Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 16: Suy nghĩ một chút về chuyện đã qua



Mai Tửvốn tò mò vết sẹo này rốt cuộc kéo dài đến đâu, bây giờ bị Tiêu Kinh Sơn cứngrắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé mò xuống dưới, vừa sờ tới thắt lưng, hắn còn muốnkéo xuống nữa. Má Mai Tử một màu hồng, tay phát nóng, liều mạng rút ra. TiêuKinh Sơn cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, dần dần kiềm chếtrận xúc động này xuống.

Bị TiêuKinh Sơn ôm vào lòng, Mai Tử chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, vội kéo lấytay Tiêu Kinh Sơn hỏi: "Khăn đâu?"

Ánh mắtcó lửa của Tiêu Kinh Sơn nhìn chằm chằm nàng: "Cái khăn tối hôm quasao?"

Mai Tửkhông chịu nổi ánh mắt kia, cúi đầu xuống làm bộ nhìn vết sẹo trên ngực hắn,nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ởđâu? Có hay không có cái đó?"

TiêuKinh Sơn thấy nàng có vẻ nóng lòng, biết nàng để ý chuyện này, duỗi bàn tay từtrên giường không biết ở đâu vừa chạm liền lấy ra một khăn: "Đây."

Mai Tửvội nhận lấy mở ra nhìn, chỉ thấy vốn nên trắng như tuyết, trên cái khăn bâygiờ có một vài giọt máu, hồng diễm diễm giống như mai đỏ nở giữa trời tuyếtlớn. Mai Tử đỏ mặt đem khăn gấp lại cẩn thận, cất đi.

TiêuKinh Sơn kéo nàng lại, cúi đầu nhỏ tiếng: "Lần trước nàng vì cái khăn nàymà làm ta sống dở chết dở à."

Mai Tửcắn môi lườm hắn một cái, lầm bầm nói: "Vậy chàng sao không ngờ ta muốncái khăn."

Nơi nàytân nương tử trong lần đầu tiên đều phải dùng khăn, có vài gia đình chồng muốnkiểm tra xem tân nương tử gả lại đây có trong sạch hay không.

TiêuKinh Sơn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát hai má của nàng, nói: "Ta vốnkhông để ý việc này, kỳ thật có hay không có cũng không quan trọng."

Mai Tửnghe lời này, chớp mắt tò mò hỏi: "Vậy, cho dù ta không có lạc hồng chàngcũng không quan tâm sao?"

TiêuKinh Sơn vén tóc nàng sang một bên, "Ừ" nhẹgiọng giải thích nói: "Có một số việc trong quá khứ đã qua liền cho qua,nàng đã gả cho ta thì chính là nương tử của ta, sau này cũng là của ta, chúngta làm vợ chồng cả đời, cần gì để ý những chuyện trước kia.”

Mai Tửnghe hắn nói càng tin tưởng rằng ở nơi nước biếc thôn xanh này không có namnhân nào có thể có được suy nghĩ như thế, nàng nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ:"Nói cũng đúng, nếu như trước kia ta cùng Phúc ca thật sự có quan hệ này,chàng cũng không quan tâm?."

Trongmắt Tiêu Kinh Sơn thoáng qua một tia khó giải thích, lập tức nói: "Sẽkhông."

Mai Tửchợt thấy trong đầu có tia sáng lóe lên, bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Ta hiểu,chàng nhất định cho là ta cùng Phúc ca có gì đó, cho nên mới cố ý không dùngkhăn, phải không?"

TiêuKinh Sơn nhíu mày không nói.

Mai Tửcàng thêm khẳng định: "Chàng làm việc luôn luôn chu toàn, lại biết trướckia ta bị người khác nói này nói nọ, nếu như chàng thật sự tin tưởng ta trongsạch, sao lại không dùng khăn?"

Nóixong nàng có chút chán nản: "Thì ra chàng vốn không tin tưởng ta!"

TiêuKinh Sơn thở dài, ôm lấy nàng, hôn lên hai má mềm mại, nhỏ giọng nói: "Béngốc, nàng quản suy nghĩ lúc trước làm gì, dù sao bây giờ chúng ta cũng biết,nàng cùng Phúc ca cái gì cũng không có." Đang nói lại lấy khăn ra giũthẳng thả vào trong lòng bàn tay Mai Tử: "Nhìn, chứng cứ ở đây này."

Mai Tửcũng đành im lặng, nhưng mà trong lòng có chút không yên, thì ra Tiêu Kinh Sơncho là mình và Phúc ca có lẽ có quan hệ mờ ám? Vậy vì sao hắn còn muốn kết hônvới nàng?

Chẳnglẽ đối với hắn mà nói, cưới một người nương tử như thế nào cũng không quantrọng?

Nghĩkỹ, hắn ngay cả cưới vợ cũng cẩu thả như vậy a?

Quabuổi trưa, Mai Tử cũng không thế nào xuống giường, dù sao bây giờ trong nhàcũng không có việc gì phải làm. Tiêu Kinh Sơn làm loạn một hồi, đến lúc trờitối lại đứng dậy đi tắm, mang nước suối về cho Mai Tử tắm rửa.

Mai Tửmặc dù đã cùng Tiêu Kinh Sơn xảy ra quan hệ vợ chồng, nhưng mà để đại nam nhânnày nhìn chằm chằm mình tắm rửa thật không thể nào. Thế là liền lên tiếng phảnđối đẩy hắn ra ngoài. Thực ra Tiêu Kinh Sơn cũng không nguyện ý đi ra ngoài,nhưng nhìn nàng e thẹn, nếu như hắn nhất định ở trong phòng thì không biết lầntắm này kéo dài đến lúc nào nữa. Vậy nên hắn im lặng thoáng cười đẩy cửa đi ra.

Mai Tửcũng cảm thấy hành động này thực buồn cười, má hồng đứng ở cửa nhẹ nhàng liếchắn vài mắt, cuối cùng vẫn đóng cửa.

TiêuKinh Sơn tiến vào lần nữa là lúc Mai Tử đã tắm xong, chuẩn bị giường tươm tất,nằm chết dí cuộn mình nằm trong chăn. Tiêu Kinh Sơn tiến vào nhà cởi quần áomuốn lên giường. Trong tâm Mai Tử có chút sợ, vì phía dưới nàng vẫn có chútsưng đỏ, đau. Nếu như tối nay lại thêm một lần, nàng thật sự không biết mình cóchịu nổi hay không. Đang suy nghĩ, Tiêu Kinh Sơn đã lên giường, thò tay vàotrong chăn nhấc Mai Tử lên, kéo lại gần hắn.

Quảthật Mai Tử không quen hành động trực tiếp như thế của hắn, trong tâm e thẹn,Tiêu Kinh Sơn lại đem nàng ôm chặt. Mai Tử cũng liền ngoan ngoãn nằm trong lònghắn, chỉ là lưng đối diện ngực hắn, mặt hướng vào trong. Nàng cảm thấy rõ rànglưng mình áp chặt lấy vết sẹo kia của Tiêu Kinh Sơn. Vết sẹo này thuận theo hôhấp lồng ngực Tiêu Kinh Sơn, phập phồng lên xuống ma sát với lưng nàng chọc cảngười nàng ngứa ngáy.

TiêuKinh Sơn nhẹ nhàng phun hơi thở âm ấm lên gáy Mai Tử, thấp giọng ở bên tai nànghỏi: "Còn đau sao?"

Mai Tửnghe hắn hỏi như thế, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "So với buổi sáng có khỏe hơnchút ít." Vẫn có chút đau, chẳng qua là ngượng ngùng không nói cho hắn màthôi.

Bàn tayTiêu Kinh Sơn trên eo nàng từ từ trượt xuống, tiến thẳng vào bên trong quầnlót. Mai Tử muốn tránh, lại bị bàn tay hắn vững vàng giữ lấy trong lòng khôngcho động đậy. Ngón tay Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng thô ráp duỗi vào lục lọi, thânthể Mai Tử run lên, lui sát vào lồng ngực hắn, ôm cứng ngắc cánh tay hắn khôngdám bỏ ra.

TiêuKinh Sơn đưa bàn tay lên, an ủi nắm lấy tay nàng, ở bên tai cúi đầu nói:"Đừng sợ, tối nay ta không đụng vào nàng."

Mai Tửnghe lời này liền yên tâm, tối nay nàng thực sự không chịu nổi điên cuồng giốngtối hôm qua.

TiêuKinh Sơn nâng cánh tay vòng qua đầu nàng để cả người nàng gối lên cánh taymình:"Tối hôm qua là ta không biết khắc chế."

Mai Tửnghe hắn nói cảm thấy hắn quan tâm mình vô cùng, trong lòng trào dâng vị ngọt,không nhịn được dùng tóc mình cọ xát lên bả vai hắn. Tiêu Kinh Sơn thấy độngtác Mai Tử giống như con mèo nhỏ làm nũng, hô hấp nhanh chóng, đem nàng lại ômchặt thêm vài phần, tay lại hướng trước ngực nàng sờ sờ hai khỏa tiểu đào, chọccho thân thể nàng vặn vẹo. Buổi tối này hai vợ chồng ngọt ngào dây dưa một lúc,Tiêu Kinh Sơn sợ thân thể Mai Tử tối hôm qua mới trải qua lần đầu tiên, khôngdám làm càn, chỉ dám thân mật một chút mà thôi.

Kể từngày hôm đó, trên khuôn mặt Mai Tử luôn có chút hồng hồng, đáy mắt luôn mangtheo nụ cười hạnh phúc. Nàng đến bên khe suối giặt quần áo, thỉnh thoảng gặp AKim, A Kim ăn ngay nói thật, nói mấy bữa nay nhìn thế nào Mai Tử cũng xinh đẹpthêm vài phần. Mai Tử cười không nói, nàng và Tiêu Kinh Sơn làm chuyện khiếnngười khác đỏ mặt tim đập nhanh kia, cho dù có thân thiết như A Kim nhắc tớicũng khiến nàng e thẹn nha.

A Kimnhìn Mai Tử, trong mắt mang theo vài phần suy tư, mà Mai Tử vẫn như ngày thườngcùng tỷ muội nói chút chuyện phiếm rồi trở về nhà, không có hành động gì khácthường.

Cứ nhưthế qua mấy ngày sau, lúc Mai Tử đi ra ngoài hái một ít rau dại, chợt thấy trênđồng mọi người nhộn nhịp chuẩn bị cuốc xẻng. Nàng chợt nhớ tới, mấy ngày trướccó mưa to, lúa trên đồng cũng gần chín, chắc qua mấy ngày nữa này là có thể gặtđược rồi.

Nămtrước thời điểm này, Mai Tử cũng giống như mọi người vui vẻ chờ lúa chín, nhưnghôm nay nhà Tiêu Kinh Sơn không có ruộng, thế là tâm lý vui vẻ chờ mong giảm đivài phần.

Ngàyqua đi, trong lòng Mai Tử lại thêm lo lắng. Kể từ khi gả cho Tiêu Kinh Sơn,trước mắt chuyện ăn mặc không phải lo, nhưng mà tương lai lại phải tính toáncẩn thận. Bây giờ thời tiết tốt, Tiêu Kinh Sơn có thể ra ngoài săn vài con mồiđổi lấy tiền chi tiêu. Nhưng khi mùa đông đến, muốn đi săn cũng không phải dễ?Mai Tử muốn cùng Tiêu Kinh Sơn bàn bạc một chút, nhân dịp mấy hôm nay thời tiếtđang tốt thì đi săn nhiều một chút, cố gắng dành chút tiền mai này còn dùng.

Tối hômnay nằm trên giường, Mai Tử tựa lên ngực rộng rãi của Tiêu Kinh Sơn, tay vỗ vềvết sẹo hung ác kia, trong lòng tính toán làm thế nào mở miệng nói chuyện này.Phải biết bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng nàng mới đến đây được mấy ngày, nếunói không khéo có khi Tiêu Kinh Sơn hiểu lầm nàng chê cuộc sống cực khổ.

Ai dè nàngcòn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Kinh Sơn đã mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay việctrong nhà nàng cũng đã thành thạo, nếu ta đi ra ngoài vài ngày, nàng ở nhà chắccũng tự xoay sở được, đúng không?"

Mai Tửnghe vậy kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Sao vậy, chàng muốnđi đâu?"

TiêuKinh Sơn thấy dáng vẻ Mai Tử hoảng sợ, an ủi vỗ vỗ lưng nàng, cười nói:"Ta thấy mấy ngày gần đây thời tiết tốt, muốn đi sâu vào trong núi săn vàicon thú, như vậy cũng có thể đem xuống núi đổi chút bạc trắng."

Mai Tửnghe hắn nói trúng ngay tâm sự của mình, lần nữa nằm úp sấp trên ngực hắn, taynhỏ bé chơi đùa với bàn tay to của hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng không cần lolắng cho ta, chàng muốn đi liền đi a."

TiêuKinh Sơn cúi đầu vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu nói: "Ngoan, chờ ta ra ngoàisăn được vài con mồi tốt đổi bạc sẽ mua cho nàng thêm chút đồ mới."

Mai Tửvội vàng lắc đầu nói: "Không cần vì ta mua thêm cái gì đâu, nếu đổi đượcbạc, nên cất đi, tương lai nhiều lúc cần dùng đến bạc lắm."

TiêuKinh Sơn cười, vỗ vỗ hai má nàng nói nhỏ: "Tiểu nương tử của ta ngược lạirất là quan tâm cuộc sống sau này."

Mai Tửđỏ mặt, liếc hắn một cái, tay nhỏ bé làm nũng đánh nhẹ vào lồng ngực hắn, chọchắn cúi đầu cười. Sau đó thân thể tráng kiện của Tiêu Kinh Sơn liền đem Mai Tửđè ở phía dưới.

Mai Tửkháng nghị, vặn vẹo eo yêu kiều nói: "Xuống đi. . . . . . Đè nặng quá. . .. . ." Đang nói nàng liền im bặt, thì ra vật cứng phía dưới đang bừng bừngtựa vào giữa hai chân nàng! Trải qua vài ngày nay, Mai Tửdần dần quen thuộc với sự kiện kia, biết vật kia cứng lên thì hắn muốn gì.

Mặc dùđã trải qua vài lần, nhưng Mai Tử vẫn còn thẹn thùng, trên khuôn mặt đỏ hồng,liếc qua không dám nhìn con ngươi đầy lửa nhiệt của Tiêu Kinh Sơn. Tiêu KinhSơn ở trên người nàng mơn trớn một phen, nhìn nàng ẩm ướt, liền đem phân thândần dần đẩy vào. Chỗ đó của Mai Tử vẫn như cũ bị căng ra lợi hại, nhưng màtrong đó có điểm ngứa muốn hắn động thân tiến vào.

Aidè Tiêu Kinh Sơn chỉ cắn mút môi của nàng, vật kia ở phía dưới trong người nàngmột chút cũng không động. Mai Tử vừa xấu hổ vừa vội, kêu lên một tiếng khángnghị, quay mặt né tránh nụ hôn của hắn. Tiêu Kinh Sơn cười ra tiếng, lúc nàymới trở người đứng dậy chuyển động thân dưới. Mỗi một động tác của hắn, thẳngtiến vào nơi lầy lội ướt át, sáp nhập cái động nhỏ ẩm ướt chặt chội, làm chotiểu Mai Tử dưới thân hắn kêukhóc giống như trẻ sơ sinh, thanh âm uyển chuyển khiêu gợi.