Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 19: Đi lên trấn trên



TiêuKinh Sơn bịt kín lọ đựng tay gấu,đem lông chồn đặt vào trong giỏ trúc, chuẩn bịngày hôm sau mang ra chợ ở trấn trên bán. Bắt đầu chọn thịt heo rừng, những thứnào cảm thấy bán được giá thì bỏ vào giỏ, còn lại để ở nhà ăn dần. Phân loạixong, lại từ giỏ lựa ra vài khối thịt béo gầy vừa phải. Mai Tử thấy, hỏi hắnmuốn làm cái gì, nhà mình ăn những thứ còn lại là tốt rồi.

TiêuKinh Sơn đem mấy khối thịt cất xong, đầu cũng không quay lại giải thích:"Ngày mai xuống trấn về, ta cùng nàng ghé qua nhà mẹ nàng một chútđi."

Mai Tửbiết ý của hắn, mím môi cười, ôn nhu nói: "Vâng."

Buổitối hôm nay hai vợ chồng ngủ rất sớm. Ngày hôm sau lúc gà vừa gáy lần đầu đánhthức bình minh hai người liền tỉnh, vội vã thức dậy rửa mặt, ăn qua loa rồi đira cửa. Vốn Tiêu Kinh Sơn muốn đi một mình, nhưng hắn nghe Mai Tử nói đã lâurồi không có ra bên ngoài nhìn xem. Thấy dáng vẻ chờ mong của nàng, hắn liềnhỏi nàng có muốn cùng đi không, Mai Tử tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

TiêuKinh Sơn dùng một cây gậy nâng hai giỏ trúc nặng trĩu đặt lên vai. Mai Tử mangtrên lưng một bọc vải đỏ, bên trong có nước cùng thức ăn, còn có khăn tay cáncân những vật nhỏ nhặt.

Lúc haingười rời thôn, trên đường không có mấy người nhưng thỉnh thoảng gặp vài thôndân nhân lúc sáng sớm ra đồng làm việc. Ra khỏi thôn, chính là đường núi quanhco. Thôn Bích Thủy ở trong núi lớn muốn đi ra ngoài phải vượt qua vài ngọn núi,hơn nữa đường núi cao chót vót, muốn đi quả thật không dễ. Đơn giản bởi vìngười dân trong thôn đều chất phác, thế nhưng chất phác bao nhiêu thì tầm mắthạn hẹp ngu muội khó khai hóa bấy nhiêu, họ ít khi ra ngoài nên con đường nàycũng ít người quan tâm.

Thânhình Tiêu Kinh Sơn cao lớn tráng kiện, phần trọng trách hắn mang trên vai đốivới hắn rất nhẹ nhàng, nhưng hắn lo lắng Mai Tử không quen leo núi không chịuđược mệt mỏi. Nhưng khi nhìn nàng nhanh nhẹn leo trèo, lúc này mới nghĩ đến phụthân nàng mất sớm, việc nhà nông vốn nặng nhọc từ nhỏ đã rèn luyện thân thểnàng rất tốt.

Lúc điqua hai ngọn núi, mặt trời đã qua khỏi đỉnh núi phía xa. Sắc vàng chiếu rọikhắp nơi dát một lớp vàng nhạt lên người Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử nhìnnúi xanh một màu, ánh vàng trải nhẹ, nhịn không được cảm thán nói: "Cảnhnày thường ngày trông thấy đã quen, không cảm thấy có gì khác lạ, hôm nay ngượclại cảm thấy rất đẹp."

TiêuKinh Sơn dừng bước chân, trong mắt cũng có vài phần cảm khái: "Ta - TiêuKinh Sơn bình thường không nguyện vọng gì, chỉ mong thiên hạ thái bình, từ giờtrở đi ta cùng thiên nhiên núi rừng yên bình làm bạn mãi mãi."

Mai Tửnghe vậy không hiểu: "Thiên hạ bây giờ không phải đang thái bình sao? Lạinói, bên ngoài như thế nào, liên quan gì đến chúng ta?"

TiêuKinh Sơn quay đầu, chỉ thấy trên khuôn mặt non nớt của Mai Tử có vẻ tò mò, biếtnàng từ nhỏ sinh ra ở nơi núi rừng này, lại không được đọc qua sách vở, đươngnhiên sẽ không suy tư lo lắng về cuộc sống của muôn dân. Nàng chỉ quan tâm lolắng đến việc mưa thuận gió hòa, lo lắng cây lúa ngoài đồng cho được bao nhiêugạo, bữa ăn có bao nhiêu món mà thôi. Thế là Tiêu Kinh Sơn dứt khoát để đòngánh trên vai xuống, cười nói: "Đi nửa ngày rồi, nàng cũng mệt mỏi, ngồixuống nghỉ ngơi một chút đi."

Mai Tửcũng không mệt lắm, nhưng nàng nghĩ Tiêu Kinh Sơn mang nặng sẽ mệt mỏi, liềnkhéo léo tìm khối đá ngồi xuống, lấy nước ra cho Tiêu Kinh Sơn uống.

TiêuKinh Sơn cầm uống một hơi, quẹt môi một cái rồi đưa cho Mai Tử. Mai Tử cũnguống một ngụm. Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn sâu sắc nhìn về phía ngoài ngọn núi lớn,từ từ nói: "Mai Tử, nàng có từng nghĩ ngoài núi lớn kia có cái gìkhông?"

Mai Tửnhớ lại lúc nhỏ theo phụ thân đi ra ngoài xóm nhỏ, nói: "Bên ngoài làtrấn, trong trấn có bán gạo bán thịt, còn bày bán nhiều thứ, a, còn có các loạithức ăn vặt rất ngon."

TiêuKinh Sơn gật gật đầu hỏi: "Thế bên ngoài trấn thì sao?"

Mai Tửnghe lời này, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng mờ mịt nói: "Bênngoài trấn, vẫn là trấn đúng không?"

Sángsớm gió núi nhẹ nhàng thổi qua, tóc Mai Tử rơi nhẹ trên khuôn mặt xinh đẹpphiêu phiêu lay động, nàng nghiêm túc trả lời hắn, ánh mắt chăm chú nhìn giốngnhư chú mèo nhỏ xinh đẹp.

TiêuKinh Sơn thấy vậy cười, nhích tới gần Mai Tử, bàn tay nhẹ nhàng thay nàng véntóc.

"Nàngnói như vậy cũng đúng, bên ngoài trấn vẫn là trấn, nhưng là trấn lớn hơn mộtchút, chỗ đó cũng nhiều người hơn một chút."

Mai Tửmở to hai mắt ngập nước, nhìn hắn nói: "Chỗ đó bán cái gì cũng nhiều hơn,đúng không?"

TiêuKinh Sơn thú vị nhìn nàng, mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy."

Mai Tửsuy nghĩ một hồi, không nhịn được cảm thán nói: "Vậy khẳng định cũng rấtquý!"

TiêuKinh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía núi lớn đàng xa kia, phía đó âm u mờ mịt khôngthấy được điểm cuối.

Chỗ đócó cái gì quý hơn cơ chứ, chỗ đó tâm địa con người phức tạp hơn, chỗ đó cóquyền thế tranh đấu, chỗ đó có ngươi gian ta dối, chỗ đó có chinh chiến, có sátphạt, có bằng hữu nằm xuống, cũng có huynh đệ đã hy sinh, còn có đối thủ đãchết.

Conngươi thâm thúy của hắn lướt qua một tia buồn bã thương cảm khó nhận ra, mộthồi lâu sau mới lầm bầm nói: "Đúng vậy, chỗ đó cái gì cũng quý hơn."

Haingười nghỉ ngơi chốc lát, lại gấp rút lên đường. Chân Mai Tử bị rách một chút,nhưng nàng không lên tiếng, nhẫn nhịn đau đớn tiếp tục đi về phía trước, cuốicùng lúc ánh mặt trời nóng bức thiêu đốt cũng đến trấn dưới chân núi.

Trongtrấn có chợ, mọi người ở các thôn xóm gần núi cũng đến đây tụ tập buôn bán traođổi. Các loại hàng hóa đủ loại đều được bày ra, tiếng mời chào gọi bán liênmiên không dứt, người qua lại ồn ào náo nhiệt.

Lúc nhỏMai Tử có đi theo phụ thân xuống chân núi, sau này lớn lên, trong nhà cũngkhông có cái gì đặc biệt muốn mua, thỉnh thoảng cần xuống thì mẹ sẽ đi. Mẹ đi,Chu Đào lèo nhèo cũng muốn đi theo, đương nhiên không đến lượt Mai Tử, nên nàngvẫn không có cơ hội đến chợ. Hôm nay thật vất vả mới được đi cùng Tiêu Kinh Sơn,nhìn cảnh tượng này, nàng có chút hoa mắt.

TiêuKinh Sơn quen thuộc đường đi, rất nhanh liền dẫn Mai Tử lướt qua đám người nhốnnha nhốn nháo tới một chỗ trong chợ, chỗ đó phần nhiều bán các loại thịt. TiêuKinh Sơn tìm một khoảng đất trống, Mai Tử vội vã lấy một tấm bạc từ bọc vải ra,hai người cùng nhau sửa soạn, từ giỏ lấy ra các loại thịt sắp xếp gọn gàng.

Mai Tửnhìn mọi người đi qua đi lại. Bọn họ hoặc là đi thẳng tới quầy bán thịt họ quenmua, hoặc là nhìn đông nhìn tây, nhưng không ai chú ý tới quầy thịt nhỏ bàybiện trên mặt đất của nhà nàng. Nàng có chút lo lắng hỏi Tiêu Kinh Sơn:"Như vậy làm sao bây giờ?"

TiêuKinh Sơn đã tính trước: "Không sao, nàng cứ ở đây, có người hỏi mua thì cứbán, không bán được cũng không sao. Ta đi hỏi mấy chủ quán ăn một chút."

Mai Tửcái gì cũng không biết, Tiêu Kinh Sơn nói cái gì thì nàng nghe cái đó, lập tứcvội vàng vâng dạ. Tiêu Kinh Sơn từ trong bọc vải cẩn thận cầm lấy bộ lông chồn,xách lọ sứ có tay gấu, căn dặn Mai Tử vài câu, lúc này mới đứng dậy đi vàotrong đám người.

Mai Tửngẩng đầu nhìn đám người qua lại. Quần áo người trong trấn mặc không phải làvải thô hoặc vải rách, mà là vải mềm mại, còn có đồ trang sức. Bọn họ đi tớimột cái quầy, chọn đông chọn tây. Ở đây cũng có mấy cô gái, những cô gái kia cóbôi chút phấn, trên đầu còn có cây trâm, không làm bằng đồng thì cũng làm bằngbạc. Cũng có người trực tiếp dùng kẹp hoa búi thành búi tóc gọn gàng. Tóm lạiai cũng ăn mặc rất đàng hoàng tươm tất, nhìn qua bọn họ khác xa với người trongnúi.

Mai Tửcẩn thận đem quầy nhà mình sắp xếp cho chỉnh tề tươm tất hơn một chút, chỉ hyvọng có thể gây chút chú ý cho khách hàng đi qua. Đang cúi đầu bận rộn, bỗngnghe bên tai có một giọng nói ấm áp hỏi: "Vị cô nương này, đây là thịt gìvậy?"

Mai Tửđang tập trung làm việc bỗng nghe có người hỏi, có chút sợ hãi giật mình, vộivàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đối phương cả người mặc áo trắng, cơ thể cao lớnthon thả, mặt mũi nho nhã giống như thần tiên xuống trần. Thôn Bích Thủy củanàng đương nhiên không có người có được tướng mạo như vậy, ngay cả trong trấnnày cũng khó mà gặp được.

Nam tửáo trắng thấy Mai Tử ngơ ngác nhìn mình, ôn nhu cười hỏi: "Cô nương?"

Mai Tửgiật mình, bình tĩnh lại, vội vàng đáp: "Công tử, đây là heo rừng thịt,hôm qua mới làm thịt."

Nam tửáo trắng cúi đầu nhìn thịt heo một cái, lại nhìn hai má hồng hồng của Mai Tử,hỏi nàng: "Bao nhiêu tiền một cân?"

Mai Tửvội vàng đáp: "70 văn một cân."

Nam tửáo trắng gật đầu nói: "Rất tốt, cho ta lấy mười cân đi."

Mai Tửnghe có người hỏi mua, trong lòng vui vẻ, vội vàng cầm lấy cân ở bên cạnh, đongđến mười cân.

Nam tửáo trắng vẫy tay một cái, một chàng trai trẻ đi tới, lấy ra 700 văn tiền đưacho Mai Tử, Mai Tử vội vàng nhận lấy.

Nam tửáo trắng nhìn Mai Tử gật đầu cười, chàng trai cầm lấy mười cân thịt heo rừng,một trước một sau rời khỏi.

Mai Tửnhìn nam tử áo trắng rời đi cho đến khi không còn thấy bóng dáng, lúc này mớilấy tay sờ sờ túi nhỏ đựng tiền, trong lòng hết sức thỏa mãn, đây là tiền lần đầutiên nàng bán được.

Tronglòng đang vui vẻ, Tiêu Kinh Sơn đã trở về, trong tay không còn lông chồn cùngtay gấu. Mai Tử vội đứng lên, vui mừng thích thú nhìn hắn nói chuyện bán rađược mười cân.

TiêuKinh Sơn nghe vậy có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ có thể bán được mười cân.Thấy dáng vẻ vui vẻ của Mai Tử, cũng cười nói: "Hôm nay mở hàng rất tốt,lông chồn cùng tay gấu bán được kha khá tiền, không ngờ thịt heo rừng cũng bánđược mười cân. Mai Tử, nàng làm tốt lắm."

Mai Tửđược hắn khen, đỏ mặt nói: "Cái gì a, còn không phải nhờ chàng khổ cực bắtđược heo rừng sao!"

TiêuKinh Sơn cúi đầu đem mấy khối heo rừng còn lại cho vào giỏ, nói: "Có quánăn trên trấn nói muốn mua thịt heo rừng này, bây giờ chúng ta mang qua cho bọnhọ."

Mai Tử ngherất vui mừng: "Họ mua hết sao?"

TiêuKinh Sơn gật đầu nói: "Ừ, trước kia ta bắt được con mồi lớn, tất cả đềuđược bọn họ mua hết. Nhưng mà không biết vài ngày nay bọn họ buôn bán thế nào,ta phải qua đó hỏi trước."

Mai Tửcũng vội vã giúp dọn dẹp, đem tất cả thịt heo đều cất hết. Tiêu Kinh Sơn lạigánh trên vai, hai người liền hướng quán ăn mà đi. Đến trước cửa quán ăn, MaiTử lờ mờ đọc được phía trên tấm biển hiệu "Quán cơm Miêu Ký" , biếtđây là quán ăn rồi.

TiêuKinh Sơn vào gọi một tiếng, liền có bồi bàn chạy ra mở hai giỏ trúc kiểm tramột hồi, cuối cùng gật gật đầu để Tiêu Kinh Sơn theo hắn ra phía sau. Tiêu KinhSơn bảo Mai Tử ở đây chờ mình, hắn liền đi theo bồi bàn ra sân sau.

Mai Tửđứng ở cửa tò mò nhìn quán ăn, chỉ thấy trên bàn ở bên trong bày vài món ăn,nhìn rất là ngon, nàng trèo núi nửa ngày, có chút đói, không nhịn được nuốtnước miếng.

Lúc nàybên tai nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, nói là ở nơi xa không biết cái gìVương gia muốn tạo phản, bên ngoài rất có thể lại xảy ra chiến tranh. Mai Tửkhông hiểu mấy việc này, nhưng lại nhớ tới lời thở dài của Tiêu Kinh Sơn lúcsáng. Nghĩ, thiên hạ nếu không thái bình, hắn sẽ làm gì.

Mai Tửđang muốn suy nghĩ tiếp, Tiêu Kinh Sơn đã quay trở lại, đồ trong giỏ không còn,hắn đem hai cái giỏ chồng lên nhau, tay cầm đòn gánh đi tới, thấy Mai Tử thìcười nói: "Cũng may, còn dư lại một ít xương, ta đưa cho bọn họ hếtrồi."

Mai Tửvội gật đầu nói: "Vậy thì tốt."

TiêuKinh Sơn xem sắc trời cũng không còn sớm, nghĩ đến còn có vài thứ muốn mua,liền dẫn Mai Tử đi tới phía đông của chợ. Chợ phía đông người qua lại cũngnhiều, ở đây bán lẻ tẻ vật dụng hàng ngày, đương nhiên cũng có các loại thức ănvặt nào là bán quế, bánh trôi, bánh hoa mai, bánh bao thủy tinh, còn có nhiềuthứ khác.

TiêuKinh Sơn lấy ra tiền mới vừa bán được, mua bốn cái bánh hoa mai cầm trở về.Bánh hoa mai còn nóng, phải dùng dầu giấy cầm lấy. Hắn cầm hai cái đưa cho MaiTử, hai cái giữ lại cho mình. Mai Tử thấy động tác của hắn nhanh chóng khôngkịp ngăn lại, nhưng vẫn thuận miệng nói: "Không cần lãng phí như thế,chúng ta có mang theo thức ăn mà."

TiêuKinh Sơn không nói gì, chỉ đưa bánh hoa mai cho nàng dục nàng ăn nhanh. Mai Tửcười nhận lấy, thế là hai vợ chồng tìm một chỗ yên tĩnh, phủi khối đá cho sạchsẽ rồi ngồi xuống, lấy thức ăn cùng nước mang theo ra.

Bánhhoa mai này hương vị ngọt ngào mềm mại, hơn nữa mới ra lò còn có làn khói mỏngtản ra, ăn vào miệng thật là ngon mà. Mai Tử ăn được một cái sợ Tiêu Kinh Sơnkhông đủ ăn, liền đem cái còn lại đưa cho Tiêu hắn. Tiêu Kinh Sơn không cần,nói nàng cứ ăn đi, sau đó lấy thức ăn mang theo từ từ nhấm nháp. Mai Tử thấyTiêu Kinh Sơn khăng khăng không chịu ăn mới đem cái bánh kia từ từ nhai nuốt.

Haingười ăn no, lại sửa soạn đứng lên. Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử đi mua chút đồ.

Ngàytrước Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn đã bàn bạc cần mua vài thứ. Hôm nay có tiền,liền mua được vài món đồ gia dụng hàng ngàycùng với lương thực dầu vừng các loại. Sau đó còn mua chút bánh ngọt tính mangvề cho nhà mẹ Mai Tử. Mua hết mấy thứ này, Tiêu Kinh Sơn lại dẫn Mai Tử đến cửahàng quần áo để Mai Tử mua vài bộ về dùng. Mai Tử luôn luôn tiết kiệm, hơn nữalúc xuất giá vẫn có chút quần áo mới, khăng khăng không chịu mua. Tiêu Kinh Sơnthấy vậy cũng đành thôi.

Xonghết mọi việc, mặt trời cũng đã ngã về tây. Hai người thấy thời gian không cònsớm, trở về lúc này may ra còn kịp, liền đứng dọn dẹp sắm sửa rời trấn trở vềnhà.