Tiểu Noãn Đông

Quyển 2 - Chương 40



Edit: Yunchan

Đông Đông hết sức kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn hắn hỏi: “Chàng chép những thứ này mất bao lâu?”

“Mấy năm rồi ta cũng không nhớ rõ.” Hắn cười cười đáp: “Cứ nghĩ ra thì chép vào, để hôm nào làm thử xem phương pháp mới có được hay không.”

Đông Đông ngoảnh đầu lại nhìn vào trang giấy hắn vừa viết, trên đó ghi cách thức làm giấy mà hắn mới nghĩ ra. Nhưng nguyên liệu không phải là cây dâu, trúc xanh hoặc cỏ dại như mọi người thường dùng, mà là một loại cây khác.

“Chàng muốn dùng cây thanh đàn để tạo giấy sao? Vậy cũng làm được ư?”

“Mấy năm nay ta đã thử qua rất nhiều loại cây, mãi tới khi thử tới cây thanh đàn này mới phát hiện vỏ của nó hợp để làm giấy hơn cả cây dướng, đặc biệt là giấy dùng để viết và vẽ tranh. Giấy làm ra từ vỏ cây dướng có tính dai cao, nhưng vỏ cây thanh đàn thì hút mực tốt hơn rất nhiều. Năm ngoái ta đã thử một ít, hiệu quả tốt cực kỳ, vả lại cũng không dễ bị mọt ăn. Nhưng vỏ cây đàn lâu năm rất cứng không dễ nghiền, nên ta mới dùng thử vỏ cây ít tuổi, nhưng giấy tạo ra quá mềm, không chắc khỏe.”

“Chàng nghĩ là hai năm là vừa đủ sao?” Cô nhìn ghi chép của hắn: “Phải cắt tỉa cành lá, rồi lấy cành mới trổ của năm thứ hai.”

“Ừ.” Hắn cong khóe miệng, đáp: “Nhưng cành con của cây thanh đàn hai năm vẫn quá cứng. Dù là ngâm, nấu hay nghiền đều cần rất nhiều thời gian, so với sản lượng làm ra thì quá tốn thời gian với phí công. Tuy giấy chất lượng nhưng giá vốn rất cao, mãi tới hôm nay ta xay đậu nành, làm đậu hũ với nàng mới ngẫm thấy thật ra tạo giấy với làm đậu hũ rất giống nhau.”

Cô nghe mà sửng sờ, giật mình hỏi: “Có sao?”

“Có.” Hắn cười đáp: “Tạo giấy và làm đậu hũ trước hết đều phải ngâm mềm nguyên liệu để nó nhão ra. Trên thực tế, cách nàng làm đậu bì giống với lúc ta tạo giấy, đều dùng màng lọc để lọc nguyên liệu. Nàng không thấy thật ra đậu bì cũng là một loại giấy đậu sao?”

Đông Đông bật cười kinh ngạc, gật đầu đồng tình: “Giống thật.”

“Vậy nên nàng nhìn đi, một cô nương như nàng tại sao có thể làm nhuyễn hạt đậu được chứ?”

“Ta phải ngâm nước trước, sau đó xay nhuyễn hạt đậu đã nở ra bằng cối…. Á.” Nói tới đây, Đông Đông bỗng vỡ lẽ: “Đúng rồi ha, cối xay đá, chàng muốn dùng nó sao?”

“Chính xác.” Hắn nhìn cô, nhẹ giọng khen: “Nàng quả nhiên thông minh.”

“Nhưng vỏ cây nguyên liệu có thể bỏ vào cối xay sao?” Tuy được khen làm mặt Đông Đông đỏ lên, nhưng cô vẫn không dằn được muốn nhắc hắn, suy cho cùng thì những cành cây đó chẳng bé như hạt đậu nành.

“Tất nhiên không thể, ta không muốn dùng cối xay mài nó mà là lợi dụng nguyên lý của nó, để thợ làm ra một bánh xe đá. Nàng xem, giống như vầy.” Dịch Viễn nói rồi tiếp tục cầm bút lên, vẽ một bức tranh minh họa.

Đông Đông thấy hắn vẽ hai bánh xe đá vừa dầy vừa rộng gắn các dao cố định, hai bánh xe được nối lại bằng một trục lăn, trục lăn kia cắm xuyên qua hai bánh xe đá, bánh xe đá thì đặt trong một cái nồi lớn, mà ở bên ngoài nồi lớn có hai con lừa kéo trục lăn quay vòng.

Hắn vẽ xong thì đặt bút xuống.

Cô quay đầu qua, thấy hắn cầm quyển sách lên để trước ngực cho cô xem, rồi nói: “Nàng xem, chỉ cần bỏ vỏ nguyên liệu đã được ngâm nhừ vào nồi này, để hai con lừa kéo trục lăn bên ngoài, hai bánh xe đá sẽ nghiền ép vỏ nguyên liệu một lần nữa thành bột lỏng.”

Đông Đông trợn tròn mắt, phục lăn.

“Lúc đó chỉ cần một người trông coi, đảo vỏ nguyên liệu trong nồi đúng lúc để cho bánh xe đá nghiền ép tiếp, như thế có thể tiết kiệm được thời gian mà cũng không cần phí phạm quá nhiều nhân lực.”

Thấy cô nghe tới nhập tâm còn sùng bái trông thấy, làm Dịch Viễn càng nói càng hăng say: “Cây thanh đàn có một điểm kém hơn đó là độ kết dính tự nhiên cao hơn cây dướng rất nhiều, khó thể nào nghiền giã. Năm xưa nhà ta làm giấy phải chặt cây tước vỏ vào dịp xuân hạ rồi chuyển tới ngâm trong hồ bên ngoài thành, sau trăm ngày có thể chuyển nguyên liệu về phường để làm giấy. Nhưng làm vậy quá tốn thời gian, mấy năm nay ta nhận thấy, tuy tiết đông sương giáng không dễ lên núi, nhưng nguồn nước trên núi vào đông rất sạch, trời không đổ mưa làm nước bùn chảy vào suối, cũng không có trái cây dại rơi vào nguồn, nên có thể tạo ra chất giấy tốt nhất.  Nếu nước vào đông đủ lạnh, sau khi ngâm nguyên liệu vào đó thì có thể vớt lên tước vỏ nấu bằng nước suối lạnh ngay bên cạnh. Như thế nóng lạnh giao thoa, và bỏ thêm đá phấn, chỉ cần ngâm hơn hai mươi ngày thì chất vỏ sẽ hòa tan, nếu tẩy và nghiền lần nữa có thể tạo ra dung dịch bột giấy đậm đặc, sau đó lấy nhánh cây mây và cây dương…”

Đông Đông nhìn nét mặt nhiệt tình phấn chấn, và ánh mắt lấp la lấp lánh của hắn lúc giải thích cho cô mà đột nhiên phì cười.

Thấy cô cười hắn mới phát hiện mình quá phấn khích, bèn phanh ngay lại lúng túng nói: “Xin lỗi, ta quá trớn, nàng không có hứng thú với nó phải không? Ta biết mấy thứ này không thú vị bằng tiểu thuyết.”

Đông Đông giơ tay lên xoa xoa mặt hắn, lắc đầu cười: “Không, thú vị lắm, lúc chàng nhắc tới nó trong mắt như tỏa sao ấy.”

Nghe thấy câu này gương mặt ngăm đen của hắn bỗng đỏ bừng lên, tới lỗ tai cũng đỏ lựng.

Đông Đông nhìn mà nhịn cười không nổi, nghiêng người hôn chóc vào môi hắn một cái, cười nói: “A Viễn, đúng là chàng không phải người sinh ra để bán đậu hũ mà.”

Nghe vậy hắn thộn mặt ra một lát, rồi bỗng lùi ra sau, nhướng mày nhìn cô kháng nghị: “Nàng có ý gì? Bây giờ ta cũng không phải là thiếu gia.”

“Chàng họ Dịch, tổ tiên mấy đời của chàng đều làm giấy, nên chàng sinh ra là để làm giấy.” Đông Đông cười hiền hòa, đặt bàn tay nhỏ lên ngực hắn, nói: “Chàng đừng bán đậu hũ nữa, nên đi làm giấy đi.”

“Không muốn.” Hắn chẳng buồn chớp mắt, vứt sách rồi quay phắt lại đè nghiến cô xuống giường, nhìn cô nói: “Vất vả lắm ta mới được làm đậu hũ với nàng, nàng đừng hòng đuổi ta ra ngoài, ta còn muốn cùng nàng tạo ra vài hài tử để đùa giỡn đây.”

Đông Đông xấu hổ nhìn hắn, mặt đỏ như cà chua: “Chàng nói bậy gì đó, ta chỉ nói là chàng có tài làm giấy, bỏ xó không xài thì tiếc thôi.”

Hắn nghe mà chỉ nhướng mày, đáp: “Nàng biết không? Nếu năm đó cha nàng không khích tướng ta thì ta cũng chẳng biết học gì để kiếm tiền, chẳng biết phải tự sống bằng sức mình, cũng chẳng ham cải tạo kỹ năng làm giấy của bản thân. Nhưng nàng tin ta đi, nếu bây giờ ông ta biết thì thể nào cũng bảo việc chúng ta sinh một tôn nhi còn quan trọng hơn tạo giấy nhiều.”

Nói tới giữa chừng thì hắn đã tháo phăng đai lưng của cô, luồn tay vào trong áo.

“Khoan đã…”

Đông Đông vừa ngượng vừa hãi, lật đật cản hắn lại. Nhưng hắn đã chen một chân vào hai đùi cô rồi, sau đó còn cúi đầu hôn, dùng môi để ngăn cái miệng nhỏ của cô lại, làm cô quên mất tiêu phải nói gì. Bàn tay hắn mân mê bộ ngực trắng trẻo của cô, đùa giỡn nơi nhạy cảm, làm cô không chịu nổi kêu lên một tiếng.

Gian nan chờ hắn cách ra một tý, cô mới thở hổn hển lấy lại tinh thần. Ai ngờ lại thấy hắn cởi áo để lộ vòm ngực săn chắc, vả lại còn đè xuống lần nữa, cô vội vàng giơ tay chống lên ngực hắn, quýnh quáng nói: “A Viễn, ta chưa nói xong…”

Lời còn chưa dứt, Đông Đông khẽ hít vào một hơi, giọng bị hụt, vội vàng đỏ mặt cắn môi, chỉ vì phát hiện hắn đã cho ngón tay vào giữa hai đùi.

“Nàng chưa nói gì xong?” Hắn thở gấp cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ hỏi.

Đông Đông há miệng muốn nói, hắn lại cố tình dịch chuyển tay làm mắt cô trợn tròn phát ra một tiếng thở dốc.

“A Viễn…”

“Cái gì?” Hắn cúi đầu thấp hơn, để lồng ngực nóng rực của hắn kề sát lên bộ ngực mềm mại của cô, hỏi lại.

“Ta… A…”

Đông Đông đưa tay giữ cổ tay đang làm loạn của hắn, hắn để cô kéo tay ra song lại cúi đầu hôn ngực cô, tiếp đó tới bụng, rồi mở rộng toàn bộ xiêm y của cô, cuối cùng trượt xuống liếm vào giữa hai chân cô.

Hành động này làm tim cô đập loạn lên, vừa thẹn vừa quẫn, vội vàng thả tay hắn ra để giữ lấy đầu hắn, lên tiếng cản: “A Viễn… chờ đã… chỗ đó không được… chàng đừng… đừng… á…”

Hắn vẫn không ngừng lại, cố tình lấy môi lưỡi quấn lấy cô. Tuy luống cuống bối rối, nhưng Đông Đông vẫn cảm giác rất rõ chuyện hắn đang làm với cô. Cô chưa từng nghĩ có thể làm như vậy, thân thể của cô co rúm lại, đôi chân bị hắn ép vòng qua bờ vai run rẩy không ngừng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn biết bấu lấy mái tóc đen của hắn, miệng thở dốc, nháy mắt tiếp theo bỗng phát run kêu khẽ thành tiếng.

Sau đó, hắn trở lại trước mắt cô, vuốt ve mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô, hỏi lại: “Đông Đông, nàng chưa nói gì xong?”

Hai mắt cô nhìn hắn mơ màng, chỉ còn biết thở hổn hển, lơ mơ nhếch miệng: “Gì cơ?”

“Nàng nói nàng chưa nói hết.” Hắn nhìn cô, xoa đôi môi ướt át của cô hỏi: “Nàng còn muốn nói điều gì?”

“Ta… ta quên mất rồi…” Đông Đông chìm trong tình mê ý loạn, thành thật thừa nhận.

Hắn cong bờ môi cúi đầu mỉm cười, cầm lấy hai tay cô đan vào hai tay mình, nói tiếp: “Quên rồi, vậy nghĩa là nó không quan trọng.”

Nói rồi hắn vùi mình vào cơ thể ấm áp ướt át của cô, làm cô lại hít vào một hơi.

Hắn cúi đầu hôn môi cô để cô nếm được vị của mình. Trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ dâng trào, thân thể lại bị hơi nóng làm buột chặt. Hắn rên lên thành tiếng, thở hổn hển, qua lại nhiều lần trên người cô, hết lần này tới lần khác kéo theo cô lên xuống.

Đông Đông ửng hồng toàn thân, thở dốc liên tục. Cô vặn mày, cắn môi, nhưng thân thể hắn hệt như lửa nóng, mùi vị của hắn quá cám dỗ, da tay của hắn ma sát vào tay cô mang tới cảm giác trêu người không gì sánh được. Mỗi một lần hắn đều vào rất sâu, lặp đi lặp lại, hệt như muốn khảm sâu vào lòng cô vậy.

Trong khi ánh mắt hắn thì chưa lần nào rời khỏi cô làm cô càng ngượng hơn, mỗi lần cô không nhịn được muốn nhắm mắt lại, thì hắn sẽ vào càng sâu hơn khiến cô trợn mắt thở gấp.

Cô biết hắn thích nhìn, nhìn cô khó lòng nào chống đỡ, nhìn cô e lệ nhưng vẫn không chịu nổi mà nghênh đón hắn.

Tất cả những điều này đều làm cô không tài nào chống cự, vừa bắt đầu còn có thể chịu đựng chỉ ưm lên khe khẽ, nhưng càng về sau cô dần hết chịu nỗi, sau đợt tấn công liên hoàn của hắn chỉ còn biết kêu tên hắn, căng chặt hai chân đón lấy hắn, trói chặt lấy hắn.

Ngay khoảnh khắc cô sắp hết chịu nổi nữa, hắn cũng chôn thật sâu vào trong thân thể cô, run bắn lên rồi giao mình ra ngoài, sau đó hắn tê liệt ngã xuống đè lên người cô.

Đông Đông thở hổn hển, tim đập vẫn nhanh lạ thường.

Hắn rất nặng, nhưng lạ thay cô lại rất thích hắn đè lên cô thế này, để cô có thể cảm giác được nhịp tim và làn da thấm ướt mồ hôi nóng hổi của hắn, ngửi thấy được hương thơm quyến rũ quen thuộc tỏa ra trên hắn.

Không nén nổi lòng, cô vươn tay ra ôm lấy hắn, vòng qua hõm cổ rồi ghì chặt hai chân để kéo hắn vào chặt hơn.

Vì hành động này mà môi hắn bỗng rên thành tiếng.

Lồng ngực hắn bỗng truyền tới cơn rung động, làm Đông Đông chậm mất nửa nhịp mới nhận ra mình vừa làm gì, ngượng chín mặt lật đật buông tay chân ra. Song hắn lại chộp lấy hông cô không cho cô lùi lại, còn muốn cô đè sát về phía hắn. Cô có thể cảm giác được sự run rẩy khẽ khàng, của hắn và cũng là của cô.

Trong khoảnh khắc này, hai người thật sự như đã dính liền vào nhau.

Cô xấu hổ cực kỳ, nhưng cũng cảm thấy nó tuyệt đẹp, cô thích sự quyến luyến của hắn và thích cả tình yêu của hắn.

Đông Đông nghĩ ngợi mơ màng, hai tay và hai chân không hề cố rút lại mà chỉ tiếp tục vòng quanh hắn, sau đó khi hắn xoay người lại ôm cô thì mới an tâm chìm vào mộng đẹp lần nữa.

Tỉnh lại vào sáng sớm, Đông Đông nhận thấy mình còn nằm áp lên người hắn.

Cô hơi ngượng những vẫn thích cảm giác được hắn theo cách này.

Có một lúc cô thật lòng muốn giữ nguyên tư thế này rồi ngủ tiếp, nhưng sực nhớ tới chuyện đêm qua hắn cố ý làm mình quên, nên cô bèn rón rén xuống giường mặc áo khoác vào, tới cuối giường nhặt lại quyển sách bị hắn ném vào một góc.

Thứ này là tâm huyết của hắn mà.

Cô cầm nó vào bếp, đốt đèn lên, trước tiên đun nước để tắm qua một cái, sau đó mới mặc áo vào đi tới bên bàn nhìn vào quyển sách kia. Lúc cô đọc lại ghi chép của hắn lần nữa thì lòng cũng hiểu rõ, thật ra hắn rất nhiệt huyết với môn kỹ thuật làm giấy này.

Tuy hắn vì cô mà bị Dịch gia đuổi khỏi nhà, nhưng đâu ai quy định hắn không thể làm việc mà mình từng làm chứ.

Thật ra cô không ngại hắn tiếp tục nghề làm giấy, theo những gì hắn viết trong sách này thì rõ ràng hắn không cần mất nhiều thời gian vẫn có thể làm ra được trang giấy tốt nhất.

Đông Đông đóng sách lại, suy nghĩ một lát rồi quay về phòng, thấy hắn còn đang ngủ bèn kéo chăn đắp lại cho hắn.

Mấy hôm nay, hắn vừa giúp mọi người cất nhà, vừa phải bận bịu buôn bán với cô, hơn nửa tháng rồi không sao chợp mắt, một đêm chỉ ngủ chưa đầy hai canh giờ, nên cô biết hắn mệt lắm.

Cô còn được về nhà nghỉ ngơi một lát, còn hắn thì phải thường xuyên xử lý công văn phụ Tô gia tới quá nửa đêm, phác thảo bản vẽ đường xá mới, thậm chí hắn còn viết thư giúp mọi người để báo bình an với người thân phương xa.

Thật nhẹ nhàng, cô vỗ về mặt hắn, tình cảm dành cho hắn đã lấp đầy tim.

Một nam nhân tốt như vậy, cô đâu thể nào ích kỷ giấu cho riêng mình.

Nàng làm Đông Đông, làm Đông Đông của ta là đủ rồi…

Ta không quan tâm nàng nghe được hay không, không quan tâm bề ngoài của nàng…

Bất kể xảy ra chuyện gì, nàng cũng là thê tử của Dịch Viễn ta, sống cũng thế mà chết cũng thế.

Lúc ra đảo, cô không dám nhắc lại chuyện hôm ấy với hắn lần nào, hắn cũng không nói gì về nó cả.

Nhưng lời hắn đã nói cô vẫn mãi khắc sâu trong lòng.

Thật khó thể nào tưởng tượng, tình cảm của hắn dành cho cô lại sâu nặng đến thế. Nhưng cũng vì vậy mà cô muốn hắn vui vẻ hơn, muốn hắn làm chuyện mà mình thích, muốn hắn có thể nghiên cứu tiếp công trình bao năm nay của mình.

Trước đó vài hôm, cô còn chưa biết hắn lo điều gì, nhưng giờ thì cô biết rồi.

Nam nhân này tới cô nói mà hắn vẫn chẳng chịu nhường.

Trước đây đã biết hắn là người mưu trí sâu xa, nhưng trải qua cơn mưa gió này, cô mới biết tuy hắn lúc nào cũng tràn đầy tự tin, nhưng bao giờ cũng nơm nớp lo sợ những chuyện liên quan tới cô.