường này nói không muốn nhìn thấy bóng lưng người quen rời đi.Thế là hắn nói sẽ không để nàng nhìn thấy bóng lưng rời đi.

Cho nênhôm nay hắn đi không nói tiếng nào, ngay cả cái bóng lưng cũng không lưu lạicho nàng?

Mai Tửlặng lẽ nhìn con đường thật lâu, cho đến khi mặt trời đỏ rực mọc lên sau ngọnnúi, nàng mới thất hồn lạc phách đi về nhà.

Tiếnvào sân, con lừa đang đá đá chân, đàn gà đang rù rì thầm thì nói chuyện tản bộtrong vườn. Ánh mắt Mai Tử từ lừa chuyển đến đàn gà, sau đó nhìn về phía gócbếp.

Nàngchợt nhớ tới lúc mới đến đây, ngày thứ hai thành thân, lòng nàng thấp thỏmkhông yên mở cánh cửa nhìn ra phía ngoài liền nhìn thấy nam nhân cởi trần vungtay chẻ củi bên bếp.

Vẫn làbuổi sáng an tĩnh như thế, nhưng nam nhân đứng đó chẻ củi có phải sẽ không baogiờ còn nữa?

Nàng cókhí vô lực đi vào phòng, ánh mắt rơi vào bàn, chỗ đó có một bức thư, phía trênviết rằng: Gửi Mai Tử.

Mai Tửlập tức rơi nước mắt, vừa lau vội vừa cầm lấy lá thư, run rẩy lấy tay mở ra.

Thưnày, quả nhiên là Tiêu Kinh Sơn để lại cho nàng.

Chắc làhắn sợ có nhiều chữ nàng đọc không ra nên bên trong chỉ dùng từ cực kì đơngiản.

"MaiTử, nàng từng nói không thích đứng ở khe núi nhìn bóng lưng người quen bước đinên hôm nay ta liền thừa dịp nàng ngủ say lặng lẽ rời đi. Nàng đã từng nói, hivọng cả đời này cứ như vậy trôi qua, trong lòng ta cũng mong có thể ở nơi nonxanh nước biếc này dắt tay nàng, bạc đầu đến già. Ta không muốn đem nàng giaocho người khác, lại càng không muốn khi nàng gặp khó khăn lại không có ai nắmtay. Ta muốn đem nàng đặt trong lòng bàn tay, tự mình bảo vệ nàng cưng chiềunàng, nhưng lại không thể như ta mong muốn. Ta không thể không rời bỏ quê hươnglần nữa, để lại nàng một mình trong phòng trống."

"Lầnnày ta đi, ít thì một năm, nhiều thì ba năm. Sau một năm, nếu nàng không muốnđợi nữa thì có thể tái giá. Sau ba năm thì nàng không cần chờ ta nữa, ngườitrong núi đơn thuần phác, bây giờ mọi người cũng đã rất hòa hợp với nàng nênnàng luôn có thể tìm một nam tử nguyện ý yêu thương bảo vệ nàng suốt đời."

"Tađã nói, thôn Bích Thủy là quê hương của ta, lá rụng về cội, bất luận núi caonước xa, miễn là ta còn một hơi thở, ta sẽ trở về. Lúc ta về nhà, nếu may mắnnàng vẫn còn ở nhà chờ ta, nàng liền đem một cành liễu treo đầu tường, ta thấyđược liền biết. Vậy, nếu ta quay về mà không thấy cành liễu liền biết nàng đãtái giá, ta cũng không cần vào nhà nữa."

"Đầugiường có một rương gỗ màu hồng, bên trong là đồ cưới của nàng ngày xưa. Ta đãbỏ vào đó một trăm nén bạc, có thể đủ cho nàng dùng trong cuộc sống ngàysau."

Mai Tửđọc xong, tay chặt chẽ nắm lấy thư, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Nàng khócsụt sùi gật đầu, trong lòng nói, được, chàng muốn ta chờ, ta liền chờ.

Khôngcần nói một năm, ba năm, chính là mười năm, ba mươi năm, ta cũng nguyện ý chờđợi.

Mặc kệnóng lạnh, mặc kệ cây liễu sum xuê kia chỉ còn lại một cành khô, ta vẫn luôn nhớmãi không quên treo một cành liễu đầu tường.

*****************talà dòng phân cách của nước mắt rơi********************

Bây giờngười trong thôn cũng đã biết chuyện Tiêu Kinh Sơn rời khỏi, lúc mọi người đứngbên góc đường bưng lấy chén cơm ăn cũng thỉnh thoảng nói về chuyện này. Tất cảmọi người suy đoán, Tiêu Kinh Sơn chắc là đầu quân nhập ngũ, giúp bọn họ bìnhđịnh thiên hạ.

"KinhSơn người này, thật là người tốt! Chỉ tiếc cho Mai Tử của chúng ta, từ lúcthành thân đến giờ chưa tới một năm lại phải cô đơn phòng không lẻ bóng trongnhà." Người trong thôn nhắc tới chuyện này luôn cảm khái thở dài. Cảm kháiTiêu Kinh Sơn là một trang nam tử, thở dài vì Mai Tử mệnh khổ.

Vì vậy,mọi người đối với Mai Tử và nhà mẹ Mai Tử càng thêm đồng tình, hơn nữa ngày xưatất cả mọi người đều chịu ơn của Tiêu Kinh Sơn nên thường ngày lúc nhàn rỗi sẽqua nhà Mai Tử giúp một tay. Đến lúc quan trọng của nhà nông, mọi người đều tựlo lấy chuyện nhà của họ. Nhưng những vị cùng Tiêu Kinh Sơn quan hệ thân thiết,ví như Trần Hồng Vũ cùng Diêm lão út, trong lúc chuyện ruộng đất vội vàng càngthêm buông chuyện nhà mình để đi giúp nhà mẹ Mai Tử.

Nếuviệc này mà xảy ra lúc trước thì nhàn ngôn nhảm ngữ đã bay đầy trời, nhưng bâygiờ mọi người chẳng những không thuyết tam đạo tứ đức, ngược lại còn giơ caongón cái khen ngợi. Cái đó gọi là tri ân đồ báo, lúc trước Tiêu Kinh Sơn giúpmọi người không ít, hôm nay nên làm như thế.

Mai Tửnương mặc dù biết cuộc sống bây giờ đã khác hồi xưa rất nhiều, ít nhất cũngkhông cần lo chuyện ăn uống, nhưng mỗi lần nhớ tới Mai Tử, con ngươi lại hồnglên. Nghĩ đến nàng một người cô linh linh canh giữ sân nhà vắng vể liền đề nghịnàng lại đây ở với mình, như vậy cũng có thể dễ dàng chăm sóc. Ai dè Mai Tử lạikhông chịu. Nàng nói đây là nhà của nàng và Tiêu Kinh Sơn, nàng muốn ở lại đây,mỗi sáng sớm sẽ đi hái một nhánh liễu treo trên đầu tường, như vậy, lúc TiêuKinh Sơn trở về liền biết nàng vẫn còn chờ hắn, hắn sẽ không hiểu lầm mà rờiđi. Mai Tử nương nghe thế cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc cho nàng đi,lúc trong lòng nhớ nhung thì không ba thì năm lần qua nhà nhìn Mai Tử.

Mỗingày Mai Tử đều đi tìm một gốc cây liễu nhỏ treo đầu tường, đến tối, không thấyTiêu Kinh Sơn trở về, liền thuận tay cắm vào góc tường. Thời gian lâu, trên góctường từ từ có một gốc liễu có thế sống sót, ôm lấy bắt đầu sinh trưởng. Mai Tửthấy vậy, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, ngược lại trái tim như có gốcliễu bắt đầu đâm rễ bám vào.

Như thếhạ đi thu đến, Chu Đào bên đó truyền tới tin tức, nói nàng đã có thai, mùa xuânsang năm sẽ sinh.

Mai Tửcùng Mai Tử nương nghe vậy cũng vui vẻ thay Chu Đào. Mai Tử nương nghĩ đến thânthể Chu Đào có khi khó chịu nên càng muốn xách bọc quần áo lên qua bên đó chămsóc nữ nhi.

Mộtngày này, Mai Tử dắt lừa ra khỏi nhà giao cho tiểu đệ A Thu dẫn mẹ mình đi thămChu Đào. Nàng đứng ở khe núi nhìn bóng lưng mẹ con hai người rời đi, nhìn conlừa nhỏ quăng phất hoan khoái cái đuôi, trong lòng tự nhiên khổ sở lần nữa nổilên. Nghĩ lúc đó mình cũng muốn có đứa bé, ai dè Tiêu Kinh Sơn cứ như thế rờikhỏi, một mụn con cũng chưa từng lưu lại.

Thật raban ngày Mai Tử cũng không tịch mịch, A Kim Hồng Tảo cũng thỉnh thoảng lại đâynói chuyện với nàng. Thậm chí A Kim nói, nếu Mai Tử có chuyện gì thì cứ tùytiện nói cho Trần Hồng Vũ, mấy chuyện nữ nhân làm không được cứ giao cho hắn.Trong lòng Mai Tử cảm kích, nhưng chỉ gật đầu mà thôi, cũng không muốn quấy rầyngười khác như vậy.

Phúc calúc đó vì cứu Mai Tử, trước ngực lưu lại vết sẹo, mùa hè không dám để ngựctrần, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có gì bất tiện. Phúc ca thỉnh thoảng sẽlại đây, hỏi nàng có cần cái gì không. Hắn đến hỏi rất quang minh chính đại.

Mai Tửnhớ tới Tiêu Kinh Sơn trước lúc đi lưu lại bức thư để nàng tái giá, trong lòngsinh ra khó chịu. Mai Tử không hiểu Tiêu Kinh Sơn nghĩ như thế nào, nhưng nàngcảm thấy Tiêu Kinh Sơn đối với quan hệ của mình và Phúc ca có chút ý kiến, vìvậy mới bày tỏ để nàng tái giá. Thế là trong lòng Mai Tử cảm thấy bực tức Phúcca, căn bản không muốn nhìn thấy hắn, đối với hắn có chút lạnh lẽo, có chuyệncũng tránh hắn ra.

Phúc calại không để ý chuyện này, phàm là Mai Tử có chuyện, hắn vẫn lại đây giúp đỡ.Kỳ quái là, chẳng những người trong thôn đối với chuyện này không nói gì, thậmchí nương tử của Phúc ca cùng cha hắn cũng không có dáng vẻ gì dị nghị.

Thờigian dài, Mai Tử tránh nhưng không được, cũng không thích nói lại, chỉ có thểmặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Qua thuchính là đông, mùa đông này không có bọn cướp, cũng không có sói, đương nhiêncàng không có cung thủ tên là Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử đã rất lâu không đi chợ,nhưng trong thôn cũng có người đi chợ. Họ nghe ngóng tin tức bên ngoài, nói hômnay hoàng thượng đã thực sự cùng cái gì Vương gia đó đánh nhau, bên hoàngthượng chết rất nhiều người, nhưng bên Vương gia kia người chết còn nhiều hơn,nói là Vương gia chắc không xong rồi.

Ngườitrong thôn vừa cảm thán trận chiến loạn này, vừa thay những nhà có nam nhânđánh giặc ở bên ngoài lo âu. Mai Tử nhà Tiêu Kinh Sơn là một trong số đó, tiểuđệ Trần Hồng Vũ cũng là một cái khác, còn có con cái những nhà khác trong thôn,họ đều đang ở bên ngoài thay hoàng thượng bán mạng, không biết trong số nhữngngười chết bên phía hoàng thượng có họ hay không?

Banngày Mai Tử nghe người trong thôn nhắc tới, còn cố làm như không thèm để ý,cười nói sao có thể khéo thế, bọn họ nhất định phúc lớn mạng lớn sẽ không chết,không phải sang năm trận chiến này sẽ dừng lại sao, bọn họ nhất định sẽ trở về.Nhưng đến buổi tối, lúc một mình nằm trên giường to như vậy trở qua trở lại,nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu hắn thật không trở về, nàng phải làm saobây giờ?

TiêuKinh Sơn đã nói để nàng tái giá, nhưng chuyện này dĩ nhiên là không thể nào.Chưa tới một năm vợ chồng nhưng rễ tình đã sớm đâm sâu. Cho dù có một nam nhântốt hơn gấp trăm gấp vạn lần so với Tiêu Kinh Sơn đi nữa, Mai Tử cũng vẫn đitheo Kinh Sơn nhà mình. Với lại, không nói nam nhân trong thôn này, chính là ởchân núi, trong trấn, có ai có thể so với hắn?

Mai Tửnghĩ đến đây, trong lòng thở dài, đối diện với lò bếp lạnh như băng, cho dù hắnkhông trở về, nàng cũng sẽ như vậy thủ tiết chờ hắn.