Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 14: Tiểu mai tử động phòng



TiêuKinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngàyấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi:“Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”

Mai Tửxoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.

TiêuKinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụyxuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩntrương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Nànglập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân nhưcó điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơnchậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầuxuống ngực nàng.

Thì rangực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại như nước mềm mại ngọc sơn sơ long,phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương runrun, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nềntuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không đượccúi đầu hôn lên.

Mai Tửchỉ cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từtừ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút khôngbuông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Đây làmuốn làm gì?”

TiêuKinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồngcủa nàng, nhịn không được vỗ vỗ hai má nàng, ôn nhu nói: “Nàng còn nhỏ, chịukhông được của ta, ta làm nàng thả lỏng trước”.

Mai Tửkhông hiểu ý của lời này, nhưng nghe thanh âm khàn khàn ôn nhu của hắn, khôngnhịn được xấu hổ, nhắm hai mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. TiêuKinh Sơn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt yêu kiều, hôn lấy hai đỉnh anh đào,động tác có vài phần vội vàng, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng tinhtế của nàng, cuối cùng từ từ đi vào khe hở hẹp phía sau Mai Tử.

Khe hẹpphía sau Mai Tử chưa bao giờ có người chạm qua, cảm nhận được ngón tay của TiêuKinh Sơn xẹt qua nơi đó, thân hình nàng lại run lên, trợn mắt mang theo ý sợhãi nhìn Tiêu Kinh Sơn.

Bàn taythô lệ của Tiêu Kinh Sơn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve nàng, cảm giác được Mai Tửbình tĩnh trở lại, tay của hắn mới dọc theo khe hẹp kia chậm rãi tiến lên phíatrước. Bàn tay thô ráp hữu lực cẩn thận tách ra lông tơ bao bọc hai bên cánhhoa mềm mại mẫm cảm của nàng, từ giữa tìm được tiểu hạch thần bí, sau đó nhẹnhàng trêu chọc, giống như vỗ về chơi đùa, cuối cùng ngón tay cái mạnh mẽ masát hoa châu phấn nộn, ngón trỏ cùng ngón giữa trong miệng tiểu huyệt của nàngkhông ngừng xoay tròn, day day….

Mai Tửnhư bị điện giật đến chấn động, một cỗ khoái cảm xa lạ xuyên thẳng qua toànthân của nàng, nàng nhịn không được ngửa đầu phát ra tiếng kêu thanh thúy,tiếng kêu kia tựa như mật ngọt vang lên, mang theo sự trong trẻo ý nhị, rất dễnghe: “A……Không cần nhu….không cần ở nơi đó…….A……” Cùng với tiếng kêu yêu kiềucủa nàng, mật ngọt thơm ngát cũng ồ ồ chảy ra, làm ướt đẫm nhụy hoa động tìnhđang mấp máy, không ngừng tỏa ra mùi thơm mời mọc cùng lấp lánh ánh nước nhầynhụa.

Cổ họngTiêu Kinh Sơn căng thẳng, hôn lên đôi môi nàng rồi chậm rãi dời xuống, lướt quathắt lưng mềm mại tinh tế, đi tới nơi huyền bí của nàng. Hai cánh hoa nhỏ củanàng giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, mỹ lệ nhất ở trước mắt hắn. Cỏ mềm mạiướt át ôm lấy miệng hoa, hai phiến hoa hồng thuận, bao bọc lấy viên ngọc châuđẹp đẽ, lấy tay đẩy ra hai phiến hoa làm chảy ra một dòng mật hoa ngọt ngào,cảnh đẹp dâm mỹ ngay trước mắt làm cho yết hầu hắn căng thẳng.

TiêuKinh Sơn cúi thân mình xuống, dùng ngón tay của mình thử thăm dò đẩy ra mộtphiến hoa, ai biết Mai Tử cúi đầu kêu lên một tiếng, lập tức bên trong phấn môiliền thấm ra càng nhiều mật dịch, mật dịch kia trong suốt, mê người. Tiêu KinhSơn chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đưa lưỡi liếm thử, quả nhiên vị ngọt ngàothơm ngát giống như tưởng tượng hương, mang theo mùi vị đặc trưng của Mai Tử.Hắn dứt khoát cúi người xuống, tách hai chân thon dài của nàng ra, cúi đầu hútcam lộ kia, lưỡi đưa vào trong cánh môi đỏ mọng, vừa ra vừa vào, môi đỏ rungđộng, mật ngọt liền không ngừng chảy ra bên ngoài, rất nhanh làm ướt át cỏ dạixung quanh.

Lúc nàyMai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ nức nở nức nở, gắt gao che miệng nhìn nócnhà tranh. Nàng không biết đây là chuyện gì, cũng không biết vì sao Tiêu KinhSơn lại muốn ăn chỗ xấu hổ kia của nàng, cảm thấy nhiệt năng của Tiêu Kinh Sơnở chỗ đó, thân thể nàng giống như không còn là của nàng. Mà ngay tại lúc cáilưỡi của Tiêu Kinh Sơn ra vào, một cổ khoái cảm vây quanh người nàng, thân hìnhkhông chủ động được run rẩy, tiếp theo cảm thấy phía dưới trào ra cái gì nongnóng. Nàng bấu chặt bàn tay xuống chiếu, nghĩ không biết đây có phải là cái màtỷ muội ngày xưa nói hay không? Nhưng mà khăn trắng đâu, như thế nào lại khôngdùng đến?

Tuyrằng trong lòng vô cùng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở:“Khăn, chớ quên”.

TiêuKinh Sơn gặp Mai Tử lên đỉnh, phía dưới đã lầy lội một mảng, hiện tại hắn đã cóthể đi vào. Lúc này bỗng nhiên nghe được lời này của Mai Tử, hắn nâng con ngươinhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Nhớ rõ, còn chưa cóbắt đầu đâu”.

Mai Tửkhông dám nhìn hắn, quay mặt hỏi: “Sẽ đau đúng không?”

TiêuKinh Sơn khàn khàn ở bên tai nàng nói: “Lần đầu tiên luôn đau một chút, ta sẽ tậnlực khắc chế”.

Mai Tửkhông hiểu hắn tận lực khắc chế cái gì, nhưng Tiêu Kinh Sơn trả lời như vậy,nàng cũng chỉ có thể gật gật đầu lung tung, nói: “Cũng tốt, vậy chàng chú ýchút”. Nói xong lại nhắm hai mắt, chờ Tiêu Kinh Sơn tiếp tục làm.

Tiêu KinhSơn muốn nàng mở mắt ra nhìn, nhưng hắn biết đây là lần đầu tiên nên khẳng địnhnàng rất xấu hổ, cũng không có cưỡng ép. Hắn cầm cái khăn đã được chuẩn bị từsớm nâng mông nàng lên, để cho cái khăn sạch sẽ kia vừa vặn đặt ở phía dưới,tách hai đùi của nàng ra để chính mình qùy vào bên trong. Phân thân của hắn đãsớm căng trào cứng rắn như sắt, lấy tay cầm lấy, hắn còn có thể cảm nhận đượcnhịp đập mơ hồ. Nhìn tiểu nương tử dưới thân, nàng chính là nương tử của hắn,thẹn thùng xấu hổ đang chờ hắn phá cửa xông vào.

Hắn làTiêu Kinh Sơn, từng trên lưng ngựa rong ruổi sa trường, từng trải qua cửu tửnhất sinh, hắn xem hết vinh hoa nhìn thấu quyền thế, quy ẩn tại thôn Bích Thủynon xanh nước biếc này. Vốn không ngờ chuyện kết hôn nhưng nhân duyên trùnghợp, hắn cùng thôn quê cô nương kết nghĩa vợ chồng. Nếu đã có duyên, nàng nênlà của hắn, cùng hắn vượt qua tháng năm dài dằng dặc vô tận sau này.

TiêuKinh Sơn nhắm con ngươi lại, cảm thụ cảm giác được cách môi mềm mại mút lấyphân thân của hắn, thắt lưng từ từ dùng sức, đầu phân thân cứng rắn chậm rãitách hai cánh hoa, xâm nhập vào nơi ấm áp ẩm ướt kia. Mai Tử kinh hoàng mở mắthoảng sợ nhìn Tiêu Kinh Sơn: “Hiện tại, hiện tại đã xong chưa?”

TiêuKinh Sơn cúi đầu nhìn thân hình xinh đẹp của Mai Tử, chỗ thần bí mềm mại củanàng hắn chưa từng tiến vào, nơi đó thít chặt cùng ấm áp bao vây hắn. Hắn chưaphá cửa thành, nhưng tiểu nương tử dưới thân đã bắt đầu kinh hoàng. Hắn dừnglại không dám tiến, bàn tay to vuốt ve chờ thân thể nàng bình tĩnh lại. Cảmgiác được nỗi kinh hoàng của Mai Tử dần dần giảm xuống, hắn dùng đầu phân thâncủa mình chậm rãi đâm vào chỗ hai cánh môi khép mở kia, khắc chế dùng vài phầnlực đạo, chỉ nghe “tức” một tiếng lại tiến thêm vài phần.

Tronglòng Mai Tử vẫn hồi hộp chờ đợi cơn đau đớn trong truyền thuyết, nhưng mà nàngkhông ngờ cái loại đau đớn này lại đau đến tâm tê liệt phế, chướng bụng giannan đến thế. Nàng gắt gao bắt lấy tay Tiêu Kinh Sơn, bấu chặt đến tưởng chừngnhư chảy máu, mê mang bất lực kêu: “Đau quá……”

TiêuKinh Sơn nhíu chặt mày rậm, mím bạc môi, mồ hôi theo thái dương chảy xuống.

Mai Tửcảm thấy phân thân Tiêu Kinh Sơn tiến vào cơ thể của mình nhẹ nhàng ma sát, vìthế đau đớn dần dần bị đánh tan, cảm giác khó chịu dâng lên, nàng mở con ngươimênh mông nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiêu Kinh Sơn, thở gấp hỏi: “Chàng cũng rấtđau sao?”

TiêuKinh Sơn cắn răng phun ra vài chữ: “Ta không đau”. Chẳng những không đau mà cònrất sung sướng, khoái hoạt đến tưởng chừng như lập tức muốn lại làm nàng đau!

Mai Tửkhông rõ, dưới thân truyền đến cảm giác tê dại, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo, độngtác này khiến cho Tiêu Kinh Sơn hít vào một hơi. Nàng liền cảm thấy vật dướikia rục rịch, lại tiến vào thêm vài phần. Mai Tử cảm thấy thân thể có vật tiếnvào tạo ra cảm giác, trong lòng nghĩ chắc là vật kia đã hoàn toàn tiến vào cơthể mình, vừa thẹn vừa sợ.

Tuyrằng dưới thân xúc động mãnh liệt, nhưng bản tính Tiêu Kinh Sơn lại trầm ổnkhắc chế, tại thời khắc mấu chốt này vẫn cố kỵ đây là lần đầu tiên của Mai Tử,tiến ba phân lùi hai phân, một bước một đẩy mạnh, vách thịt nộn hồng gắt gaobao quanh thiết nóng, rốt cuộc thiết nóng cũng đã vào hơn phân nữa. Lúc sau,Mai Tử chống đỡ không nổi, nũng nịu khóc nói không được, đừng vào nữa, TiêuKinh Sơn đành phải dừng lại.

Kỳ thậtphân thân của hắn còn ở bên ngoài mấy tấc chưa vào hết, nhưng hắn biết chínhmình so với những nam nhân bình thường khác có phần to hơn, Mai Tử tuổi cònnhỏ, lại là lần đầu, hắn không dám dùng toàn lực, chỉ có thể chấp nhận như vậy.Lúc này bên ngoài mưa to cuồng xả, tiếng sấm từng trận, Tiêu Kinh Sơn nhịnxuống xúc động dâng lên ào ạt trong cơ thể, không dám lộn xộn, tay vuốt ve chỗhai người chặt chẽ tiếp xúc để làm cho Mai Tử bình tĩnh lại.

Lúc mớibắt đầu Mai Tử cảm thấy khó chịu chống đỡ, sau lại chỉ cảm thấy chỗ vật kia ởtrong cơ thể phát ra hơi nóng thiêu đốt chính mình, liền nhịn không được độngđậy. Mai Tử uốn éo nhích người, mặc cho Tiêu Kinh Sơn khắc chế thế nào cũngnhịn không được nhẹ nhàng chậm chạp đi động hông. Mà Tiêu Kinh Sơn vừa động,Mai Tử liền cảm thấy cả người như nổi sóng, thậm chí nàng cảm thấy lúc TiêuKinh Sơn rút ra, cánh môi của mình còn mút lấy hắn không chịu buông tha. TiêuKinh Sơn khí lực lớn làm sự việc này cũng mãnh, nàng cảm giác giống như ruộtgan chính mình cũng bị kéo ra ngoài.

Mà TiêuKinh Sơn chuyển động vài lần, phát hiện Mai Tử đã không còn kêu đau đớn, chỉkêu to, động tác của hắn liền nhanh lên. Hắn động một chút, Mai Tử liền sợ hãikêu lên một chút, đi vào mỗi lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mai Tử chưa từngngừng lại, đến cuối cùng nàng kêu không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nởyêu kiều.

TiêuKinh Sơn vẫn tận lực khắc chế chính mình, nhưng mà động tác ra vào vẫn nhanhhơn. Bên ngoài mưa to tầm tã, thế công của hắn chưa từng ngừng lại, chẳng quamỗi lần tiến vào cũng không dám tiến hoàn toàn, e sợ tiểu nương tử của hắn chịukhông nổi.

Nếu MaiTử nương lúc trước lo lắng hoa màu nhà mình không có đủ nước thì nay đã khôngcần lo lắng nữa, ruộng đồng sau một hồi mưa sa càng thêm màu mỡ, bao nhiêu giađình sung sướng mừng thầm. Thời điểm bên ngoài mưa đã muốn ngừng, bên trong nhàlá, tiểu Mai Tử vẫn như cũ chịu cuồng phong bạo vũ giày xéo.

Nàng đãkhóc không thành tiếng, thân thể nhỏ bé uyển chuyển run rẩy đến xụi lơ, nhưngmà Tiêu Kinh Sơn trên người nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ.

Lúctrước bên ngoài mưa lớn át mất mọi âm thanh, bây giờ khi mưa đã nhỏ dần, nàngmới biết tiếng kêu của mình mắc cỡ đến chừng nào, mới biết Tiêu Kinh Sơn thởgấp là như thế nào làm lòng người nóng bức khó chịu. Hắn gắng sức cày cấy, giọtmồ hôi rơi xuống trước khuôn ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng bất lực vặnvẹo eo, nhưng không biết động tác này của mình chỉ làm cho đầu vú nhỏ càng thêmdiễm lệ, khiến cho nam tử cường tráng trước mắt càng ra sức vì động tình.

Lúccuồng phong trong nhà tranh chấm dứt cũng là lúc gà trong thôn cũng bắt đầu gáysáng rồi.