Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 41: Mùa đông lạnh bếp lò nóng



Mai Tửtâm tê liệt phế gọi lớn: "Phúc ca ——"

Nàngnhìn thấy sói nhảy lên người Phúc ca, nàng nhìn thấy máu bắn tóe ra.

Nàngrơi nước mắt liều mạng lắc đầu: "Không cần ——"

Phúc cathống khổ khàn khàn kêu, chợt mở hờ mắt lấy tay vùng vẫy đấu tranh với con sóiác đang nhe răng trắng toát.

Mai Tửchạy như điên đến, nàng biết mình có đến cũng chỉ tốn công vô ích, nhưng nàngkhông thể trợn tròn mắt nhìn Phúc ca chết.

Ngaylúc này, một mũi tên nhọn xé gió bay đến, ngắm chuẩn ngay trán con sói kia bắnvào.

Cùngvới tiếng "Vụt vụt" của mũitên nhọn xé gió bay còn có mấy mũi tên nhọn đâm khác vào cơ thể nó.

Độngtác của con sói dừng lại, mắt hung hăng nhìn về phía mũi tên nhọn bắn ra, chỗđó có một nam nhân tay cầm cây cung dài mà đứng sừng sững.

Con sóikhông còn sức lực nữa, ỉu xìu ngã xuống, trên trán có máu tươi từ từ chảy ra.

Mai Tửvội vã ngã nhào xuống, liều mạng đẩy xác con sói đang đè lên Phúc ca, giọng runrẩy hỏi: "Phúc ca…huynh… huynh thế nào?"

TiêuKinh Sơn thu hồi cung, vội vàng chạy lại, giúp Mai Tử đỡ Phúc ca dậy, tay kiênquyết tinh luyện chuẩn xác bắt mạch cho Phúc ca.

Hắn caumày cúi đầu: "Vết thương tương đối nặng, ta nhanh chóng cõng hắn về trịthương."

Sau đó,bọn cướp cùng Trần Hồng Vũ cũng lại đây, mọi người giơ giơ, đỡ đỡ, vội vã đemPhúc ca đưa đến nhà Mai Tử.

TiêuKinh Sơn vội vàng lấy hộp thuốc thường ngày dùng ra, vội vã bôi thuốc cho hắn,lại để Mai Tử lấy một củ tam thất cất ở trong hầm ra đút cho Phúc ca.

Mai Tửnhìn chăm chú miệng vết thương cuối cùng cũng không còn chảy máu nữa của Phúcca, lúc này mới chớp mắt ngấn lệ nhỏ giọng hỏi: "Huynh ấy thế nàorồi?"

TiêuKinh Sơn quay đầu nhìn thần sắc lo âu của nàng, an ủi nói: "Không có gìnguy hiểm nữa, chú ý tĩnh dưỡng là tốt rồi."

Mai Tửnghe vậy, lòng vẫn treo ngược nãy giờ mới từ từ hạ xuống, nhưng nhìn Phúc cathần sắc tái nhợt trên giường, lại nhớ tới hành động xả thân bảo hộ mình củahắn, trong lòng vừa áy náy vừa đau lòng, trăm tư vị vọt lên.

Lúcsau, người nhà Phúc ca cũng đều gấp gáp qua đây, nương tử của hắn, cùng vớitrưởng thôn - cha hắn lâu ngày không lộ mặt, bộ dạng khóc lóc thảm thương chạyđến. Nương tử của hắn thì không cần nói, trực tiếp nằm ở mép giường khóc lớn,còn nói chàng chết thì ta phải làm thế nào, trưởng thôn cha hắn càng thêm đấmngực dậm chân, nói cái gì mà làm trưởng thôn đâu dễ dàng gì, bây giờ ngay cảcon trai cũng phải mất sao!

Ngườibên cạnh thấy vậy, liền khuyên bọn họ thật ra vết thương cũng không nghiêmtrọng, nằm ở trên giường tu dưỡng một vài ngày liền tốt.Thế là trưởng thôn liềnhỏi đầu đuôi câu chuyện. Trần Hồng Vũ biết việc này nếu để Tiêu Kinh Sơn nói rathì bất tiện, thế là hắn liền đem sự việc lúc đó nói một lần.

Trưởngthôn biết khi ấy Phúc ca ở chung một chỗ với Mai Tử thì liếc nhìn Mai Tử, thởdài nói: "Như vậy cũng tốt."

Nươngtử Phúc ca đương nhiên sẽ không giống như cha hắn trấn định như vậy. Nghe nóiPhúc ca vì Mai Tử nên thiếu chút nữa mất mạng liền ngồi tại chỗ rống lớn, nóichàng vì sao không suy nghĩ đến vợ của chàng ở nhà một chút, còn có đứa bé chưara đời của chàng!

Ngườikhác lúc này mới biết, thì ra nương tử Phúc ca đã có bầu. Đúng lúc đó, mấy nữnhân khác trong thôn cũng lại đây. Họ vốn tính lại đây để giúp việc, bây giờđụng phải tình cảnh này, liền bắt đầu khuyên bảo nương tử Phúc ca. Nương tửPhúc ca vừa khóc vừa nghĩ thông, lau nước mũi, lại cùng cha Phúc ca bàn cáchlàm thế nào để đem Phúc ca về nhà, thế là mọi chuyện tạm thời kết thúc như thế.

Buổitối hôm đó, Tiêu Kinh Sơn không có đi gác đêm. Bùi Chiếm Phong cùng Trần HồngVũ cảm thấy Mai Tử bị kinh hách nên để nghị Tiêu Kinh Sơn về nhà xem nàng thếnào. Tiêu Kinh Sơn vốn không chịu, nhưng suy nghĩ một chút đến dáng vẻ khóc lóccủa Mai Tử ban ngày, cũng liền về nhà.

Mai Tửdĩ nhiên không ngủ được, ở trên giường trở qua trở lại, trong lòng luôn hiệnlên hình ảnh sói ác vồ Phúc ca, dáng vẻ Phúc ca gắng sức vùng vẫy.

Phúc cađâu phải là người có thể cùng sói vật lộn đọ sức, hắn sống thiện lương, trướckia ngay cả giết gà cũng không dám. Nhưng hôm nay, còn không phải vì nàng sao, vìnàng hắn đã đánh nhau với sói.

Mai Tửchảy nước mắt, sau đó nàng lại nhớ tới hình ảnh trước kia lúc họ ở bên sôngchơi đùa. Thời gian đó nàng chưa quen biết Tiêu Kinh Sơn a, nàng chỉ biết Phúcca, nàng cảm thấy Phúc ca chính là người đối tốt với nàng nhất.

Nhưngvì cái gì, vì cái gì mà người tốt đó từ nay về sau lại trở thành người xa lạ?Mai Tử nhớ tới sáng sớm ngày hôm đó, nàng một mình đứng ở khe núi trông ngóngmòn mắt, nhưng chờ đến mặt trời đã lên cao, nàng cũng không thấy bóng dáng củaPhúc ca.

Mai Tửđem mặt chôn vào trong chăn, để nước mắt thấm sâu vào trong chăn. Cứ nghĩ là đãquên, cứ nghĩ việc này đều đã thành mây trôi gió thổi, thì ra nàng còn chưaquên, việc này vẫn luôn ở trong lòng. Ở trong lòng, đó là vết sẹo, chỉ là nàngcố ý bỏ quên, không muốn chạm đến mà thôi.

Mai Tửkìm nén khóc thầm, Tiêu Kinh Sơn vẫn nằm bên cạnh lặng yên không lên tiếng chợtkhàn khàn nói: "Còn chưa ngủ sao?"

Mai Tửrời mặt ra khỏi chăn, hít một hơi, cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì nói:"Chàng còn chưa ngủ sao? Nhanh nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải lo chuyệnđấy."

Mai Tửbiết gần đây vì việc này mà Tiêu Kinh Sơn rất khổ cực, cũng biết giọng nói khànkhàn của hắn bây giờ là do mệt.

TiêuKinh Sơn kéo nàng lại, duỗi tay một cái đem nàng ôm vào trong chăn của mình,cũng ôm vào lòng mình.

Mai Tửsợ hắn phát hiện mình khóc, quay đầu đi không dám nhìn hắn.

TiêuKinh Sơn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, bình tĩnh hỏi: "Sao nào, khôngmuốn để ta xem?"

Mai Tửcắn môi không nói lời nào, nàng không muốn để Tiêu Kinh Sơn biết nàng vì chuyệnquá khứ mà khổ sở. Thật ra nàng đương nhiên biết, Tiêu Kinh Sơn vốn sẽ không đểý chuyện này. Lúc đó, khi Tiêu Kinh Sơn còn hiểu lầm nàng và Phúc ca có chuyệnmờ ám nhưng hắn cũng không quan tâm đó thôi. Hôm nay, chuyện này, hắn đươngnhiên lại càng không để trong lòng.

Ngườikhác nói hắn hào phóng bình thản, người khác nói hắn bao dung rộng lượng, mấychuyện khổ sở này, ở trước mặt hắn, có gì đáng để nhắc tới chứ?

Bàn tayTiêu Kinh Sơn vỗ lưng nàng tạm dừng lại, rồi lại lập tức chạm vào lưng nàng,nhẹ nhàng ở một chỗ sờ sờ, hỏi: "Bây giờ rõ ràng là không chịu để ý ta,phải không?"

Cuốicùng Mai Tử không nhịn được nữa, lên tiếng: "Không có."

Nàngvừa nói liền nén không được tiếng nức nở, từ "Có" phát ra còn mangtheo tiếng khóc.

TiêuKinh Sơn sờ mái tóc mềm mại của nàng: "Nàng khổ sở vì chuyện ban ngàysao?"

Mai Tửnhỏ giọng khóc sụt sùi.

TiêuKinh Sơn thở dài, bỏ cái tay đang ôm Mai Tử ra, ngẩng đầu nhìn nóc nhà đen ngòmphía trên, lên tiếng nói: "Phúc ca người này, trước kia ta xác thực xemthường hắn, hôm nay hắn có thể ngay lúc nguy nan bỏ thân hộ nàng, xác thực cũnglà hán tử."

Mai Tửkhông nghe lời này thì thôi, nghe rồi liền lập tức khóc ra tiếng, vừa khóc vừanói: "Ta cũng không ngờ hắn sẽ cứu ta như vậy, hắn thiếu chút nữa vì ta màchết. . . . . ."

Nếu nhưkhông phải vì nàng, Phúc ca có thể chạy đi, sói chưa chắc đã có thể đuổi đượchắn a! Đều là vì nàng, Phúc ca mới dừng ở chỗ đó cùng sói quyết đấu. Nhớ tới cảnhtượng máu me dầm dề lúc ban ngày, cả người Mai Tử liền run lập cập. Nàng thậmchí không thể tưởng tượng được, nếu Phúc ca thực sự vì nàng mà chết, sau nàynàng phải làm sao bây giờ? Nương tử Phúc ca đã có bầu, nếu như Phúc ca chết,vậy không phải nàng sẽ trở thành tội nhân sao?

TiêuKinh Sơn thấy nàng khóc lợi hại, lúc này mới lần nữa ôm lấy nàng, ôm rất chặt,nhưng không nói gì.

Mai Tửbuồn bực chôn đầu trong lồng ngực hắn, nghe nhịp tim ổn định của hắn, khóc đếnlộn xộn.

Sauchuyện lần này, Tiêu Kinh Sơn tổ chức bọn cướp tăng cường tuần canh phòng hộ,bảo đảm không bao giờ có chuyện sói tiến vào thôn hại người nữa. Đồng thời,Tiêu Kinh Sơn truy bầy sói, sử dụng lửa đuổi bọn nó, không cần làm chúng nó bịthương, chỉ mong chúng nó có thể chạy đi chỗ khác mà thôi. Mà đám sói này canhgiữ ở thôn mấy ngày đêm, chẳng những không có thu hoạch gì, ngược lại đồng bọncủa chúng lại tổn thất đi vài cái, thế là từ từ bắt đầu lui đi. Dù sao sói cũngcó cuộc sống của mình, trời đông giá rét tháng chạp, tất cả đều phải kiếm miếngăn.

Saunày, khi trời đông trở nên lạnh nhất, núi tuyết lớn phủ trắng xóa mọi vật xungquanh, bầy sói cuối cùng cũng rút lui triệt để không thấy tung tích. Thế là bọncướp đã có thể để xuống trách nhiệm tuần canh nặng nề, bắt đầu quan tâm cuộcsống của mình.

Ngườitrong thôn người đều biết rõ mùa đông này bọn cướp vì chuyện phòng sói mà đãxuất ra nhiều sức lực, mọi thành kiến trước kia đều bay biến hết, tận tâm chiêuđãi bọn họ. Thôn mặc dù không lớn, nhưng dầu gì cũng có trên dưới một trămmiệng ăn, mỗi hộ góp chút ít lương thực, bọn cướp lại thỉnh thoảng ra ngoài bắtchút ít dã thú, như thế miễn cưỡng cũng có thể qua ngày.

Chỉ làmùa đông rét lạnh, nhà tranh sơ sài, bọn cướp đương nhiên không tránh được phảichịu lạnh, này cũng không có cách nào. Sự thật là, chẳng những bọn cướp, ngaycả nhà tranh của Tiêu Kinh Sơn cũng khó che được cái rét căm căm.

TiêuKinh Sơn đem một cái lò nhỏ vào trong nhà, mỗi ngày trước khi đi ngủ bỏ vào bêntrong một chút than, như thế từ từ đốt, trong phòng liền ấm áp hơn rất nhiều.Mỗi ngày Mai Tử sẽ để Tiêu Kinh Sơn đem những khối băng kia đập nhỏ ra, bỏ vàonồi đun thành nước, nước sôi liền dùng để làm cơm, lại đem cho bọn cướp uống ấmngười. Uống nước nóng, ăn cháo nóng, hơn nữa còn mặc áo da dê áo da sói, thỉnhthoảng hoạt động thân thể đi qua nhà mẹ, nên nàng cũng không cảm thấy lạnh.

Buổitối trước khi đi ngủ nàng đều vùi vào lồng ngực Tiêu Kinh Sơn để hắn ôm ấp. Namnhân này chính là một cái lò sưởi không cần thêm than, mặc kệ bên ngoài mưa gióbão bùng thế nào, chỉ cần nàng núp trong lòng hắn vẫn ấm áp như thường, thoảimái nói không nên lời.

TiêuKinh Sơn phát hiện chân tay Mai Tử rất dễ bị lạnh. Thế là mỗi ngày chui vàochăn chuyện đầu tiên hắn làm chính là đem tay nàng ủ vào trong lòng, đem chânnàng kẹp giữa chân mình, dùng thân nhiệt của mình làm ấm thân thể nàng.

Buổitối Tiêu Kinh Sơn ôm Mai Tử từng nói nàng như thế này: "Sau này mấy việcbên ngoài cứ để ta làm nhiều một chút."

Mai Tửđem tay nhỏ bé của mình đã được ủ ấm rút ra, ở ngang hông hắn tùy tiện vuốt vehỏi: "Vì sao?"

TiêuKinh Sơn đem cái tay hư hỏng của nàng bắt về, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Nămnay quá lạnh rồi, nàng sợ lạnh."

Đầungón tay Mai Tử phản lại, ôm lấy tay của hắn chơi đùa, miệng cười nói:"Trong núi chúng ta, hàng năm đều lạnh như thế a, trước kia mặc kệ bênngoài lạnh như thế nào đi nữa, ta vẫn phải băm thức ăn cho lợn, ra ngoài làmviệc đó thôi, đâu có sợ gì đâu."

TiêuKinh Sơn nghe nàng nói, nắm tay nàng chặt thêm vài phần: "Tiểu Mai Tử củata trước kia chịu khổ rồi."

Mai Tửnghe thấy giọng nói của hắn trầm ổn mang theo vài phần yêu thương, trong lòngdâng lên ngọt ngào ấm áp, thế là hai má liền cọ xát lên ngực hắn, nhỏ giọngnói: "Thật ra cũng không tính là chuyện gì."

Bàn tayto của Tiêu Kinh Sơn duỗi ra, sờ sờ hai má mềm mại của nàng, giống như chầnchờ, sau đó lên tiếng hỏi: "Trước kia Phúc ca đối với nàng cũng không tệà."

Mai Tửchợt nghe hắn nhắc tới Phúc ca, cái tay nhỏ bé vốn đang nhảy múa trước ngực hắnliền ngừng lại.

Phúc cabị thương dưới móng sói, mặc dù nhìn máu dầm dề, nhưng cũng không phải quánghiêm trọng. Nằm nghỉ trên giường vài ngày, hơn nữa còn có thuốc của Tiêu KinhSơn, vết thương đã tốt hơn rồi. Chỉ là, cuối cùng vẫn không tránh được để lạisẹo. Vết sẹo cũng ở trên ngực, Mai Tử không thấy qua, nhưng nghe đông nói mộtchút tây nói một chút là nhìn nó rất hung ác, so với vết sẹo của Tiêu Kinh Sơncòn hung ác hơn.

Việcnày, mấy ngày nay Mai Tử cũng suy nghĩ, nàng lo lắng muốn tới thăm Phúc ca, chỉlà muốn đến thăm thôi, tình yêu nam nữ vốn đã không còn. Người ta vì mình mà bịthương, tốt xấu gì trước kia hai người cũng cùng nhau lớn lên, phần tình nghĩaở trong tâm không phải là dễ dàng biến mất.

Lúcnày, nghe Tiêu Kinh Sơn hỏi như thế, Mai Tử gật gật đầu: "Trước kia hắnđối với ta không tệ ." Từng, đã từng, người kia xác thực đối với nàng rấttốt, thậm chí nàng còn cho đó là người nàng có thể gửi gắm cả đời.

TiêuKinh Sơn trầm mặc một lát, cuối cùng giọng nói vang lên lần nữa: "Hắn xácthực không tệ."

Mai Tửkhông biết vì sao tốt nay Tiêu Kinh Sơn lại nhắc tới Phúc ca, liền cọ xát hắn,mềm giọng hỏi: "Sao chàng lại hỏi vấn đề này, vết thương của hắn đã tốtrồi."

TiêuKinh Sơn lắc lắc đầu: "Không sao cả, chỉ cảm thấy chúng ta thiếu hắn, hắncứu nàng."

Lời nàyvừa đúng với tâm sự trong lòng Mai Tử, cảnh tượng hôm đó Phúc ca tuy kiếp đảmnhưng vẫn liều chết cùng sói cứ hiện đi hiện lại ở trước mắt Mai Tử. Nàng khổsở mà cười, trong lòng biết rõ, người này xả thân cứu mình, đương nhiên khôngphải vì tình láng giềng lâu nay.

Rốtcuộc là ai phụ ai, ai mới là người bị phụ.

TiêuKinh Sơn thấy Mai Tử không lên tiếng nữa, thở dài cúi đầu nói: "Sau này tasẽ tìm cách báo đáp ân tình của hắn."