Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 39: Mọi sự phải cẩn thận



Mai Tửthấy mọi người đi, nghĩ bọn cướp chắc cũng đã đói, liền vội vã vào bếp, nhómlửa nấu cháo rang cơm. Tiêu Kinh Sơn nhìn mười mấy tên cướp một chút, biết mộtnồi cháo khẳng định không đủ ăn, liền tự mình vào làm cơm, nói Mai Tử qua nhàmẹ mượn thêm nồi.

Mai Tửcũng hiểu chuyện, tháo váy dài vội vã chạy đến nhà mẹ. Thủ lĩnh bọn cướp nhìntình hình này, đương nhiên không thể không biết xấu hổ để Tiêu Kinh Sơn nấu cơmcho bầy huynh đệ này của mình, vội vã ném cho thiếu niên thanh tú bị thương nhẹnhất kia một ánh mắt: "Hồ Hữu, làm việc đi!"

Thiếuniên gọi là Hồ Hữu vội vã chạy đến bếp dành việc nhóm lửa. Tiêu Kinh Sơn nhìnthiếu niên này một cái, nhận ra đây chính là người ngày đó bị mũi tên của mìnhbắn trúng cây trâm, thế là liền đem chùy sắt đưa cho hắn.

Thiếuniên Hồ Hữu hiển nhiên chưa nhóm lửa bao giờ, hắn đón lấy chùy sắt, nhất thờikhiến nhà bếp liền trở nên lộn xộn, lửa đã nhen chút nữa là bị dập tắt. Têncướp bên cạnh thấy vậy, vội vã chạy đến giúp, mọi người bảy tay tám chân cuốicùng cũng làm cho lửa cháy lại lần nữa.

TiêuKinh Sơn ngồi bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp, hai người trầm mặc không nói lời nào.

Một lúcsau, thủ lĩnh bọn cướp cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi:"Huynh nhất định là người không đơn giản, trong núi lớn này sẽ không cóngười như vậy."

Một mũitên có thể làm bọn cướp thất kinh, nam nhân này không giận mà uy, chỉ huy mọingười đẩy lùi đám sói giống như đã rất thành thạo. Thủ lĩnh bọn cướp đã gặp quanhiều người, hắn nhớ lại những nhân vật lớn mà mình đã gặp trong quân đội, nhấtthời cảm thấy nam nhân này nếu đặt ở trong đám người đó thì cũng chính là ngườixuất sắc nhất.

TiêuKinh Sơn liếc nhìn thủ lĩnh bọn cướp, nhàn nhạt nói: "Ta họ Tiêu."

Thủlĩnh bọn cướp ngẩng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng cảm thán nói:"Họ Tiêu , ta chỉ biết một vị Đại tướng quân uy chấn thiên hạ dẹp loạnkhai quốc mà thôi, hắn là một nhân vật rất giỏi ".

TiêuKinh Sơn nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Cái gì mà uy chấn thiên hạ, chẳng quacũng chỉ có thế."

Thủlĩnh bọn cướp nghe thấy lời nói của Tiêu Kinh Sơn không có cái gì là kính sợ,hiển nhiên trong lòng không phục, nhưng mà nghĩ đến việc người này có ân vớimình, nên nhịn xuống không nói gì.

Lúc MaiTử mượn nồi trở về, Mai Tử nương cũng vừa chạy lại đây, mang theo bánh bột ngômới nấu tối qua của nhà họ Liễu. Thế là hai mẹ con bận bịu làm cơm cho bọncướp, Hồ Hữu cùng với mấy người bị thương khác ở bên cạnh trợ thủ.

Thủlĩnh bọn cướp thấy vậy, có chút cảm thấy tội lỗi: "Làm phiền cả nhà đại carồi, sau này nếu chúng ta giúp được việc gì, cứ nói."

TiêuKinh Sơn cười nói: "Tiêu mỗ chẳng qua chỉ là một thợ săn nho nhỏ trongnúi, ngày thường đâu có chuyện gì phải cần đến người hỗ trợ. Trái lại, bây giờthiên hạ không được yên ổn, lấy tài cán của mấy huynh đệ đây mà tránh ở trongnúi sâu, chưa nói đến chuyện khiến mấy huynh đệ một thân võ nghệ như vậy bứcrứt, thật sự chôn vùi tài năng của mấy huynh đệ đây."

Thủlĩnh bọn cướp biết Tiêu Kinh Sơn không phải người tầm thường, nghe hắn nói nhưvậy cũng không thấy kỳ lạ, thở dài nói: "Đây cũng không có cách nào, nămxưa bọn ta từng là lính dưới trướng của Lỗ tướng quân, sau này bởi vì trắc trởtrùng điệp, không khéo lại bị điều đến làm quân dưới trướng của Bành vương gia.Bây giờ Bành vương làm loạn, bọn ta không muốn cùng những chiến hữu ngày xưa trởmặt làm địch, chỉ có thể bất đắc dĩ đào binh."

TiêuKinh Sơn nghe vậy, trái lại đối với thủ lĩnh bọn cướp này coi trọng thêm vàiphần: "Huynh đệ có thể nhớ lại tình xưa, hiểu biết đại nghĩa, Tiêu mỗ rấtbội phục!"

Thủlĩnh bọn cướp sờ sờ vết thương trên bắp đùi, lần nữa thở dài nói: "Hổ thẹna hổ thẹn, thật ra tại hạ tuy làm cướp cướp tiền tài của bọn nhà giàu, nhưngđây chỉ là kế sống tạm mà thôi, cho tới bây giờ cũng không dám hại đến mạngngười."

TiêuKinh Sơn gật đầu, hắn cũng nhìn ra, mấy người này không phải là không có cáchcứu, thế là lại đề nghị nói: "Nếu huynh đệ đã trốn khỏi quân của Bànhvương, sao không tới gia nhập quân của Lỗ tướng quân? Như vậy, thứ nhất là cóthể sống yên phận, thứ hai, cũng có theo đuổi hoài bão."

Thủlĩnh bọn cướp nghe lời này, cau mày ưu tư nói: "Đâu có dễ dàng như vậy,chúng ta đã từng là thủ hạ của Bành vương, bây giờ lại đường đột đi đầu quâncho Lỗ tướng quân, khiến người ta nghi ngờ là điểu khỏi phải nói, nếu chẳng mayxảy ra chuyện gì, nói không chừng còn bị người ta nắm đầu lên tra khảo."

TiêuKinh Sơn nghe hắn nói thế, gật gật đầu nói: "Lời này cũng đúng."

Hắn lạihỏi tên của thủ lĩnh bọn cướp, lúc này mới biết thủ lĩnh bọn cướp vốn họ Bùi,tên Chiếm Phong, 14 tuổi đi lính, trong thời loạn đã từng đi theo Lỗ tướng quânquét sạch thiên hạ, chỉ tiếc với tính tình của hắn, vài năm lăn lộn vẫn chỉ làtiểu tốt. Sau này, không may hơn nữa bị đưa đến làm thủ hạ của Bành vương, từđó trở đi không còn thấy mặt trời.

Haingười nói chuyện một hồi, vừa đúng lúc cơm sáng cũng làm xong, thế là một đámngười hoặc đứng hoặc ngồi xổm, thổi thổi chén cháo của mình húp ăn.

Đangăn, mọi người trong thôn dùng xong bữa sáng cũng lục tục kéo đến trong sân củaTiêu Kinh Sơn, cùng nhau bàn cách dựng nhà tranh cho bọn cướp. Bọn cướp nhanhchóng và hết cơm vào miệng, nghiêm túc nghe mấy thôn dân nói, bắt đầu đi tìm cỏtranh và củi, chuẩn bị làm cho mình một chỗ che gió chắn mưa.

Rốtcuộc là nhiều người lực lượng lớn, chỉ trong một ngày, nhà tranh đã được dựnglên, bọn cướp ra ra vào vào, rất là hài lòng. Bọn họ lăn lộn trên giang hồ đãlâu, căn bản là miếu đổ che mưa, sơn động tránh gió đều đã ở qua, hôm nay cómột chỗ ở cố định, cảm giác đương nhiên khác hẳn.

Có chỗở rồi, mọi người lại quan tâm đến chuyện ăn uống của bọn họ sau này. Thế là mỗinhà đều đem đến một ít gạo, lương thực, hơn nữa bọn cướp cũng sẽ tự mình sănbắn hái rau dại, lấp no bụng cũng không là vấn đề.

Lo liệuhết mọi việc, nháy mắt trời đã tối, Tiêu Kinh Sơn nhìn ngọn núi chìm trong mànđêm đầu xa, mặt lộ vẻ lo âu. Thủ lĩnh bọn cướp Bùi Chiếm Phong nhìn ra tâm sựcủa Tiêu Kinh Sơn, vỗ ngực nói: "Tối nay nếu chúng nó lại đến, ta liền làmcho bọn chúng bỏ chạy ra ngoài."

TiêuKinh Sơn vẫn có chút lo âu, thế là gọi mọi người đến chỗ đất trống trước cửathôn, bàn cách đối phó với bầy sói nếu đêm nay chúng lại đến.

Trưởngthôn đến chỗ bãi đất trống, ho khan nói, các ngươi có chủ ý gì cứ làm đi, concủa ta cứ mặc sức sai bảo, chỉ là ta đã lớn tuổi, mấy chuyện này cũng không cóý kiến gì hay. Nói xong lời này, để mấy đứa con trai ở lại trợ giúp, còn hắnchạy về.

Vàingười trong thôn lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói trưởng thôn luôn luôn nhát gansợ phiền phức, hôm nay lại còn vứt mấy đứa con trai ở đây, mình chạy về nhàtránh. Mấy lời này làm khuôn mặt Phúc ca cùng mấy huynh đệ có chút ngượngngùng, cúi đầu giữa đám người không nói lời nào. Người khác cố kị bọn họ, hơnnữa còn có chuyện phải bàn, nên cũng đóng miệng không đề cập nữa.

Ngườitrong thôn mồm năm miệng mười nghị luận làm cách nào để đuổi sói. Nói xong, mọingười liền im lặng, đem ánh mắt chuyển qua nhìn Tiêu Kinh Sơn, xem hắn nói thếnào. Thủ lĩnh bọn cướp liền chắp tay nói: "Tiêu đại ca, tối nay phải làmthế nào đây, chúng ta đều nghe lời huynh."

TiêuKinh Sơn gật gật đầu, bắt đầu an bài chuyện tối nay. Hắn phân phối điều độ mộthồi, để mấy nam nhân về nhà lấy cung tên, nữ nhân thì đi ôm củi đến đốt, gậygộc cuốc xẻng, chiêng trống những thứ này đều lấy ra đem tới chỗ khe núi khôngxa cuối cửa thôn, để mọi người canh giữ ở đây.

Bêncạnh có người không hiểu, Tiêu Kinh Sơn lúc này mới giải thích: "Lần đầutiên chúng ta có thể dùng lửa dọa lui bầy sói, nhưng loài sói là loài có linhtính vô cùng, bọn nó nếu đến lần nữa, có lẽ đã không cố kị lửa nữa rồi. Vì vậytrừ lửa chúng ta còn phải tạo ra tiếng động, các vị lúc canh giữ phải gõ gậpgộc trống chiêng tạo ra tiếng vang."

TiêuKinh Sơn hài lòng nhìn mọi người trong thôn xung quanh mang đến mấy chục câycung cùng một chồng tên, lại nói tiếp: "Có trống tạo tiếng động cùng ánhlửa, bầy sói tất nhiên nể nang không dám dễ dàng đến gần, nhưng mà trong đóluôn sẽ có vài con ngoan liệt có lẽ sẽ xông tới, đến lúc đó chúng ta có thểdùng mũi tên mà bắn, giết gà dọa khỉ."

Mọingười nghe Tiêu Kinh Sơn an bài, nhất thời lòng tin càng tăng, khe núi chẳngqua chỉ là một con đường núi không tính là rộng mà thôi. Mười mấy người bắncung giỏi ở đây, nếu có con sói nào không sợ chết dám chạy lại, trực tiếp bắnchết là xong, thế là còn gì phải sợ bầy sói?

TiêuKinh Sơn lại tra hỏi tài bắn cung của mọi người, trong lòng nhanh chóng có tínhtoán, chọn trước mười mấy cung thủ trong bọn cướp. Bọn họ ở trong quân mỗingười đều luyện qua giương cung bắn tên, dĩ nhiên là so với người dân bìnhthường cao hơn một bậc. Còn dư lại mười mấy cung thủ, là mấy người trẻ tuổi lựctráng trong thôn thường xuyên đi ra ngoài săn bắn.

Nhậnlấy an bài của Tiêu Kinh Sơn, nữ nhân cùng lão nhân ở hậu phương phụ trách vậnchuyển củi đốt, gõ chiêng đánh trống tạo tiếng vang. Ở giữa là mấy nam nhân cầmđuốc cháy, đem lửa cháy to để tạo uy, đầu tiên dĩ nhiên là mấy cung thủ maiphục ở một chỗ chuẩn bị bắn mấy con sói kích cuồng liều chết xông đến.

Cuốicùng, Mai Tử nhìn cảnh này, nhớ tới mọi người la hét gõ trống luôn sẽ phí khílực, thế là đề nghị hỏi xem có cần có người chuyên đưa đồ ăn uống hay không.Tiêu Kinh Sơn thật bất ngờ nhìn Mai Tử, mắt lộ ra tán thưởng: "Nàng nóiđúng, là ta suy nghĩ không chu toàn rồi."

Hắnđương nhiên không cần ăn uống, vì vậy liền quên mất mấy người dân bình thườngkhông giống như mình tinh lực mười phần, may mắn là có Mai Tử nhắc nhở. Lập tứcMai Tử liền tìm A Kim cùng mấy nữ nhân khác, chuẩn bị lúc cần thì vận chuyểnthức ăn cùng nước trà. Hồng Tảo kể từ khi mượn lừa nhà Mai Tử, cùng Mai Tử từtừ đi lại nhiều hơn, hôm nay cũng rất hăng hái, Mai Tử đương nhiên là rất vui.

A Thuđệ đệ Mai Tử vốn bị xếp vào hàng phía sau giúp việc gõ trống, nhưng nó nhấtđịnh chạy đến chỗ mấy nam nhân trong thôn. Mai Tử nương không cho, mắng vàitiếng. Ngược lại Tiêu Kinh Sơn đề nghị nói: "Không sao, cứ cho nó theochúng ta đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Mai Tửnương rất là tin phục Tiêu Kinh Sơn, nghe Tiêu Kinh Sơn nói như thế, cũng tùytiện cho A Thu đi.

Một hồichuẩn bị điều độ dưới sự an bài của Tiêu Kinh Sơn, thôn dân vốn loạn hỏng bétmột đống đã có nhiệm vụ chức trách riêng ngay ngắn trật tự, buổi tối vội vàngtrở về ăn qua cơm xong rồi lại chạy lại đây.

Ngàybắt đầu rất nhanh chuyển về đêm, quả nhiên Tiêu Kinh Sơn đoán không sai, xa xatrong núi rừng bắt đầu xuất hiện tiếng sói tru, bắt đầu chỉ là vài tiếng, lúcsau thành một hồi. Thuận theo màn đêm rớt xuống, mấy đốm ánh sáng màu lam từngchút từng chút xuất hiện trong núi rừng lóe ra.

Mọingười trong thôn, mặc kệ là nam nữ già trẻ, trải qua hơn nửa ngày chờ đợi, bâygiờ đã bắt đầu vỗ trống tạo tiếng thét lên. Thôn này nói lớn không phải là lớn,nhỏ cũng không nhỏ, dầu gì cũng có mấy trăm cái miệng ăn, một phen gào thét nhưthế, ngược lại làm chấn động rung trời.

TiêuKinh Sơn thấy tình hình đó, đành phải nói mọi người không cần dùng nhiều lựcnhư thế, đêm còn dài, chạm trán cùng bầy sói phải nhẫn nại. Mọi người lúc nàymới hơi thư thả chút.

Bầy sóithấy thanh thế như vậy, bắt đầu do dự không tiến lên, lúc sau quả nhiên có mộtnhóm sói nhỏ bắt đầu thử hướng bên này chạy đến. Thế là Cung Thủ giương cungbắn tên, nhóm sói này trúng tên, mọi người bắt đầu vui mừng khôn xiết.

Ai dèmấy con sói này đa số đã ngã xuống, nhưng vẫn còn lại hai con. Trong mắt chúngbốc lên lam quang hung ác hú lên liều mạng chạy qua bên này, mọi người cả kinh,cung tên cầm trong tay có chút hoảng loạn.

TiêuKinh Sơn thấy tình trạng đó, yên ổn giương cung lên, lên mũi tên, hai mũi tênmang theo ngàn quân lực bay ra.

Hai consói kia đang chạy như điên, chợt gặp phải mũi tên gấp gáp bay đến, né khôngkịp, vừa đúng chạm phải, mưa tên hung hăng trúng ngay giữa trán nó. Một con sóitrong nháy mắt ngã xuống đất, kêu gào vài tiếng rồi chết, một con khác mặc dùmáu chảy đầy mặt, vẫn còn vùng vẫy, gào lên giận giữ đứng dậy muốn hướng bênnày chạy qua.

TiêuKinh Sơn cau mày, hắn biết bản tính của sói là hung ác. Bây giờ con sói này đãbị thương nặng vẫn quyết chí tiến lên, thật đáng sợ. Nếu mỗi con trong bầy sóiđều như vậy, chỉ sợ chuyện này khó có thể qua.

Đúnglúc này, một mũi tên nhọn bình thường bắn ra, trúng mắt phải của con sói kia.Sói kêu gào vài tiếng, cuối cùng ngã xuống triệt để.

Mọingười nhìn qua thì thấy mũi tên đoạt mệnh này là do thủ lĩnh bọn cướp bắn ra.Thủ lĩnh bọn cướp tuy bị thương nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ đứng ở đó,mặc dù gầy trơ cả xương, nhưng sát khí bừng bừng.

Lúc nàybọn sói cũng không đường đột tấn công nữa, chúng chỉ ở phụ cận chần chừ, cuốicùng lúc trời dần dần sáng thì chúng mới tản đi.

TiêuKinh Sơn nhìn mọi người thở lỏng một hơi, trong lòng lại càng lo lắng, xem rabầy sói này sẽ không dễ dàng tản đi, sau này phải trường kỳ chống lại rồi.

Lăn lộnhơn nửa đêm, người dân trong thôn cũng đều mệt mỏi. Tiêu Kinh Sơn liền nói họnhanh chóng về nghỉ ngơi, còn mình cùng mấy hán tử trẻ tuổi lực tráng trongthôn tiếp tục cạnh giữ. Thủ lĩnh bọn cướp thấy vậy, cũng muốn canh giữ ở đây.Tiêu Kinh Sơn liếc nhìn cái chân bị thương của hắn, gật gật đầu.

Mai Tửđau lòng Tiêu Kinh Sơn, không muốn một mình về ngủ. Tiêu Kinh Sơn lại nắm taynàng, ý bảo nàng trở về ngủ đi.

"Trởvề nghỉ ngơi cho tốt, sau này ngày còn dài." Tiêu Kinh Sơn nhỏ giọng nóibên tai nàng.

Mai Tửcắn cắn môi, gật đầu trở về, trước lúc đi trước còn nhẹ nhàng căn dặn:"Chàng coi chừng một chút."

TiêuKinh Sơn gật đầu: "Ta biết."