Tiểu Noãn Đông

Quyển 1 - Chương 4



Edit: Yunchan

Ngay lúc hắn sắp giận sôi tới nơi, gần như muốn nhịn đau nhảy luôn xuống xe, thì xe đẩy đột nhiên ngừng lại.

“Đông Đông, tới nhà muội rồi.” Tên họ Tô ngoái đầu cười nói.

Tới khi xe dừng hẳn thì nha đầu kia mới ngẩng đầu lên, rồi lập tức trưng ra cái mặt thở phào nhẹ nhõm, tới liếc cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, cứ thế ôm lấy rổ quần áo.

Thấy cô sắp đi, hắn bỗng gọi lại: “Này, chờ đã, cô tên gì?”

Cô lờ tịt hắn, cúi đầu ôm rổ quần áo nhảy xuống xe.

“Này, ta hỏi cô, cô tên là gì hả?” Hắn thấy thế, chẳng biết mình mắc phải bệnh ngốc gì mà lòng quýnh lên, rồi nhịn đau ngồi dậy tóm lấy cô qua thành xe.

“Cô điếc rồi hả?! Sao không trả lời?”

Đột nhiên bị tóm lấy làm cô giật nảy, hốt hoảng quay đầu lại, trợn to mắt nhìn hắn, cả gương mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch như giấy.

Cảnh này lại quen đến độ khó nói thành lời, hắn nhớ lúc đó cô cũng y như vậy, lúc đó dường như cô nghĩ là hắn sẽ đánh cô.

Suy nghĩ này làm lòng hắn khó chịu cực kỳ, cảm thấy mình đã dọa cô sợ thật rồi, cho nên hắn nới tay ra thật nhanh.

Hắn vừa nới lỏng tay ra thì cô đã ôm rổ quần áo xoay người đi ngay lập tức, lật đật chạy vào trong tiệm đậu hũ mà chẳng ngoái đầu lại lấy một lần.

Cái trò gì thế này?

Nhìn tấm lưng vọt đi cực nhanh giống như bỏ chạy của cô, chẳng khác nào hắn là quỷ dạ xoa hay ác quỷ, hắn chợt thấy tức tối buồn bực. Ai ngờ đúng lúc này lại nghe tên họ Tô lên tiếng.

“Muôi ấy bị điếc, cậu không biết sao?”

“Điếc? Sao có thể chứ?” Hắn trợn to mắt nhìn tên họ Tô, giật mình nói: “Cô ta hiểu ta nói gì mà!”

“Không phải nghe hiểu, mà là nhìn hiểu.” Họ Tô xoay người sang hướng khác, giục ngựa đi tiếp.

“Bạch Lộ nói lúc muội ấy năm tuổi đã mắc bệnh nặng, đầu không sốt hỏng nhưng lỗ tai từ đó không nghe thấy nữa. Nếu nhìn mặt rồi nói thật chậm thì đôi lúc muội ấy có thể dựa vào động tác và khẩu hình để hiểu mọi người đang nói gì. Nhưng nếu nói quá nhanh hoặc khẩu hình không rõ lắm, thì muội ấy không nhận ra được đâu.”

Dịch Viễn trừng mắt, lúc này mới sực hiểu ra nhiều điều, vì sao có lúc cô hiểu ngay lời hắn nói, nhưng có lúc hắn phải nói tới ba bốn bận cô mới hiểu ra. Vì sao cô phản ứng ù lì, thậm chí làm người ta nghĩ là động tác cô chậm chạp, bởi vì phần đông không ai cố nói chậm lại nên cô không biết họ đang nói gì.

Mặc dù cô biết nói nhưng giọng khá dị, là bởi cô nhớ cách nói chuyện nhưng mất đi khả năng thẩm âm.

Bởi thế, cô mới dễ bị hoảng hốt, cô không nghe thấy âm thanh, không thể nghe được tiếng mọi người tới gần. Nhưng hắn chưa bao giờ đánh cô, bắt nạt cô, hắn không hiểu tại sao cô lại sợ bị hắn tóm lấy…

Không kiềm lòng được, hắn ngoái đầu nhìn về phía căn nhà đóng cửa im lìm kia, lại thấy cô trốn ở sau cửa sổ ló nửa cái đầu ra nhìn lén, lúc phát hiện hắn ngoái đầu lại thì cô giật mình, nhưng lần này lại không né tránh.

Cô dùng cặp mắt to trong veo như nước đó nhìn hắn.

Không hiểu sao hắn lại bất giác giơ tay lên, vẫy vẫy về phía cô.

Cô sửng sốt thấy rõ, sau đó cặp mắt vừa đen vừa tròn kia cong lên, hắn thấy cô nâng cái tay bé nhỏ trắng trẻo lên, huơ huơ về phía hắn.

Thấy thế hắn mới phát hiện mình đang giơ tay, vội vàng rụt tay nằm lại trên xe đẩy, nhủ thầm trong lòng.

Nha đầu dở hơi… còn cười nữa… Đúng là ngốc…

Dịch Viễn bị bắt phải nằm lại Ưng Thiên Đường một tháng.

Từ cái hôm hắn bị thương, họ Tô nằng nặc kéo hắn về Ưng Thiên Đường, cố tình đưa hắn tới sân lớn phơi nắng lâu thật lâu, chỗ đó đầy người qua kẻ lại, ai thấy hắn cũng che miệng cười khúc khích.

Hắn nổi quạu nói mình muốn về nhà, nhưng họ Tô này lại chẳng màng để tâm đến hắn, cả dược đường cũng chẳng ai ngó ngàng đến hắn. Mãi tới hôm sau, mẹ mới phái Lý tổng quản tới, hắn vốn tưởng rốt cuộc đã thoát khỏi bể khổ, ai dè Lý tổng quản lại nhắn lời của đại phu với mẹ là hắn bị gãy xương ngực nên phải tĩnh dưỡng, không nên di chuyển.

Rõ nói bậy, hắn được chở từ trên núi xuống đấy, sao không nên di chuyển hả? Mà mẹ thì cứ nhẹ dạ tin lời đại phu, còn viết phong thư bắt Lý tổng quản chuyển tới, ngay đầu thư đã mắng hắn xối xả, trong thư thì cứ nhai đi nhai lại mãi là hắn không hiểu chuyện, suốt ngày sinh sự, sau đó ở cuối thư lại đệm thêm một câu làm hắn tan nát con tim, rằng hắn phải ở lại đây tịnh dưỡng cho tới khi đại phu thấy ổn thì hắn mới được về nhà.

Dù thế nào hắn cũng không ngờ nổi, hắn suýt thì chết rồi vậy mà tới thăm hắn một lần mẹ cũng không chịu, chỉ phái Lý tổng quả tới, còn nhẹ dạ tin lời xằng xiên của họ Tô nữa.

Hắn tức tới nỗi đá bay Lý tổng quản đi cho khuất mắt, nhưng sau mấy giây hắn lại sực phát hiện hậu quả của hành động đá bay tổng quản là hắn chỉ còn nước cam chịu số phận ở lại cái chỗ quỷ ma này.

Cứ tưởng là ổn thôi, nghỉ thì nghỉ, có gì ghê gớm đâu, nhưng ai mà ngờ nổi trời vừa sáng họ Tô đã dựng đầu hắn khỏi giường, vứt cho hắn một rổ thuốc viên rồi gọi hắn xếp chúng vào trong bình, không làm thì khỏi ăn cơm.

Có lộn không thế, hắn cũng là bệnh nhân mà, hắn không chịu làm, thế là buổi trưa họ không cho hắn ăn cơm thật.

Tới buổi chiều hắn đói tới nỗi bụng réo ùng ục, cảm thấy giận sôi máu, ai ngờ họ Tô này lại chường mặt tới mang theo một bát đậu hũ, nói là nha đầu họ Lôi đưa cho hắn ăn.

Hắn tìm ở cổng nhưng không thấy người, họ Tô lại nói sợ hắn nổi giận nên nha đầu kia để lại đậu hũ bảo cho hắn xong thì bỏ chạy về nhà rồi.

Bưng bát đậu hũ mà hắn bỗng dưng buồn bực, nhớ lại vẻ mặt sợ hãi đề phòng của cô lúc bị hắn nắm lấy khuỷu tay hôm đó.

Chạy nhanh vậy làm gì? Hắn có bắt nạt cô đâu!

“Nhưng cậu cũng chưa bao giờ ngăn cản, không phải sao?”

Họ Tô mỉm cười bôi thuốc cho hắn, hỏi vặn lại.

Hắn ngớ ra, mới sực phát hiện mình vừa bất cẩn nói thầm ra miệng.

Họ Tô nhìn hắn, nói: “Có đôi khi đối với người bị bắt nạt, người khoanh tay đứng nhìn cũng chẳng khác gì với người ra tay cả, cậu không ngăn cản thì cũng như thừa nhận vậy.”

“Ta không có.” Trong phút chốc hắn chợt buột miệng thanh minh cho mình.

“Cậu chỉ nghĩ là chuyện không liên quan tới cậu thôi.” Họ Tô như đi guốc trong lòng hắn.

“Vì nó vốn là chuyện không liên quan tới ta!” Hắn nổi cáu.

“Nhưng chúng là bạn bè của cậu, còn cậu là tiểu bá vương, nhớ chứ? Chúng nghe theo cậu, cậu thử nghĩ xem người bị bắt nạt gặp phải thủ lĩnh của bọn bắt nạt thì trong lòng sẽ nghĩ gì?”

Hắn sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên cảm thấy như bị người ta giáng cho một gậy cực lực.

“Đối với người bị bắt nạt thì thủ lĩnh như cậu có thể ra tay bất cứ lúc nào, không phải không có, mà vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.”

“Không công bằng, từ đó tới giờ ta chưa hề bắt nạt cô ta.” Hắn lẩm bẩm oán giận.

Họ Tô nhìn hắn cười cười, rồi gật đầu đồng tình: “Ừ, cậu không có.”

Người đàn ông này rõ ràng đã đồng tình với hắn, nhưng Dịch Viễn vẫn chẳng thấy vui vẻ chút nào, hắn bực bội trừng người trước mắt, quả nhiên tên họ Tô lại nói tiếp.

“Nhưng trên đời này lấy đâu ra công bằng? Vì Đông Đông không nghe được nên bị bắt nạt, là công bằng sao? Đó là không công bằng.” Họ Tô vừa băng kỹ chỗ đau của hắn lần nữa, vừa nói với hắn: “Con bé mang lòng phòng bị cậu là không công bằng, nhưng nó là điều rất bình thường.”

Hắn lúng ta lúng túng không nói gì, thật lâu sau mới nhìn bát đậu hũ trong tay hỏi: “Cô ta mang đậu hũ tới đây làm gì?”

Họ Tô ngẩng đầu nhìn hắn, cong khóe miệng lần nữa rồi mới đáp: “Có lẽ là vì hôm đó cậu chia nhân hạt thông cho con bé.”

Vậy là, hôm đó tên này nghe lỏm hết rồi.

Hắn cứng đờ, mặt bỗng nóng rần lên, sẵng giọng đáp: “Ai chia cho con bé đó, nó vốn là của cô ta, ta chỉ chừa lại phân nửa cho cô ta thôi.”

Họ Tô gói kỹ băng gạc lại rồi đứng lên, nói: “Có thể con bé chỉ muốn lấy lòng cậu, để cậu coi con bé là ân nhân cứu mạng rồi chiếu cố con bé một chút, đừng cho người ta bắt nạt con bé nữa.”

Nói ra rất hợp lý, nhưng hắn nghe vậy thì nhíu mày, hừ một tiếng theo phản xạ: “Chỉ dựa vào một bát đậu hũ thôi à?”

Họ Tô xách hòm thuốc lên, nhướng mày nhìn hắn, mỉm cười: “Dựa vào lương tâm của cậu.”

Hắn khó chịu nhìn người trước mắt này: “Tốt nhất cô ta nên thông minh như vậy.”

“Đông Đông rất thông minh, con bé chỉ không nghe được mà thôi.”

Nhìn người đàn ông trước mặt này, đột nhiên Dịch Viễn hiểu ra, hắn ta cũng giống mình, đều biết rõ nha đầu đó là người thông minh, bụng dạ cũng không sâu xa như vậy.

Nói cho cùng, người này đang muốn uốn nắn hắn, dạy hắn hiểu tri ân phải báo, quan tâm tới tiểu nha đầu kia.

“Đậu hũ Lôi gia nức tiếng gần xa đấy, đừng lãng phí.” Họ Tô cười híp mắt nói.

“Chẳng phải ngươi nói ta không làm thì không thể ăn cơm sao?” Hắn khó chịu bẻ lại.

“Đó là tấm lòng của Đông Đông, ta cũng không thể cản được, nhưng vẫn phải chờ cậu chia xong chỗ thuốc đó thì mới được ăn. Nương tử của ta có nói, Ứng Thiên Đường không nuôi người ăn quịt.”

“Mẹ ta không trả tiền sao?” Hắn tức giận chất vấn.

“Trả tiền, nương tử của ta đã báo giá với Dịch phu nhân, Dịch phu nhân cũng đã trả tiền rồi, nhưng đó là tiền xem bệnh với tiền thuốc thôi.” Họ Tô cười gian: “Chúng ta cũng chỉ thu tiền xem bệnh và tiền thuốc của Dịch phu nhân thôi.”

Hắn há hốc mồm nhìn chằm chằm người đàn ông này, sực hiểu ra hắn ta nhất định đã cố ý để mẹ tưởng rằng khoản tiền kia đã bao gồm cả tiền ăn và tiền ở.

Họ Tô nhìn hắn mà buồn cười: “Nói lại thì sao lại có một người lớn ngồng thế này mà vẫn trói gà không chặt, cả chuyện nhỏ như bỏ thuốc vào bình cũng làm không xong? Đông Đông nhà người ta tuy không nghe được, nhưng từ mấy năm trước, con bé đã biết bán đậu hũ phụ cha rồi.”

Nghe vậy, hắn buột miệng vặt lại: “Đương nhiên là ta làm được, chỉ chia dược hoàn thôi mà, ta có phải ngốc đâu.”

“Nếu làm được thì nói làm gì, không phải sao?” Họ Tô nhấc hòm thuốc lên rồi quay lưng ra cửa, lúc đi còn không quên dặn: “Những dược hoàn kia phiền thiếu gia cậu, lát nữa sẽ có người tới lấy, bọn ta phải ra hàng gấp đấy.”

Thấy họ Tô loáng cái đã ra ngoài, hắn tức tối, vốn định đập bát đậu hũ trong tay xuống đất, nhưng chẳng biết sao trước mắt lại hiện lên cái mặt cười tươi rói của nha đầu ngốc kia, hại hắn rụt mạnh tay lại, động tác này làm đậu hũ bắn một ít lên tay.

Hắn ngần ngừ chốc lát, cuối cùng vẫn bị cái dạ dày đói meo đói mốc đánh bại, cầm thìa lên, múc một thìa cho vào miệng.

Miếng đậu hũ mềm mại trắng tinh vừa vào miệng đã tan ra, đậu được luộc nhừ tới độ vừa mềm vừa mịn, nước canh còn mang theo vị ngọt ngào của mật, hắn ăn một miếng, một miếng nữa, lại một miếng nữa, chỉ vài ba miếng mà một bát đậu hũ đầy ăm ắp đã bị hắn ăn sạch bóng.

Nhất định là tại hắn quá đói, hắn vừa nghĩ vừa liếm nước canh trên mu bàn tay, cái loại đậu hũ làm ở quán ven đường này làm sao so nổi với tài nấu nướng của đầu bếp nổi danh mời từ thành lớn nhà hắn chứ?

Tuyệt đối là tại hắn đói quá thôi.

Ăn đậu hũ xong, hắn cầm bát đặt xuống cái bàn bên cạnh, trở lưng ngã xuống giường, lúc sắp ngủ hắn nghĩ bụng, ai quan tâm tên họ Tô đó có đưa cơm tới không chứ, hắn chính là đại thiếu gia Dịch gia, chờ ngày mai Lý tổng quản tới thì hắn muốn ăn gì mà chẳng được? Đói một hai buổi thì có làm sao chứ? Đói chả chết nổi.

Hừ!

Hắn kéo cái gối, nhắm mắt lại.

Cơn gió mát luồn qua ngoài cửa sổ, vị ngọt ngào của đậu hũ vẫn còn đọng trong miệng, mùi dược hoàn thì lấp đầy xoang mũi.

Nói lại thì sao lại có một người lớn ngồng thế này mà vẫn trói gà không chặt, cả chuyện nhỏ như bỏ thuốc vào bình cũng làm không xong?

Gân xanh bỗng nổi bật lên giữa trán.

Đông Đông nhà người ta tuy không nghe được, nhưng từ mấy năm trước con bé đã biết bán đậu hũ phụ cha rồi.

Chết tiệt.

Hắn mở choàng mắt ra, nhìn về phía cái bàn nơi đặt rổ chứa dược hoàn và bình thuốc.

Chẳng qua chỉ là xếp thuốc thôi, có gì khó?!

Vì khó chịu nên hắn ngồi dậy, tập tà tập tễnh tới bên bàn ngồi xuống, bắt đầu xếp thuốc một cách trơn tru.

~ Hết chương 4 ~