Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 42: Ta chỉ muốn vĩnh viễn cùng nàng



Nămnay, người trong thôn Bích Thủy đón năm mới trong tâm lý bị bóng ma bầy sói vâyquanh, đây là đợt đón năm mới ảm đạm nhất trong ký ức của bọn họ từ trước tớinay. Theo truyền thống, những nữ nhi gả đi xa sẽ về nhà mẹ đẻ thăm nhà vào ngàylễ tết. Nhưng vì bầy sói, những người thân xa cũng không dám trở về, thế là ChuĐào cũng không như hy vọng của Mai Tử nương - nàng không có về.

Ngày đóMai Tử nương vừa lau nước mắt vừa nói: "Trong lòng ta luôn lo lắng chomuội muội con, với tính tình của nó, thật không biết chuyện sẽ ra sao."

Mai Tửđương nhiên hiểu tấm lòng của mẹ, an ủi nói: "Người khác truyền tin đến,nói Chu Đào ở bên đó rất tốt, cha mẹ chồng cũng không tệ, vị hôn phu tính tìnhcũng tốt, chỉ là năm nay thật sự không có cách nào trở về mà thôi. Chờ tai ươngnày qua đi, Chu Đào nhất định sẽ trở về thăm mẹ."

Mai Tửnương thở dài: "Nói thì nói như thế, nhưng ta chưa gặp nó, lòng sẽ luônkhông yên a."

Mai Tửbiết mẹ quan tâm Chu Đào, nhưng lúc này chỉ có thể an ủi chứ không thể làm gì,nói một ngàn đường một vạn, mẹ không gặp con sẽ luôn nhớ nhung. Nàng cầm lấytay mẹ, cùng bà rơi nước mắt.

Qua nămmới, gió xuân vừa thổi, tuyết trên núi bắt đầu tan, thế là bọn cướp liền đếncáo từ Tiêu Kinh Sơn để đi. Lời nói của thủ lĩnh bọn cướp Bùi Chiếm Phong đốivới Tiêu Kinh Sơn cực kỳ cung kính, chắp tay nói không dám quấy nhiễu mọi ngườinữa, hôm nay xuân vừa đến, rất thích hợp để xuống núi.

TiêuKinh Sơn nhìn Bùi Chiếm Phong đang thành khẩn nói, chỉ hỏi một câu: "Cácngười tính đi đâu?"

BùiChiếm Phong nghe vậy, hùng hồn chắp tay nói: "Hôm nay phản tặc làm loạn,dân chúng lầm than, bọn ta nếu đã ở trong quân đội, luyện được một thân võnghệ, đương nhiêu phải báo đáp nước nhà, để thiên hạ lê dân được Thái BìnhThịnh Thế!"

Hắn nóinhững lời này nước bọt văng tứ phía, Mai Tử ở phía sau nghe thấy lại cảm kháicực kỳ. Bọn cướp này lúc mới đến còn muốn đánh cướp tiền, lương thảo của thôndân, kết quả qua một mùa đông, gặp một hồi nạn sói, hôm nay vậy mà lại muốn vìthiên hạ lê dân đi đánh loạn.

Nhưngmà nhớ tới điều này, nàng vội vã quan sát sắc mặt nam nhân nhà mình, nhìn phảnứng của hắn.

TiêuKinh Sơn nghe lời này, lại nhìn bọn cướp theo sau Bùi Chiếm Phong. Chỉ thấy bọnhọ ai ai cũng còn trẻ tuổi, trên khuôn mặt tràn ngập một cỗ nhiệt huyết hàokhí. Lập tức hắn tán thưởng gật đầu, hỏi: "Như thế rất tốt, chỉ là, khôngbiết các người muốn đi đầu quân cho vị tướng nào? Là đào quân của Bành vươnggia thì có vị tướng nào dám chứa chấp các người?"

BùiChiếm Phong nghe vậy khựng lại một chút rồi ngay lập tức thay đổi dáng vẻ bằngbất cứ giá nào nói: "Cùng lắm thì chúng ta đánh đơn độc, giết vài tên giặcxem như góp công!"

TiêuKinh Sơn nghe vậy liền cười: "Các vị có hùng tâm tráng chí, Tiêu mỗ rấtbội phục. Nhân lúc chúng ta còn gặp nhau chỗ này, Tiêu mỗ muốn cùng các vị làmvài ly, xem như tạm biệt, được không?"

Bây giờBùi Chiếm Phong đối với Tiêu Kinh Sơn dường như là rất nghe lời, cung kính cóthừa, đương nhiên là không cự tuyệt. Lập tức Mai Tử liền xuống bếp, bọn cướpchẻ củi nhen lò làm cơm nấu nước. Tiêu Kinh Sơn từ trong hầm lấy ra mấy hũ rượungày trước mua ở chợ dưới trận, lại nhìn Mai Tử nói: "Nàng cứ làm, ta cóviệc đi ra ngoài một chút."

Mai Tửđang cúi đầu rang thức ăn bên bếp, nghe lời này liền xoa xoa mồ hôi trên trán:"Ừ, chàng đi đi, ta làm xong bây giờ."

Một látsau, các loại thức ăn đều đã được đặt lên bàn. Bọn cướp hoặc là ngồi trên ghếđá, hoặc ngồi trên ghế gỗ, không có ghế ngồi thì dùng đá làm ghế, tóm lại làvây quanh một bàn. Sau đó, Tiêu Kinh Sơn cũng trở về vừa đúng lúc, phía sau còncó mấy thôn dân bọn cướp đã sớm quen thuộc, ví dụ như đám người Diêm lão út,Trần Hồng Vũ. Bọn họ thấy rượu và thức ăn đã bọn xong liền ngồi xuống, chiêuđãi bọn cướp bắt đầu ăn uống.

Bọncướp ở thôn Bích Thủy một mùa đông, đã quen thuộc với Mai Tử và người trongthôn. Hôm nay phải đi, thực có chút không nỡ, chỉ tiếc là đại trượng phu chí ởbốn phương, không nỡ cũng phải đi.

BùiChiếm Phong thấy Mai Tử vẫn ngồi trước bếp, vội đứng dậy đề nghị nói: "Chịdâu mùa đông vì chúng ta nấu thức ăn cũng thật khổ cực, lần cuối được ngồi cùngnhau như thế này, không bằng mời chị dâu cùng ngồi xuống chung vui?"

Ở nơithôn sơn này đây dĩ nhiên là không hợp quy củ, Mai Tử nghe vậy cười cự tuyệt:"Mà thôi, các người ăn đi, bây giờ ta không đói, chút ăn cũng được."

Diêmlão út nghe vậy buông chén đũa xuống: "Người trong núi chúng ta đâu cónhiều quy củ như vậy, Mai Tử cùng qua đây ăn đi."

TiêuKinh Sơn nhìn Mai Tử một chút, gật đầu nói: "Nàng cũng lại đây đi."

Mai Tửthấy Tiêu Kinh Sơn nói như thế, liền lấy củi bỏ thêm vào bếp lò để nó từ từcháy, sau đó đem lò che lại, lúc này mới đứng dậy bước qua. Bùi Chiếm Phong vộivã nhường chỗ cho Mai Tử. Lúc đầu Mai Tử không chịu, lúc sau lại thấy Bùi ChiếmPhong cầm một khúc gỗ bên cạnh ngồi xuống, nàng mới không thể làm gì khác ngoàingồi xuống.

Nhưthế, ai cũng đã ngồi vào chỗ của mình, mọi người bắt đầu nói chuyện mùa đôngnày thực khổ cực, nói chuyện bên ngoài đang động loạn, lại nói đến chuyện saunày. Càng nói càng xúc động, Diêm lão út thấy mắt mấy hán tử đỏ hồng liền nhấcly rượu lên nói: "Các ngươi muốn đi ra ngoài đánh giặc, ta đây không có gìđể tặng, chỉ có thể cho các ngươi một câu: bảo trọng mình, sống trở về, chúngta thôn Bích Thủy này luôn hoan nghênh các ngươi!"

Conngươi bọn cướp đều hồng, nhấc ly rượu lên, liền thề đến lúc thiên hạ thái bìnhsẽ trở lại thôn Bích Thủy này, thành gia lập nghiệp ở đây sống qua ngày.

Một lyrượu nồng tại hào khí vạn trượng này, trong lòng mọi người chua xót bắt đầu nổilên. Ly biệt, mặc dù là hán tử bằng sắt cũng sẽ khổ sở.

Cuốicùng bọn cướp cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, tên cướp thanh tú tròng mắt thấmướt, nghẹn ngào nói: "Đợi đến khi thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ trở vềgiúp tỷ xây lại nhà mới."

Mai Tửnặng nề gật đầu, trong lòng lại không khỏi khổ sở mà nghĩ, lúc nào thiên hạ mớicó thể thái bình?

TiêuKinh Sơn từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Bùi Chiếm Phong.

BùiChiếm Phong sửng sốt, hai tay cung kính tiếp lấy lá thư, nhìn bút tích trên mặtbìa rồng bay phượng múa dương cương có lực rõ ràng viết là Thân gửi Lỗ Cảnh An.

Hắn đãsớm đoán được thân phận của Tiêu Kinh Sơn, nhưng lúc nhìn thấy phong thư nàyvẫn rất kinh ngạc.

TiêuKinh Sơn gật đầu, trầm giọng nói: "Cầm lấy phong thư này, đi đi."

Mắt BùiChiếm Phong lộ ra cảm kích, liền chắp tay: "Đa tạ Tiêu đại ca, sau này gặplại!"

Bóngdáng của bọn cướp dần dần biến mất sau khe núi, Mai Tử đứng bên cạnh Tiêu KinhSơn buồn bã thở dài.

"Tathật sự hi vọng, sau này sẽ không bao giờ đứng ở đây, nhìn bóng lưng người quenbiến mất như thế nữa."

TiêuKinh Sơn quay đầu nghiêm túc nhìn nàng một cái: "Không sao, đi rồi sẽ trởvề mà."

Trongmắt Mai Tử mang theo vẻ ngẩn ngơ: "Thật không, nếu không trở lại thì phảilàm sao đây?"

Vấn đềnày, Tiêu Kinh Sơn không có cách nào trả lời, hắn nhìn chằm chằm dãy núi đầuxa.

Lúctuyết tan đi, ngọn núi cũng lờ mờ trải dài màu xanh, khí trời bắt đầu chuyểnấm.

Ngày ấmlên, hắn cũng biết đã đến lúc nên xây lại nhà mới che mưa che gió cho nương tửmình rồi.

Xây nhàchuyện này, nói khó cũng không khó, không cần gì nhiều, chỉ cần có bạc và sứcngười.

Bạcnha, Mai Tử lôi ra mấy túi bạc trắng, mở ra đem bạc trắng đổ hết lên bàn, cẩnthận đếm lại một lần. Lúc bọn cướp Bùi Chiếm Phong kia rời khỏi, người trongthôn tổ chức một bữa lớn với nhau. Nhà Mai Tử đương nhiên phải xuất ra mộtlượng lớn, như vậy, Mai Tử thật có chút lo lắng không có đủ bạc để xây nhà.

Ai dèchuyện nhà Mai Tử tính toán xây lại nhà mới người trong thôn cũng biết, họ bàytỏ tán thành cũng nhiệt tâm muốn lại đây giúp việc. Có người muốn lại đây giúpkhiêng đá, cũng có người muốn lại đây đục đá, ngay cả nữ nhân trong thôn cũngbày tỏ mình không có việc gì làm nên có thể lại đây giúp việc làm cơm.

Thật rangười trong núi xây nhà, phần lớn là dùng đá và gỗ. Đá thì trong núi nơi nàocũng có, gỗ cũng có sẵn trong núi. Tốn bạc là tốn ở chỗ mời người chuyển đá vàtạc đá mà thôi. Mấu chốt là phải mua gạch ngói và bùn trát, mặc dù phải dùngđến bạc nhưng cũng không nhiều. Thế là, chỉ còn tính chuyện chi phí cho mọingười ăn uống nữa thôi.

Hôm naymọi người giúp sức cũng tiết kiệm được không ít bạc, nên tiền chính là dùng đểmua thức ăn cho người làm và mời thợ đá thợ xây ở thôn khác đến. Như thế tínhxong, nàng phát hiện bạc trong tay vẫn còn dư. Đôi bên thương lượng, trong lòngđã định sẵn, thế là xây phòng chuyện lớn liền náo nhiệt bắt đầu vào một ngàyxuân nắng mặt trời rực rỡ.

Khaicông, động thổ, đốt pháo, nhen bếp lò làm cơm mời khách, Mai Tử loay hoay khôngkịp, Mai Tử nương cũng lại đây giúp việc. Bạn tốt của Mai Tử, A Kim và Hồng Tảocũng lại đây giúp làm cơm. Ngay cả A Thu cũng nhảy lên nhảy xuống muốn giúpkhiêng đá, mọi người nói đùa vừa cười vừa làm, không khí trở nên náo nhiệt.

Rốtcuộc là nhiều người lực lượng lớn, không tới mười ngày nhà đã xây xong. TrầnHồng Vũ nhảy lên đứng đầu tường, trong tay cầm pháo đốt lên, vừa đốt vừa cườihô: "Xây nhà mới, ở nhà mới, sang năm sinh một bé mập mạp a!"

Mọingười nghe, cả nhà cười ầm lên, cười đến mức má Mai Tử cũng hồng.

Xâyxong nhà mới, tất cả mọi người cũng giải tán. Tiêu Kinh Sơn lại dùng vật liệuđất đá xây nhà còn dư lại, dựng lên một bức tường đá bốn phía, vây thành mộtcái sân nhỏ.

Mai Tửnhìn hắn làm lụng vất vả, cười nói: "Đâu cần làm thế, vườn mọi nhà trongnúi đều dùng hàng rào tre mà làm a."

TiêuKinh Sơn thả cục đá trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Nếu lại xảyra chuyện gì, tường đá này của ta cũng có thể giúp được một chút!"

Mai Tửlại làm nũng cười nói: "Có chuyện gì đâu mà phải sợ, dù sao có chàng ởđây, cái gì ta cũng không sợ."

TiêuKinh Sơn nhìn Mai Tử trong tiết trời xuân cười giống như hoa nở rực trên núi,trên mặt dần dần hiện lên một tia nặng nề.

Mai Tửnhạy cảm nhận ra, thu hồi nụ cười hỏi: "Sao vậy?"

TiêuKinh Sơn thấy Mai Tử nhìn mình, vội lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là nhớlại chuyện kia, cảm thấy thất kinh."

Mai Tửchợt hiểu, đi tới trước mặt hắn kéo tay của hắn. Bàn tay to của hắn bởi vì làmviệc nặng nên dính đầy bùn đất. MaiTử cũng không chán ghét, đem bàn tay hắn giữ chặt trong lòng bàn tay nhỏ củamình, nhẹ giọng nói: "Đã là chuyện quá khứ, nghĩ lại làm gì, không phải tavẫn đang rất khỏe mạnh mà đứng ở đây sao."

TiêuKinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, cuối cùng thở dài một hơi, giơ tay lên vén sợitóc rũ xuống hai má của nàng: "Ta chỉ muốn vĩnh viễn cùng nàng, bảo vệnàng, không bao giờ để nàng gặp bất kỳ chuyện gì kinh hách nữa."

Mai Tửngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: "Không phải chàng vẫn cùng ta sao, với lại,ta đâu có chịu chuyện gì kinh hách nữa đâu"

TiêuKinh Sơn sờ sờ hai má mềm mại của Mai Tử, hạ giọng lẩm bẩm nói: "Nàng khônghiểu. . . . . ."

Mai Tửkhông hiểu: "Ta không hiểu cái gì?"

TiêuKinh Sơn lại lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Mai Tửchớp chớp con ngươi, lắc lắc cánh tay hắn, nhìn hắn cười đến sáng lạn:"Mặc kệ chuyện gì, ta chỉ biết, chàng sẽ cùng ta như vậy cả đời."