Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 23: Sóng ngầm ở sân đánh lúa



Ánh mặttrời dần dần trở nên nắng gắt, lúa đã mở để trong sân hết rồi, hạt lúa dướinắng tỏa ra một mùi hương khiến lòng người an tâm. Mai Tử nhìn đằng xa, khôngkhỏi bắt đầu lo lắng, sao mẹ còn chưa tới.

Cối xaytrong thôn không nhiều lắm, chỉ có ba cái mà thôi. Nàng nhìn xung quanh, đã cóhai nhà kéo cối xay đến rồi, còn một cái nữa chắc là ở sân lúa phía Tây?

Lúcnày, Chu Đào cùng A Thu hướng bên này đi tới. Chu Đào mặc một bộ quần áo mớilàm bằng vải bông, trên đầu quấn một cái khăn màu sáng. Nàng đứng ở sân đầy lúamạch vàng óng này nhìn rất nổi bật. A Thu ỉu xìu, thấy Mai Tử cùng Tiêu KinhSơn ở đây, cúi đầu đi tới nói: "Tỷ, đệ và mẹ ở sân đánh lúa phía Tây đợiđã lâu, nhưng cối xay rất nhiều người dùng, mượn không được."

Mai Tửnghe vậy nóng nảy: "Sao lại như vậy, lúa của chúng ta cũng không nhiều,mượn dùng một chút cũng không có mất quá nhiều thời gian a."

Chu Đàonhìn Tiêu Kinh Sơn bên cạnh, không vui vẻ nói: "Nhà ai cũng có lúa cầnxay, bây giờ nhiều người cần dùng! Với lại, nhà chúng ta không có gia súc đểkéo, toàn phải dựa vào sức người, tốn rất nhiều thời gian. Người khác thấy vậycàng không muốn chờ chúng ta!"

Mai Tửbiết mình nhất thời nóng lòng, Chu Đào nói vậy rất có lý nên cũng không thấy đểý giọng điệu khó chịu của nàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, lo âu nói:"Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, hôm nay xay rồi phơi nắng hai ngày nữa làxong rồi. Nếu là cứ kéo dài như vậy phải làm sao đây?!"

TiêuKinh Sơn nhìn hai cái cối xay không xa đằng kia, đề nghị nói: "Hay là đếnkia xem một chút có thể mượn dùng hay không."

Chu Đàocắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Vậy cũng không được, nhà ta cùng nhà họ Vươngcũng có chút quen biết nhưng hai nhà đi lại không nhiều lắm. Người ta chắc chắnkhông cho mượn."

TiêuKinh Sơn liếc nhìn Chu Đào, nhàn nhạt nói: "Đều là người trong thôn cả,nếu đã mở miệng hỏi mượn thì người khác cũng chưa chắc đã từ chối. Ta đi xemmột chút." Đang nói liền đi đến một nhà đang dùng cối xay đi tới.

Đi tớimới phát hiện, cối xay đúng là rất nhiều người dùng, bây giờ cũng có nhà đangdùng nên tạm thời chưa thể hỏi mượn. Đứng bên cạnh chờ dùng cối xay có hai nhà.Lại khéo vô cùng, hai nhà này cũng tính là có quen biết, một là nhà Trần HồngVũ cũng chính là nhà chồng của A Kim, một nhà khác là nhà Phúc ca.

Lúc nàyTrần Hồng Vũ đang đứng đợi, thấy Tiêu Kinh Sơn lại đây, biết nương tử A Kim củamình cùng Mai Tử quan hệ không tệ. Cũng nghe A Kim nhắc tới chuyện của TiêuKinh Sơn, biết Tiêu Kinh Sơn có chút bản lãnh. Thế là khóe miệng nhìn hắn cười,lớn tiếng kêu. Tiêu Kinh Sơn vội vã chào hỏi.

NhàPhúc ca có nhiều đất, hôm nay kéo lúa lục lục tục tục đến sân này, muốn xaylúa một chút, liền lại đây đứng chờ. Ai dè vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu KinhSơn, trên khuôn mặt có chút không được tự nhiên, nhưng thấy Trần Hồng Vũ cùngTiêu Kinh Sơn chào hỏi, hắn không nóng không lạnh chào một tiếng.

TiêuKinh Sơn nhìn con bò vàng già thong dong kéo cối xay, lúa phía dưới cũng đã gầndẹt, hạt gạo cũng được tách ra gần hết, biết là nhanh chóng liền xong. Hắn hỏinhững nhà nào đang chờ dùng cối xay này.

Trần HồngVũ vội vã đáp: "Không có nhà khác, chỉ có nhà ta cùng nhà Phúc ca, Phúc cađến từ sớm, hắn dùng trước rồi đến lượt ta."

TiêuKinh Sơn nắm được tình hình lại hỏi nhà Trần Hồng Vũ năm nay thu hoạch lúa cótốt không. Trần Hồng Vũ cũng là người thông minh, nhìn ra hắn đến đây làm gì,cũng có chút thân thiết, cười nói: "Lúa nhà ta một đống ở bên kia cũngphải dùng đến cối xay này a. Nhưng mà lúa nhà ta nhiều, nếu sử dụng thì cũngphải một lúc lâu. Nếu huynh cần dùng gấp thì cũng đứng đây đợi luôn đi. Chủnhân của cối xay này, ta với hắn rất thân thiết, để ta nói giúp huynh một tiếnglà được."

TiêuKinh Sơn nghe vậy, vội vàng chắp tay nói: "Như thế liền cảm ta, thật ralúa nhà ta cũng không nhiều, chỉ là đã mở ra hết rồi. Nhà mẹ ta lo lắng khôngyên, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ cậy Trần huynh đệ một cái ân tình rồi, ngày saunhất định mời Trần huynh đệ cùng chủ nhà cối xay cùng nhau uống rượu một chénrượu."

TrầnHồng Vũ với Tiêu Kinh Sơn trước kia không có quen biết. Sau này bởi vì A Kimnương tử hắn, hắn bắt đầu cảm thấy Tiêu Kinh Sơn rất có khí phách. Cho dù nghenói hắn trước kia làm cướp đường chẳng qua đó cũng chỉ là tin đồn. Với lạingười ta luôn luôn tiến lui có độ chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến người dântrong thôn, thế là liền có lòng muốn kết giao. Hôm nay nghe Tiêu Kinh Sơn nóinhư thế, vội vàng học Tiêu Kinh Sơn chắp tay nói: "Tiêu đại ca nói quá lờirồi, chúng ta đều là người trong thôn cả. Nếu có cơ hội được cùng Tiêu đại cauống vài ly là vinh hạnh của tiểu đệ."

Haingười vỗ vai nhau làm quen một hồi, Trần Hồng Vũ cảm thấy mình và Tiêu Kinh Sơngiống như đã quen biết từ lâu, liền nhìn hắn ra hiệu rồi lại nhìn về phía Phúcca bên cạnh. Phúc ca đứng một bên một chữ cũng không nói, cúi đầu không biếtđang nghĩ cái gì.

TiêuKinh Sơn cười, đang muốn tiến lên. Ai dè Trần Hồng Vũ lại có lòng muốn giúp,cười lớn tiếng nói: "Phúc ca, huynh xem Tiêu đại ca muốn mượn dùng cối xaynày một chút, nhà huynh dù sao cũng không gấp, không bằng cùng ta bàn bạc mộtchút được không?"

Phúc cakhông ngờ hai người chợt nhắc tới mình, chợt cuống quít ngẩng đầu, liếc nhìnTiêu Kinh Sơn. Khuôn mặt tuấn tú có chút ngượng ngùng: "Trong nhà đều đangđợi dùng, ta không làm chủ được."

TiêuKinh Sơn thấy vậy cũng không muốn ép người quá đáng, chào hỏi nói: "Phúchuynh đệ nếu trong nhà chờ dùng, Tiêu mỗ cũng không tiện miễn cưỡng, liền chờnhà Phúc huynh đệ dùng xong rồi lại dùng."

Phúc cathấy thế thì cũng chỉ có thể gật gật đầu, nhưng trên mặt vẫn không mấy tựnhiên. Trần Hồng Vũ ở bên cạnh cười, lại hướng Tiêu Kinh Sơn hỏi han chuyện sănbắn. Hai người nói chuyện rất hào hứng.

Một látsau nhà đang dùng cũng đã xay xong lúa, liền tháo cối xay xuống, nhìn mọi ngườimột chút: "Rốt cuộc là nhà Phúc ca muốn dùng hay nhà Tiêu đại cadùng?"

Tiêu KinhSơn chào hỏi người nọ, cười nói: "Phúc ca đến trước, nên để hắn dùng trướcmới phải."

Phúc cacuống quít gật đầu, nhưng từ khi Tiêu Kinh Sơn lại đây hắn liền ngẩn người, thếnên quên mất việc dắt bò lại đây. Vì sao không dắt bò lại đây chờ từ sớm ư? bởivì nhà hắn có nhiều ruộng nên thu hoạch cũng nhiều, bò phải giữ lại để kéo lúađến đây. Bây giờ Tiêu Kinh Sơn cùng Trần Hồng Vũ đều ở bên cạnh nhìn, hắn khôngtiện nói để cối xay lại chờ hắn đi dắt bò, chỉ có thể gồng mình kéo cối xay đi.

Cối xaydù sao cũng được làm từ một khối đá lớn, được khoét tròn nhưng một nam nhânbình thường khí lực lớn cũng có thể kéo đi. Vì vậy Phúc ca cũng không suy nghĩnhiều, tiến lên đưa tay ra kéo. Ai dè lúc bình thường hắn thấy người khác làmdễ dàng, còn mình thường ngày dùng bò kéo đã quen, lúc này kéo mới phát hiệnkhông đủ sức. Kéo vài lần cối xay vẫn không di chuyển chút vào, sửng sốt lùi vềsau vài bước.

Mấy đạinam nhân đứng bên cạnh nhìn thấy hết, hắn nóng mặt, nhưng cũng không thể bỏcuộc giữa chừng, chỉ có thể tiếp tục cứng rắn liều mạng gồng lên. Lần này cốixay cuối cùng cũng cho hắn chút mặt mũi, lăn về phía trước một chút. Hắn tronglòng vui mừng, dùng hết sức bình sinh đẩy tiếp. Đang kéo, chợt thấy trên taynhẹ hẫng, cối xay trong tay lăn về phía trước.

Phúc cakinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn, thì ra là Tiêu Kinh Sơn đưa tay giúp hắn đẩymột cái. Phúc ca nhất thời ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Tiêu đại ca, cảmơn."

TiêuKinh Sơn nhìn hắn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Khách khí, cối xay này xác thựccó chút nặng, ta giúp ngươi đẩy qua."

Phúc camuốn cự tuyệt, không muốn nhận ân tình của hắn, nhưng tình thế này hắn cũngkhông có cách nào, chỉ có thể nói cảm ơn, trong miệng tìm cho mình bậc thang đixuống: "Xác thực có chút nặng."

TrầnHồng Vũ đứng bên cạnh thấy vậy, cũng theo giúp, ba người một kéo hai đẩy, rấtnhanh liền đến chỗ để lúa nhà Phúc ca.

NhàPhúc ca lúa nhiều, bây giờ đã mở ra để chuẩn bị xay hết rồi. Nương tử của Phúcca trong tay cầm bừa cào đang đứng đợi, thấy Phúc ca trở về liền mở miệng oántrách: "Sao lại đi lâu như vậy, đợi cả ngày cũng không thấy đâu!" Sauđó nàng liền thấy Tiêu Kinh Sơn cùng Trần Hồng Vũ đi phía sau, mặt lộ vẻ kinhngạc, nhưng cũng vội vã cười chào hỏi.

TiêuKinh Sơn thấy lúa bọn họ chuẩn bị xay cũng không nhiều lắm, liền đứng đợi ở bêncạnh, thỉnh thoảng cũng giúp một chút. Trần Hồng Vũ thấy nhà Phúc ca rất nhanhsẽ xay xong liền hỏi Tiêu Kinh Sơn có muốn mượn con lừa nhà hắn để kéo cối xaykhông. Tiêu Kinh Sơn biết mấy ngày nay thu hoạch gia súc cũng quý như vàng,liền nói cảm ơn rồi cự tuyệt.

Lại đợimột lúc sau, cuối cùng nhà Phúc ca cũng xay xong lúa. Phúc ca cùng nương tử củahắn vội dọn dẹp, Tiêu Kinh Sơn liền kéo cối xay trở về. Phúc ca đi tới muốngiúp đẩy qua, bị Tiêu Kinh Sơn từ chối. Phúc ca thấy người ta kéo rất nhẹ nhàngkhông phí chút lực nào, cũng chỉ có thể thu tay về. Nương tử hắn bên cạnh nhìnthấy tất cả, dáng vẻ không được vui, liếc Phúc ca vài cái.

TiêuKinh Sơn trở lại chỗ của nhà Mai Tử. Mai Tử cùng Chu Đào, A Thu đang chán nảnnhặt mấy cọng cỏ ra. Mai Tử nương cột chặt khăn trên đầu, ngồi một bên đống lúanhà mình mắng người. Nói toàn bộ người trong thôn này ức hiếp nhà bọn họ cô nhiquả phụ, tất cả đều coi thường người khác.

Mai Tửnghe tiếng, vừa nhấc đầu liền thấy Tiêu Kinh Sơn kéo cối xay lại đây, vui mừngquá sức, vội vã kêu lên: "Có cối xay rồi."

Mai Tửnương vừa thấy cối xay cũng mừng muốn chết, không hỏi mượn ở đâu, vội vã ralệnh cho Mai Tử Chu Đào A Thu đem lúa mở ra hết, nhanh chóng bỏ vào xay.

Nămtrước kéo cối xay lúa chuyện này dĩ nhiên là ba mẹ con cùng làm, A Thu còn nhỏcũng ở phía sau cố sức đẩy. Không có cách nào, nhà nàng không có gia súc chỉ cóthể dựa vào sức mình thôi. Nhưng hôm nay có Tiêu Kinh Sơn cường tráng, tất cảđều tốt đầy đủ.

TiêuKinh Sơn khí lực đủ lớn, cho dù có kéo cối xay đá nặng trịch cũng trông giốngnhư không phí bao nhiêu hơi sức. Cứ thế Diêm lão ở một bên trông thấy, lớntiếng trêu ghẹo nói: "Tiêu đại ca thật không giống với người bình thường.Chúng ta nếu tự mình kéo cối xay lúa, thế nào cũng phải cần hai nam nhâna!"

Việcnày người ngoài nhìn vào rất kính nể, nhưng Mai Tử lại rất đau lòng. Giữa trờinóng bức, nàng thấy cả người hắn mồ hôi ướt đẫm quần áo, vội vã cầm bầu nướcđưa cho hắn uống.

TiêuKinh Sơn cũng đã khát, nhận lấy uống, cười nói: "Lâu rồi không dùng nhiềukhí lực như vậy, hôm nay xem như là giản gân cốt."

Mai Tửbiết hắn đang an ủi mình sợ mình đau lòng, lập tức đôi mắt cũng hồng.

Mai Tửnương cũng rất quan tâm, ở bên nói: "Kinh Sơn, lần này làm khổ con rồi,buổi tối mẹ sẽ làm một bữa cơm thật ngon cho con ăn."

Lúc xayđược hơn một nữa,Trần Hồng Vũ lại đây, trong tay dắt theo con lừa nhà hắn, nóiđến giúp. Mai Tử nương vội vã cảm ơn, thế là con lừa thay cho Tiêu Kinh Sơn mộtngười đầy mồ hôi kéo cối xay. Một lúc sau cuối cùng lúa cũng xay xong. TrầnHồng Vũ giữa ngàn ân vạn tạ cùng con lừa nhà hắn kéo lấy cối xay rời khỏi.

Mai Tửvội vã cầm khăn lau mồ hôi trên mặt trên cổ cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơnđang uống nước ầm ầm, mặc cho nàng lau giúp mình. Chu Đào đang quét dọn lúa ởbên cạnh, ngẩng đầu thấy vậy, bất mãn nói: "Tỷ, các ngươi có thân thiếtcũng chọn chỗ ít người mà thân. Tỷ phu cũng không phải là không có tay, làm gìphải lau dùm như vậy!"

Mai Tửnương nghe lời này, thuận tay cầm lên cây chổi, quay lại, hung hăng nói:"Ngươi thật lắm miệng. Lau mồ hôi thì sao? chị ngươi thân thiết thì thếnào, cần ngươi dạy bảo sao. Mà nếu cần, cũng còn có lão mẹ ngươi ở đây!"

Chu Đàocong cong môi, cúi đầu tiếp tục quét. Mai Tử nương lại nhìn Mai Tử nói lớn:"Trong cái bọc vải ở bên cạnh đống lúa có trứng gà luộc cùng dưa bở. Conlấy ra cho Kinh Sơn ăn."

A Thunghe thấy ngẩng đầu, mắt lộ ra khát vọng. Nó cũng muốn ăn trứng gà a, nhưng mànó biết tỷ phu làm nhiều mẹ mới cho tỷ phu ăn, cho nên cũng không dám nói.

Mai Tửvì đau lòng Tiêu Kinh Sơn, lập tức cũng không khách khí, vội vã mở bọc vải lấytrứng gà cùng dưa bở đến cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn vội vàng nói khôngcần, cương quyết không ăn, uống vài miếng nước liền làm việc tiếp.

Mai Tửnói không sai. Không mệt, nhưng rất bẩn. Trong sân một đống gạo cùng rơm rạ vàvỏ trấu trộn lẫn với nhau. Trước tiên phải cẩn thận đem rơm rạ lấy ra hết, cònlại gạo và vỏ trấu trộn lẫn với nhau. Cầm lấy cái mẹt gấm tung lên tung xuống,mỗi lần làm vậy, gạo cùng vỏ trấu liền được tách riêng ra. Làm như thế bốn nămlần, vỏ trấu được tách hết ra, có thể dùng được rồi.

(Cáiđoạn này bạn nào ở quê thì rành hơn ^^!)

Mai Tửnương thấy mọi việc gần xong, nhìn trời hơi tối, nói: "Các con ở lại đemgạo bỏ vào trong bao. Ta về trước làm cơm, tối nay cho các con ăn ngon lạisức."

Buổitối ăn cơm ở nhà Mai Tử nương. Mai Tử nương làm một món xào, còn chuẩn bị thêmtrứng gà cùng dưa bở. Cả nhà ngồi vòng tròn ăn cơm, món dưa bở rất đắt khách.Cuối cùng cảm thấy lại sức hơn rất nhiều. Ăn xong, Mai Tử nương thấy không cònsớm, liền để hai vợ chồng Mai Tử về nghỉ ngơi.

Trở vềtắm qua rồi, Mai Tử lên giường, thấy Tiêu Kinh Sơn nằm ở trên giường, để taysau đầu gối lấy, cười như không cười nhìn mình.

Mặc dùMai Tử gả cho hắn đã lâu nhưng vẫn dễ dàng đỏ mặt. Lập tức đỏ mặt nhỏ giọnghỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

TiêuKinh Sơn đùa giỡn nói: "Hôm nay ở sân đánh lúa, là ai nói với ta đánh lúamột chút cũng không mệt."

Mai Tửnhớ lại hôm nay hắn vất vả như thế nào, cúi đầu áy náy nói:"Hôm nay xác thực làm chàng vất vả rồi."

TiêuKinh Sơn thấy dáng vẻ nàng áy náy, cảm thấy buồn cười, đưa tay đem nàng kéo đếnlàm cho Mai Tử không kịp phòng bị la lên.

Hắnthấp giọng thở gấp, ở bên tai Mai Tử vẫn còn chưa kịp hoàn hồn nói: "Đúnglà rất vất vả, nàng bồi thường ta như thế nào đây?"